Ngốc Bẩm Sinh

Chương 31: 31: Tôi Có Thể Ôm Cậu Không





Người dịch: Tồ Đảm Đang
Sau khi Lục Tề An nói xong câu này thì Phó Gia ngoan ngoãn hẳn ra.

Hắn tiện thế cởi quần của Phó Gia xuống, cởi sạch sành sanh quần áo của Phó Gia, rồi tiếp tục dùng khăn lông lau thân dưới cho cậu.
Phó Gia cực kỳ nghe lời, bảo giơ chân thì giơ chân, bảo trở người thì trở người, cuối cùng cùng thì Lục Tề An không tìm vết thương mới trên người cậu nữa, mà đổi thành những vết sẹo cũ.
Lục Tề An nhìn cơ thể trần truồng của cậu lăn tới lật lui trên giường, nhìn cái chỗ không có chút gì che đậy gì ở dưới kia, mặt hắn đen lại lấy chăn phủ lên người cậu.
"Mặc quần áo vào rồi nghỉ ngơi đi, buổi chiều tôi xin nghỉ giúp cậu." Lục Tề An lấy một bộ quần áo ngủ và quần lót từ trong tủ ra đưa cho Phó Gia.
Phó Gia nhận lấy đồ, hỏi hắn: "Vậy còn cậu?"
Mắt cậu vẫn cứ gắn chặt lên người Lục Tề An, sợ rằng chỉ rời đi một giây là người sẽ đi mất.
Lục Tề An nhịn lại nói: "Đi tắm."
Phó Gia ngơ ngác, bỗng nhận ra rằng Lục Tề An và cậu đều dầm mưa lâu như vậy, sau khi về thì cứ bận chăm sóc cậu không đi tắm, chỉ thay bộ quần áo ra.
Lục Tề An đứng im vài giây, thấy cậu không nói nữa mới đi về phía phòng vệ sinh.
Phó Gia cầm quần áo lên mặc vào người, chẳng bao lâu sau thì nghe thấy tiếng nước rào rào trong phòng tắm.

Sau khi mặc quần áo xong, cậu không kiềm chế được kéo cổ áo lên ngửi ngửi, không có mùi gì cả.
Cậu nằm lại xuống giường, ngửi khắp nơi đống như động vật, cuối cùng là ngửi được mùi của riêng Lục Tề An trên chiếc gối nằm.
Cậu say mê nằm xuống, nắm mắt lại thích thú thỏa mãn.
Đến khi Lục Tề An dùng tốc độ nhanh nhất để tắm xong ra thì cậu đã ngủ say rồi.

Một chiếc giường đôi lớn, mà cậu lại ngủ ở ven giường gần vị trí phòng tắm nhất, một tay chìa ra ngoài, tay còn lại ôm lấy gối vùi nửa gương mặt của mình vào.

Lục Tề An lau khô tóc mình rồi mới đi đến bên giường, nắm lấy bàn tay đang đưa ra ngoài của Phó Gia nhét lại vào chăn.

Sau đó, hắn dùng mu bàn tay ịn lên trán Phó Gia để xem cậu có sốt hay đổ mồ hôi không.
Sau khi xong mọi thứ, hắn ngồi trên ghế nhìn Phó Gia không nhúc nhích.
Hắn không tính toán xem mình đã nhìn bao lâu, trong đầu cũng không suy nghĩ bất cứ chuyện gì, chỉ hít thở đồng điệu cùng với Phó Gia, cảm thấy an tâm không còn gì bằng, giống như có ai đó đang vỗ lưng an ủi vậy.
Đến khi hắn dời mắt đi chỗ khác thì cổ đã hơi cứng đờ.
Hắn ra khỏi phòng, đóng nhẹ cửa phòng lại, gọi điện thoại cho cô Lưu.
"Alo, Tề An?" Bên đầu dây kia của điện thoại truyền đến giọng nói lo lắng của cô Lưu.
"Là em, vất vả cho cô rồi.

Hiện tại tình hình bên Phùng Kính thế nào rồi ạ?" Lục Tề An đi đến bên cửa sổ, thấy trời mưa bên ngoài đã nhỏ đi rất nhiều, nhưng vẫn âm u tối tăm, về đêm rất có thể sẽ lại mưa một trận xối xả.
Cô Lưu thở dài một tiếng, nói: "Bây giờ cô đang ở bệnh viện, Phùng Kính không sao, bị thương ngoài da, chỉ có răng là hơi nghiêm trọng một chút, có điều chân răng không bị rạn nên chỉ cần dưỡng thương một thời gian là được." Bên đầu dây bên kia truyền đến âm thanh tạp nham, mấy giây sau mới yên tĩnh trở lại, có lẽ là do cô Lưu đã tìm một nơi ít người.

"Nhưng mà ba mẹ của Phùng Kính rất kích động, gây gỗ đòi Phó Gia và phụ huynh em ấy phải đến, xin lỗi đền bù trước mặt họ."
Lục Tề An cau mày lại hỏi: "Cô đã liên lạc với cha mẹ cậu ấy rồi?"
Đến lúc này thì cô Lưu nói nhanh hơn: "Liên lạc rồi, tra được cách liên lạc trong tư liệu cá nhân của Phó Gia, nhưng khi gọi sang thì đối phương tự xưng là thư ký của ba Phó Gia, còn nói ba em ấy không có thời gian quan tâm em ấy, bảo các cô đừng liên lạc cho họ nữa.

Sau đó mọi người gọi lại thì không gọi được nữa rồi.

Bây giờ ba mẹ Phùng Kính đòi tìm đến mẹ của Phó Gia, nhưng trong tư liệu không có, cô biết tìm ở đâu, giờ Phó Gia ở đâu cô còn không biết..."
Nói đến đây cô Lưu không khỏi tức giận.


Thư ký mà bà gọi ấy ngay cả sự việc như thế nào còn không thèm nghe kỹ, chỉ nghe đến mỗi hai chữ "Phó Gia" là đã cắt ngang lời của bà, nói ông chủ không có thời gian, bảo bà đừng làm phiền nữa.
Cô Lưu cảm thấy không thể tin được, để lại số điện thoại của thư ký trong trường không có gì kỳ lạ, kỳ lạ là thái độ lạnh lùng của thư ký, thư ký gì chứ, nghe tới con trai của ông chủ mình gặp chuyện mà lại không có chút ý muốn truyền đạt thông tin lại chút nào, thậm chí thái độ còn tồi tệ hơn cả lúc vừa mới nghe điện thoại.
Cái này mà bình thường được sao? Nếu chuyện xảy ra hôm nay không phải là ẩu đả đánh nhau của học sinh mà là chuyện nguy hiểm đến tính mạng của Phó Gia, người làm cha liệu có còn không nói không rằng như vậy hay không?
Cô Lưu không hiểu rõ về những chuyện thối nát ở nhà họ Lâm kia, nhưng Lục Tề An thì lại rất rõ.

Lâm Khánh đã để lại số điện thoại của thư ký đồng nghĩa với việc Phó Gia sẽ không thể nào liên lạc được đến ông ta.
Lục Tề An nói: "Cô đừng lo lắng, Phó Gia đang ở chỗ em, cậu ấy không bị thương, nhưng chạm vào đâu đó sẽ bị đau, có lẽ là do máu bầm, xem ra không cần phải đi bệnh viện, nếu ngày mai có gì nữa em sẽ đưa cậu ấy đi.

Còn về phía ba mẹ cậu ấy thì không cần liên lạc nữa."
Cô Lưu sửng sốt bởi những lời của hắn, tại sao Phó Gia lại ở chỗ của hắn? Tại sao Lục Tề An lại rõ về việc của Phó Gia đến vậy? Trong lòng bà toàn là thắc mắc, nhưng bà vẫn chọn giải quyết vấn đề trước: "Không cần liên lạc? Phó Gia và ba mẹ em ấy không xuất hiện, ba mẹ Phùng Kinh sẽ không buông tha đâu.

Cho dù Phó Gia không sao cũng phải đến bệnh viện một chuyến, để hai bên nói rõ trước mặt nhau thì mới có thể giải quyết được chuyện này."
Giọng của Lục Tề An trầm xuống theo bản năng: "Ba mẹ của Phùng Kính ở bệnh viện, ba mẹ của Phó Gia thì không có ở đây, bảo Phó Gia đi làm gì? Một thân một mình ở đó để cha mẹ người ta ép xin lỗi sao?"
Cô Lưu bên đầu dây bên kia trừng to mắt, bị hắn hỏi đến cứng miệng, nhất thời không nói thành lời: "Cái này..."
Lục Tề An nói xong câu này thì lập tức nhận ra được ngữ khí của mình không tốt.

Cô Lưu phí hoài công giúp đỡ hắn, hắn không nên như vậy.
"Cô Lưu." Hắn hít sâu một hơi, kiên nhẫn nói.
"Lát nữa em sẽ đi đến bệnh viện nói chuyện với ba mẹ Phùng Kính, còn về Phó Gia...!Em sẽ không cho cậu ấy đến đâu."

Hắn không muốn bắt Phó Gia xin lỗi nữa.
Không muốn cậu đối diện với sự phẫn nộ và chỉ trích của người khác nữa.
Cô Lưu im lặng thật lâu, mới nói: "Em đến đi, cô ở đây đợi em."
Lục Tề An thấp giọng cảm hơn: "Cảm ơn cô."
"Aiz..." Cô Lưu than một tiếng.

"Em không cần cảm ơn cô, có một số chuyện tự em giải quyết nhẹ nhàng hơn cô giúp em nhiều, cần gì phải cảm ơn cô? Chỉ cần em sống vui vẻ là được, đây cũng là điều mà mẹ em hi vọng mà."
"Em hiểu rồi, cảm ơn cô."
Sau khi kết thúc cuộc gọi với cô Lưu, Lục Tề An đứng tại chỗ suy nghĩ vài phút, gọi thêm hai cuộc gọi nữa.
Mưa to lại kéo đến vào chiều tối hệt như Lục Tề An đã dự đoán.

Con người đứng trong mưa không thể nào giao tiếp với nhau được, không chỉ bị mưa thấm toàn thân, giọng nói cũng sẽ bị tiếng mưa phủ lấp.
Lục Tề An và cả nhà Phùng Kính cùng ra khỏi tòa nhà chính của bệnh viện, ba mẹ Phùng Kính cười tươi rói, hết người này đến người kia tạm biệt Lục Tề An, nhưng Lục Tề An không nghe rõ một chữ nào, chỉ gật đầu qua loa.
Hắn che dù đi vào bãi đậu xe, trợ lý của Lục Trí Viễn nhìn thấy hắn đi đến gần thì vội vàng bảo tài xế mở cửa xe giúp hắn, che dù cho hắn ngồi vào xe.
Thấy hắn đã vào xe ngồi, trợ lý quay về phía hắn mỉm cười: "Nghe cậu nói cậu đang ở bệnh viện, quần áo tôi còn không mặc chạy thẳng sang đây, ai ngờ tới đây nói hai câu là đã giải quyết xong rồi, cậu phải bảo ông Lục tăng lương giúp tôi nha."
Cách giải quyết ba mẹ của Phùng Kính rất đơn giản, hai năm nay ba mẹ của Phùng Kính luôn nung nấu cơ hội ra nước ngoài học tập, đối với Lục Tề An mà nói không hề khó, chỉ là điền thêm một cái tên vào trong danh sách mà thôi.
Đương nhiên Lục Tề An cũng biết rõ chuyện này Phùng Kính cũng sai, nên hắn buộc Phùng Kính phải chuyển trường khi đang trong thời điểm ôn thi đại học căng thẳng.
Xe đã lăn bánh, Lục Tề An nói với trợ lý: "Hôm nay phiền anh rồi."
Trợ lý lắc đầu nói: "Tôi không gánh nổi câu này đâu, mà cậu cũng biết đấy, chuyện hôm nay tôi phải báo cáo toàn bộ lên với ông Lục."
Lục Tề An nhìn ra ngoài cửa sổ, gật đầu: "Tôi biết."
Xe về đến nhà của Lục Tề An rất nhanh, tài xế muốn che dù xuống mở cửa cho Lục Tề An thì bị hắn từ chối.

Trợ lý nhìn lên khu chung cư, nói: "Hay là tôi lên xem thử, lâu rồi không đến thăm, sợ dì bảo mẫu không chu đáo với cậu."
Lục Tề An từ chối: "Không cần đâu, dì ấy luôn rất tròn trách nhiệm." Vừa nói hắn vừa mở cửa xe, che dù bước ra ngoài.

Trợ lý thở dài, nói: "Hay là tôi giúp cậu giấu chuyện hôm nay trước, có cơ hội thì cậu tự nói với ông Lục?"
Lục Tề An đứng bên ngoài gật đầu chào với anh trợ lý, đóng cửa xe lại.

Trong tiếng mưa tí tách, hắn không nghe thấy lời của anh ấy.
Lục Tề An đi chậm rãi vào chung cư, đi thang máy.

Hắn vẫn luôn đi rất chậm, nhưng ống quần vẫn bị mưa văng ướt, khiến hắn cảm thấy khó chịu.
Sau khi đến tầng Lục Tề An đi nhanh về phía căn hộ của mình, mở cửa ra.
Trong phòng khách, Phó Gia đang ngồi ngơ ngác trên ghế sofa, vẻ mặt như người mất hồn.

Nghe thấy tiếng Lục Tề An mở cửa, cậu đứng phắt dậy khỏi sofa, cả người bừng lên sức sống, bắt đầu từ ánh mắt trước.
Lục Tề An đi vào nhà, thấy Phó Gia đứng bên cạnh sofa không nhúc nhích, hỏi: "Thức rồi?" Hắn nhìn đồng hồ, nói.

"Giờ này dì Mậu đã đến rồi, dì ấy có làm khó dễ cậu không?"
Phó Gia lắc đầu.
"Ừm." Lục Tề An đi về phía tủ đựng đồ trong phòng khách, muốn lấy ra một hộp sơ cứu, cái này là do dì Mậu chuẩn bị, thuốc bên trong dì ấy sẽ đổi theo định kỳ.

"Nghỉ ngơi thế nào rồi? Tôi do nhiệt độ giúp cậu."
Phó Gia cúi đầu xuống, thấp giọng nói: "Cậu đã đi đâu vậy?"
Giọng nói của cậu mơ hồ, âm mũi rất nặng: "Tôi tưởng chuyện trước đó chỉ là tôi nằm mơ thôi...!vừa tỉnh lại đã không thấy cậu nữa, tìm ở đâu cũng không thấy."
Tay của Lục Tề An khựng lại, suýt nữa thì hộp sơ cứu đã rơi từ trên tủ xuống.
Phó Gia ngẩng đầu lên, đôi mắt hơi ửng đỏ: "Tôi có thể ôm cậu không?".



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.