Ngốc Bẩm Sinh

Chương 39: 39: Cậu Lợi Hại Thật





Người dịch: Tồ Đảm Đang
Phó Gia chỉ nói ra suy nghĩ thật của mình mà thôi mà lại nói cho mình cứng luôn rồi, cũng khiến cho Lục Tề An dâng trào ham muốn.
Hai người bắt đầu quấn quýt lấy nhau trong không gian chật hẹp, tuốt giải tỏa giúp cho đối phương thêm lần nữa.

Lần này Phó Gia bắn còn nhanh hơn lần đầu, dưới ánh đèn trong nhà tắm cậu có thể nhìn rõ gương mặt phiếm hồng của Lục Tề An, trong mắt hắn là sự ham muốn về sắc dục khác hoàn toàn với bình thường, nhưng thật sự chính là con người hắn.

Đây đúng là một liều thuốc kích tình với Phó Gia.

Vì trước đó đã giải tỏa một lần nên lần này chỉ với bàn tay mềm mại của Phó Gia, Lục Tề An khó mà bắn thêm lần nữa.

Hắn lót thêm một chiếc khăn lông bên bồn tắm, túm eo của Phó Gia lại để cậu úp người lên miệng bồn rồi đè người lên, khép hai chân cậu lại, rồi đâm chầm chậm vào giữa hai chân cậu.
dương v*t nóng bỏng ma sát đến lần đầu Phó Gia đã khẽ rên lên.
Lục Tề An dừng động tác lại, giọng nói hơi thô, hỏi: "Khó chịu sao?"
Phó Gia lắc đầu: "Không sao..." Cậu thì không thấy khó chịu mấy, chỉ cảm thấy tê tê ngứa ngứa, ở đâu cũng ngứa cả, ngứa đến mức cậu sắp không chịu nổi nữa rồi.
Lục Tề An hôn lên gáy của Phó Gia như an ủi, rồi thẳng eo lên cắm rút giữa hai chân cậu.

Vì cơ thể của Phó Gia rất mềm dẻo, hai chân kẹp chặt hay không đều do hắn quyết định cả, nên khoái cảm đến nhanh vô cùng.

Sau khi cắm vào vài chục cái hắn buông tha cho Phó Gia, dùng tay tuốt ra.
Hơn nửa bồn nước đều đã bị họ làm tràn ra ngoài, nước còn dư lại cũng đã lạnh rồi.

Lục Tề An từ bỏ bồn tắm vô dụng ấy đi, ôm Phó Gia ra tắm gội một lần nữa dưới vòi sen, mặc lại quần áo ngủ rồi về phòng ngủ tiếp.

Vừa nằm xuống, vẫn chưa kịp tắt đèn Phó Gia đã đỏ mặt nói: "Tôi còn không biết...!còn có thể làm bằng chân, cậu học ở đâu vậy?"
Lục Tề An im lặng tắt đèn, nói: "Không phải học ở đâu hết, muốn làm vậy thì làm thôi."
Đôi mắt của Phó Gia lấp lánh ánh sao, khen ngợi nói: "Cậu lợi hại thật."

Lục Tề An:...
Hắn ôm Phó Gia lại, nói: "Ngủ đi."
Từ khi được Lục Tề An dùng "rất ưu tú, rất dễ thương" để hình dung, Phó Gia tự tin ngập tràn, ngày nào đi đến trường cũng ngẩng mặt lên trời.
Phó Gia trả lại chiếc USB chất chứa bao nhiêu mộng tưởng của Đại Đầu lại cho cậu ấy, đồng thời nói: "Cảm ơn, không cần nữa rồi."
Đại Đầu cầm USB giống như đang cầm tâm can bảo bối của mình, cậu ấy nhìn Phó Gia, hỏi: "Rồi bí tịch viết tay của tôi đâu?
Phó Gia ngẩn người: "Ừ nhỉ, cậu còn cho tôi mượn một quyển note nữa." Phó Gia nhớ kỹ lại, nhận ra lần cuối cùng cậu lật quyển vở ấy ra xem là buổi tối chia phòng ra ngủ với Lục Tề An, cậu nhớ cậu có cất đi rồi, nhưng sau đó không còn chút ký ức nào với quyển vở ấy nữa.
"Xin lỗi, chắc để quên ở nhà rồi, để tôi về tìm xem sao." Phó Gia vừa nói vừa suy nghĩ ngờ ngợ, quyển vở bé như vậy thì rơi ở đâu được đây?
Cùng với thắc mắc về quyển note nhỏ này còn một người khác là dì Mậu.

Trong lúc dọn dẹp dì có quét ra một quyển vở nhỏ cỡ bàn tay.

Dì rất tuân thủ nguyên tắc làm việc, không lật ra xem, nhưng trên bìa vẽ đầy những hình ảnh và kí hiệu kỳ lạ, khiến bà đoán đây không phải của Lục Tề An.

Bà không chắc chắn lắm nên không bỏ quyển vở này vào ngăn kéo mà là đặt ở một nơi dễ thấy nhất trong phòng sách.
Khi Lục Tề An và Phó Gia về nhà, vào phòng sách học tiếp thì hai người nhìn thấy quyển note ấy ngay tức khắc, Phó Gia vẫn còn đang nghĩ đây là cái gì thì Lục Tề An đã đi bước đến bắt đầu lật ra xem rồi.
Phó Gia đi theo, trang đầu tiên là một dòng chữ to không thể rõ ràng hơn nữa:
Đề xuất năm sao (In đậm): "Sau khi tan học, màn dụ dỗ của nữ sinh tất đen trong sáng"
Phía dưới nữa, đề xuất năm sao:
"Bắn dữ dội! Dạy dỗ trong văn phòng của cô giáo nóng bỏng"
Lục Tề An:...
Phó Gia:...
"Cái này là..." Phó Gia sợ muốn hồn bay phách lạc, hơi thở yếu ớt, giải thích "Cái này không phải của tôi, là, là tôi nhặt được ở ngoài đường..."
"Phải không?" Lục Tề An khép quyển note lại, đưa cho Phó Gia, mặt lạnh tanh nói "Mong có thể nhanh chóng tìm được khổ chủ."
Phó Gia gật đầu như giã tỏi, nhét quyển vở vào trong ba lô, bày ra một nụ cười lấy lòng với Lục Tề An.
Mặc dù Lục Tề An không tránh ánh mắt đi, nhưng thái độ lạnh lùng.
Trong lòng Phó Gia vừa đang nghĩ "Không phải chứ", cậu vừa hỏi: "Cậu không giận đúng đúng?"

Lục Tề An mím môi lại không nói gì.
Rồi xong, vậy là giận rồi đó.

Phó Gia chấp nhận số phận nghĩ vậy.
Lần giận này Lục Tề An không thể hiện ra không rõ ràng như lần trước.

Nói chuyện với hắn hắn đều trả lời như bình thường, hôn hắn hắn cũng đáp lại, càng không nhắc đến việc ngủ riêng với Phó Gia.

Nhưng Phó Gia cứ thấy sai sai, ở đâu cũng thấy sai sai.
Trạng thái lạnh nhạt này khiến Phó Gia cực kỳ khó giải quyết, cũng không cách nào thẳng lưng tự tin tố cáo hắn như lần trước vậy được, bởi vì lần này cậu sai trước, khó khăn lắm Lục Tề An mới giận có lý do như vậy, cậu chỉ có thể bỏ xuống hết mà đi dỗ hắn thôi.
Dỗ mãi không được, Phó Gia cũng không mất kiên nhẫn.

Đổi lại suy nghĩ thử xem, nếu như Lục Tề An xem cái gì mà tất đen dụ dỗ rồi cái gì mà cô giáo nóng bỏng, chắc chắn là cậu sẽ giận còn hơn cả Lục Tề An, xé ngay quyển vở ấy ngay tại chỗ, đập vỡ máy tính, cắt đứt dây mạng, lột hết quần áo Lục Tề An sờ soạn vài lần từ đầu tới chân để tuyên bố chủ quyền mới vừa lòng.
Cậu rất hối hận, rất áy náy.
Khuất phục dỗ dành tới thứ bảy mà Lục Tề An vẫn chưa hết giận.

Thứ sáu chỉ cần học lớp ban ngày, tự học buổi tối thì không cần, hôm sau cũng là ngày nghỉ, vì vậy hai người đã sớm rời khỏi trường về nhà rồi, ăn cơm chậm rãi, cũng không vội vàng làm bài tập.

Dùng cơm xong, Lục Tề An nói: "Tôi ra ngoài một lúc."
Phó Gia vội nói: "Tôi đi cùng cậu."
"Không cần." Lục Tề An đứng dậy.

"Tôi đi một mình tiện hơn."
"Vậy hả." Phó Gia miễn cưỡng gật đầu, mắt tiễn theo Lục Tề An ra khỏi nhà.


Người đã đi rồi mà ánh nhìn của cậu vẫn chưa dời đi, cứ ngồi như thế ở sofa nhìn cửa chằm chằm, chờ đợi đếm từng giây từng phút.
Cậu thở một hơi dài, nơi sâu thẳm trong nội tâm dâng lên một sự bất lực.

cậu không muốn trách Lục Tề An, cậu muốn trách chính mình, bởi vì cậu làm không đủ tốt nên mới khiến Lục Tề An giận.

Nhưng không được, cậu vẫn hơi tức, muốn trách Lục Tề An, muốn lấy giấy bút ra viết thêm một đống đơn tố cáo nữa.

Cậu viết nên một bản đơn tố cáo nháp trong lòng, không nghĩ thì không sao, vừa nghĩ tới là không dứt được, lôi ra không biết bao nhiêu là chuyện ngày xửa ngày xưa, những chuyện này đa số cậu đã quên hoặc là không cảm thấy đau đớn hay tủi thân gì nữa cả, nhưng mà giờ phút này thời gian giống như quay ngược trở lại, càng nghĩ càng thấy đau, càng nghĩ càng thấy khó nhịn được.
Cậu chạy vào trong phòng sách, viết lại tâm trạng của lúc này từng nét một, vừa viết xuống trang đầu thì đã nghe thấy tiếng mở cửa bên ngoài.
Cậu lúng ta lúng túng giấu bút viết đi, đi ra khỏi thư phòng, nhìn thấy Lục Tề An vừa vào nhà vẫn đang đổi giày ngoài cửa.
"Sao lại về nhanh như vậy?" Phó Gia kinh ngạc hỏi.
Không biết Lục Tề An mua gì, xách một túi giấy nhỏ về đặt trên bàn uống trà trong phòng khách, nói: "Đi mua đồ mà thôi, cậu tưởng tôi sẽ đi bao lâu?"
Phó Gia không trả lời được.

Trên thực tế cậu tưởng Lục Tề An đi sang nhà họ Lâm để thăm hai mẹ con Lục Uyển Khanh kia, dù sao thì cũng lâu rồi hắn chưa sang đó...
Tâm trạng của cậu tốt lên trong chớp mắt, cậu tò mò hỏi: "Cậu đi mua gì thế?"
"Chút nữa rồi nói, cậu đi tắm trước đi." Lục Tề An vừa nói vừa đi về phía phòng ngủ.

Hắn cầm tay nắm cửa hỏi Phó Gia, hỏi "Muốn tắm cùng không?"
"..." Phó Gia không thể tin được, hỏi.

"Cái gì?"
Thời gian bây giờ vừa qua tám giờ, còn xa lắm mới đến giờ tắm rửa nghỉ ngơi bình thường của họ, nhưng mà Lục Tề An muốn tắm thì tắm đi, tắm mấy lần cũng được.
Đây là lần thứ hai họ tắm cùng nhau, cũng là lần thứ hai Phó Gia nhìn cơ thể không có chút che đậy nào của Lục Tề An, rõ ràng đã có kinh nghiệm rồi mà Phó Gia vẫn cảm thấy mình có nguy cơ bị xịt máu mũi.
Họ không dùng bồn tắm mà chỉ dùng vòi sen, hầu như cả quá trình đều ôm lấy nhau.

Lục Tề An ôm lấy Phó Gia bôi sữa tắm cho cậu, cả cơ thể cậu gần như đều bị sờ qua.
Phó Gia bị hắn sờ cho run rẩy toàn thân, thứ ở giữa hai chân kia cũng hơi cứng rồi.

Cậu cọ chân vào Lục Tề An, thấy Lục Tề An cũng đã có phản ứng, thậm chí còn cứng hơn cậu nhiều.


Cậu ôm cổ Lục Tề An lại hôn hắn, hỏi: "Cậu không giận nữa sao?"
Hòa cùng với tiếng nước tí tách, ngữ khí của Lục Tề An bất mãn, nói: "Vẫn còn giận."
Hiếm có lúc hắn bộc lộ tâm trạng ra như vậy, còn tự nhận mình đã giận, Phó Gia vừa cảm động vừa tán tưởng, quyết định khai thật và giải thích mọi thứ liên quan đến quyển note ấy: "Cậu đừng giận nữa, cậu nghe tôi giải thích, quyển note ấy không phải của tôi, bạn cùng bàn cho tôi mượn.

Cậu còn nhớ có lần tôi đến sân bóng rổ tìm cậu trong giờ thể dục không, hoa khôi lớp các cậu chạy đến hỏi tôi..."
Cậu lầm bầm kể về nguyên nhân hậu quả bắt đầu từ chỗ hoa khôi.

Trong lời kể của cậu, Lục Tề An trở thành một người con trai đam mê sắc dục, không chỉ trêu hoa ghẹo nguyệt khắp nơi mà còn vừa nhìn thấy hoa khôi đã không nhúc nhích đi đâu được nữa.
Lục Tề An để mặc cậu bôi xấu mình, chỉ thỉnh thoảng đáp một tiếng tỏ ra mình đang nghe để Phó Gia có thể dốc hết ra kể một lần.
Đợi cậu nói xong, bọt xà phòng trên người hai người đã được rửa sạch rồi.

Lục Tề An tắt nước đi, lấy một chiếc khăn lông lớn quấn lên người, rồi lại dùng chiếc khăn khác quấn Phó Gia lại rồi bế ngang cậu đi ra khỏi phòng tắm như một đòn bánh tét lớn.
"Mấy thứ trong USB đó cậu xem được bao nhiêu?" Lục Tề An đặt Phó Gia lên giường, ngồi bên cạnh lau tóc cho cậu.
Phó Gia không muốn trả lời câu hỏi này lắm, cậu chỉ muốn hỏi Lục Tề An vì sao họ lại đều không mặc đồ...!cậu ngẩng đầu lên trần, nói: "Thì chắc chỉ xem được nửa bộ thôi...!tắt nhanh lắm."
Cậu xem bộ "Sau khi tan học, sự dụ dỗ của nữ sinh tất đen trong sáng" mà Đại Đầu tôn sùng nhất, nhưng cậu không hề cảm nhận được sự trong sáng, cũng không cảm nhận được sự dụ dỗ.
"Cậu thấy gì rồi?" Lục Tề An hỏi tiếp.
Phó Gia khó xử nói: "Có gì đâu." Trong cả bộ phim, thứ duy nhất cậu học được là liếm cho Lục Tề An đó, cậu đã học để dùng rồi đó.
Lục Tề An im lặng nhìn cậu, mấy giây liền cũng không nói gì.
Long Phó Gia rối bời, bổ sung thêm để chữa cháy: "Tôi không xem gì thật mà, tắt đi nhanh lắm luôn."
Lục Tề An ấn tay lên gáy cậu, cắn lên môi cậu.

Phó Gia đau đớn nhưng cũng không tránh không kêu, chỉ cau mày lại theo phản xạ tự nhiên.
"Lúc nãy tôi ra ngoài mua gel bôi trơn."
Lục Tề An ra lệnh: "Một lát nữa sau khi chúng ta làm xong, cậu phải quên sạch những gì đã xem ấy cho tôi."
- --
????Thông báo:
Bắt đầu từ chương sau, mình sẽ thay đổi xưng hô của hai bạn cho tình cảm hơn nha.

Phó Gia lớn hơn Lục Tề An một tuổi..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.