Ngốc Bẩm Sinh

Chương 55: 55: Cậu Thà Rằng





Người dịch: Tồ Đảm Đang
Sau khi Lục Tề An rời khỏi, Phó Gia mất đi sức lực hoàn toàn, ngất xỉu ra đất.
Cậu được người tốt bụng đưa vào bệnh viện, liên lạc với người thân của cậu khắp nơi nhưng tìm tới tìm lui cũng không tìm được ba mẹ của Phó Gia, chỉ có một người tên là cô Lưu biết được tin tức là chịu đến bệnh viện chăm sóc cậu.
Nhìn thấy thảm kịch của Phó Gia trong phòng khám, cô Lưu hối hận không thôi, trách mình mấy hôm nay không bên cạnh Phó Gia, nếu có bà thì có lẽ Phó Gia sẽ không chịu phải dày vò như thế này rồi.
Bà nộp tiền viện phí cho bệnh viện, ở bệnh viện chăm sóc cậu.

Phó Gia hôn mê mấy ngày thì bà ở lại bệnh viện mấy ngày.
Khi Phó Gia tỉnh dậy, cái nhìn đầu tiên là thấy cô Lưu ngồi bên cạnh giường của cậu.

Mấy ngày ngủ mê trở lại đây cậu không phải mất ý thức hoàn toàn, cậu biết có người chăm sóc cậu, chỉ là mỗi khi tỉnh lại cậu đều không thể mở mắt ra được, nên cậu không biết người đó là ai.
Mấy ngày không gặp, cô Lưu tiều tụy đi không ít, mái tóc suôn mượt mọi khi cũng bị rối lên, thấy Phó Gia tỉnh táo hơn so với mấy lần trước, bà vui vẻ ngồi thẳng dậy nói với cậu: "Em tỉnh rồi à, có thấy khó chịu ở đâu không? Cô gọi bác sĩ đến xem cho em, em đợi cô một chút."
Phó Gia thử lên tiếng nhưng đã thất bại, nên đành gật đầu với bà.
Cô Lưu sờ lên tóc cậu, khen một tiếng đứa trẻ ngoan rồi đứng dậy đi gọi bác sĩ.
Sau khi bác sĩ khám xong, nói với cô Lưu: "Phó Gia đang dần hồi phục." thì bà mới thở phào nhẹ nhõm.
Bà ngồi bên cạnh Phó Gia, nói: "Em sẽ khỏi nhanh thôi, hôm nay có thể ăn thức ăn lỏng rồi, có muốn ăn gì không? Cô làm cho em ăn."
Phó Gia nghiêm túc suy nghĩ, trong đầu chỉ là một mảng trống rỗng.
Cậu không đói, không đói chút nào cả.
Cô Lưu thấy phản ứng chậm chạp của cậu thì trong lòng thấy khó chịu cực kỳ.

Sự việc không nên thành như vậy, bà vẫn nhớ dáng vẻ vừa nhập học của Phó Gia, thành tích lúc ấy của cậu không mấy lý tưởng, nhưng vẫn cố nỗ lực dựa vào sức mình để nâng cao thành tích lên, nếu như cứ tiếp bước theo ý chí ấy, muốn thi vào đại học A cũng không phải là không thể nào, nhưng cậu lại bị nhà trường đuổi ngay thời khắc quan trọng ở lớp 12, còn bị đánh đập một trận tàn nhẫn giữa ban ngày ban mặc.
Cô Lưu lòng buồn đau đớn, nhưng vẻ mặt lại thể hiện vẻ nhẹ nhõm, nói: "Để cô xem rồi làm cho vậy, cô nhớ lúc trước em ăn cùng cô với Tề An không kén ăn chút nào, tốt thật đấy, đứa trẻ không kén ăn mới khỏe mạnh nhỉ."
Bà nói vậy để ám thị sức khỏe của cậu sẽ hồi phục nhanh thôi, nhưng khi bà nhắc đến hai chữ "Tề An" thì bỗng nhiên Phó Gia lại cau mày lại run rẩy nhẹ.
"Sao vậy?" Cô Lưu lo lắng hỏi.


Cô Lưu không yên tâm, đi gọi y tá nhưng lại bị Phó Gia kéo nhẹ lại.
Bàn tay ấy đang truyền nước biển, không có sức lực mấy.
Cô Lưu lại vừa lo lắng vừa sốt ruột, ngồi về, cẩn thận cầm bàn tay ấy của cậu lên xem, nói: "Nếu thấy khó chịu thì nói với cô, đừng gắng gượng."
Phó Gia nhìn bà, im lặng gật đầu.
Mấy ngày sau đó sức khỏe của Phó Gia có chuyển biến tốt, dần hồi phục được khả năng tự chăm sóc.
Tất cả mọi thứ đều trở nên tốt hơn, thứ duy nhất không tốt chính là Phó Gia đã không thích nói chuyện nữa rồi.

Mỗi khi cô Lưu ngồi bên cạnh trò chuyện với cậu, cậu chỉ đều im lặng lắng nghe, nhiều nhất chỉ đáp lại vài tiếng.

Chỉ khi cô Lưu hỏi cậu câu hỏi quan trọng khiến cậu không trả lời là không được thì cậu mới chịu mở miệng nói chuyện.
Cô Lưu lo lắng cậu, nhưng công việc trong trường lại rất bận, bà chỉ mới rời đi vài ngày mà việc đã chất thành núi, bận sứt đầu mẻ trán.

Bà mời y tá đến chăm sóc cho Phó Gia lúc bà vắng mặt, đến chiều tối mỗi ngày lại đến, làm đồ ăn tối cho Phó Gia, nhìn cậu ăn xong rồi mới vội vàng về nhà.
Ngày tháng như thế ổn định qua vài ngày liền, Phó Gia bỗng rời khỏi bệnh viện vào một buổi sáng nào đó, không chỉ không nói với cô Lưu, cậu cũng chẳng hề báo với y tá.
Cậu về lại căn nhà ở khu dân cư lục trung, ngồi đó lau đi những tàn tích mình bị đánh trong căn phòng này thật kỹ, rồi lại dọn dẹp ngăn nắp những đồ đạc của mình, mang ra khỏi căn nhà.
Khi ấy căn nhà này là do Lục Tề An thuê, Phó Gia ở lâu như vậy nhưng thật ra cũng không biết rõ nội tình.

Cậu hỏi khắp nơi cách liên lạc với chủ nhà, muốn trả lại nó nhưng lại được nói rằng, căn bản chẳng có chủ nhà nào cá, căn nhà này đã được Lục Tề An mua lại nửa năm rồi, chỉ trả tiền thuê nhà hai tháng đầu mà thôi.

Phó Gia đưa lại sổ tiết kiệm cho Lục Tề An, cứ tưởng rằng cho dù mình không nộp hết được tiền thuê nhà nhưng ít nhất cũng chia sẻ được một nửa gánh nặng, nhưng không, cậu tự cho rằng những tháng ngày ấy là cậu và Lục Tề An cùng nhau cố gắng, nhưng thật ra không phải, chỉ có cậu là tự lừa mình dối người dưới sự che chở bảo bọc của Lục Tề An mà thôi.
Cậu mang theo sổ tiết kiệm và số tiền mặt ít ỏi ngồi tính toán trên bàn, viết một bức thư, bỏ nó và sổ tiết kiệm vào trong trong phong bì thư.

Sau khi làm xong, một tay cậu cầm phong thư, một tay cậu kéo theo hành lý rời khỏi khu dân cư lục trung, về lại bệnh viện.

Sáng sớm y tá đã không thấy cậu đâu rồi, tìm cậu nửa ngày trời, thấy cậu quay lại thì mới hô một tiếng, kéo cậu lại xem xét tình hình: "Cậu đi đâu vậy, sao không nói một tiếng? Chị gọi cho cô giáo cậu rồi, cô ấy đến ngay liền ấy!"
Phó Gia không tiếp lời của y tá, mà bỗng nhiên hỏi: "Xin hỏi cô mời chị đến chăm sóc tôi cụ thể bỏ ra bao nhiêu tiền?"
Y tá thấy cậu hỏi khá kỳ lạ nhưng cũng không phải bí mật gì nên trả lời thật lòng.
Rồi Phó Gia lại đi tìm y tá phụ trách cậu, hỏi viện phí cô Lưu đã nộp giúp cậu từ khi cậu nhập viện đến nay, thêm cả tiền mời y tá chăm sóc cộng lại đã vượt quá năm con số.
Giống hệt với dự tính của Phó Gia, tiền trong sổ tiết kiệm của cậu còn kém rất xa, vì vậy cậu viết trong thư ấy tiền vẫn chưa trả đủ ấy cậu sẽ trả từ từ, cậu sẽ nộp dần vào trong sổ tiết kiệm ấy.

Cảm ơn sự giúp đỡ của cô Lưu, ân tình này cậu sẽ ghi nhớ cả đời.
Cậu để lại bức thư cho y tá, nói: "Lát nữa khi cô tới phiền chị đưa cái này cho cô."
Y tá không dám nhận mà vẫy tay liên tục: "Không được, lát nữa tự cậu đưa đi, cô ấy sắp đến rồi."
Chị ấy không chịu nhận Phó Gia cũng không cưỡng cầu, đặt phong thư lại trên giường bên rồi kéo hành lý đi không do dự một phút giây nào.
Phó Gia chỉ để lại cho mình một trăm đồng tiền mặt (~360000VND), không vào được nhà trọ, cũng không thuê được phòng, nên tìm một công việc trực quán net.

Quán net bao cậu bữa sáng, cấp cho cậu một phòng nhỏ, bên trong vừa đủ đặt được một chiếc giường sắt và tủ quần áo.
Phó Gia trực ca đêm nên phòng của cậu không dùng đến mấy, cả đêm chỉ ngồi trực ở quầy, không có việc gì thì dựa vào sofa nhắm mắt một lúc, chỉ vậy mà thôi.
Ban ngày dài dằng dặc và trống trải, Phó Gia cũng không dám để mình rảnh rang.

Cậu tìm tất cả những trường trung học ngoài lục trung ra, xem có trường nào chịu nhận cậu hay không, nhưng cái cậu đạt được là một sự phủ định mà thôi.

Thậm chí cậu còn tìm vài trường tư, lần này thì có chỗ nhận cậu rồi, nhưng học phí cao đến kinh người, cậu không gánh vác nổi.
Trằn trọc mấy ngày trời, không được gì cả.
Phó Gia chấp nhận số phận.
Cậu cũng từng nỗ lực, mà nỗ lực lại không có sự hồi đáp, đây mới là điều khiến người ta phải tuyệt vọng.


Thật ra cậu không thích học một chút nào, cũng không muốn trở thành chuẩn mực đạo đức vĩ đại nào cả.

Bản chất con người cậu là một tên hỏng bét, cậu biết chứ, cậu cố gắng học tập, sống tích cực, không hề vì phẩm cách tốt đẹp từ bản thân cậu, mà chỉ là một sự đầu tư để có được Lục Tề An mà thôi.
Nhưng mà, vì đã từng cố gắng, cậu mới phát hiện đời người có thể sống tích cực tốt biết bao nhiêu.

Cố gắng không nhất định sẽ có kết quả, nhưng sự cố gắng sẽ khiến con người ta trở nên lộng lẫy hơn.
Không dễ dàng gì, cậu tưởng mình đã bắt đầu tỏa sáng, dáng vẻ chạy băng băng của cậu và ánh mặt trời kia làm nổi bật cho nhau, ánh mặt trời kéo cậu lên cao, chiếu rọi cho toàn thân cậu ấm áp, không có chút bóng râm nào.
Mà bỗng chốc, mọi thứ đã biến mất.
Cũng không cần phải đếm đâu, chỉ cần dùng tất cả để hình dung là được – cậu đã mất hết tất cả rồi.
Một con người, nếu móc hết toàn bộ của họ, thì người đó con lại gì?
Phó Gia bỏ ra một thời gian dài để tìm được một công việc tiêu thụ.

Cậu không quan tâm nó cực khổ hay không, cũng không quan tâm có thời gian nghỉ hay không, chỉ cần công việc ấy không chê cậu học lực không cao, chịu giữ cậu lại, cho cậu dù chỉ là một chút xíu thăng tiến là được.
Cậu dùng công việc để lấp đầy thời gian của mình, ngủ rất ít, thật sự buồn ngủ không chịu được nữa thì khi công việc trực đêm ở quán net kết thúc cậu sẽ về lại căn phòng nhỏ nằm vài tiếng đồng hồ.
Cậu không dám ngủ say, cậu sợ mình mơ thấy ai đó.
Một ngày nào đó của một tháng sau, trong lúc giao ban buổi tối ở quán nét, đồng nghiệp nói với cậu: "Ban ngày có một người phụ nữ đến tìm mày, nói là cô giáo mày."
Phó Gia không thấy bất ngờ, lấy một điếu thuốc thơm giá rẻ từ trong hộp ra, châm điếu thuốc lên một cách điêu luyện, đưa đến bên miệng hít sâu vào phổi một ngụm khói.
"Mày nói gì với bà ấy?" Cậu vừa nhả khói vừa nói.
Hút thuốc rất dễ học, cậu học được nhanh lắm.
Đồng nghiệp cười đắc ý: "Thì đương nhiên là nói mày không có đây rồi, năm đó tao trốn tiết tới tiệm net, thầy tao cũng lục tung thành phố lên bắt tao."
Phó Gia cong khóe miệng lên, đưa hộp thuốc bên cạnh cho cậu chàng, nói: "Cảm ơn, nếu bà ấy có đến nữa thì mày cứ nói tao không ở đây."
Đồng nghiệp cười vui vẻ cầm lấy thuốc nói: "Đương nhiên, mày yên tâm, tao cũng cảm thấy bà ta sẽ lại đến nữa, tao đã nói mày không có đây rồi mà bà ta vẫn đòi chuyển lời giúp, nói bà ta không cần tiền của mày, nếu mày có gì khó khăn thì cứ việc tìm bà ta giúp đỡ, còn nói nếu như Lục...!Lục gì đó biết mày sống không tốt cũng sẽ đau lòng."
Phó Gia thổi ra một ngụm khói, giấu biểu cảm của mình trong màn khói mờ ảo.

"Biết rồi, nay cảm ơn nhé, tối mời mày ăn đêm."
"Hả? Thiệt hả, vậy tao không khách sáo đâu nha."
"Đừng khách sáo, gọi món đi."
Đồng nghiệp vừa nói cảm ơn vừa cầm điện thoại bên quầy lên gọi món.


Cậu ta hỏi Phó Gia muốn ăn gì, Phó Gia không có phản ứng, gọi mấy lần cũng không có phản ứng gì.
Cậu ta lầm bầm gì đó rồi mặc kệ cậu luôn.
Giữa đêm, quán net ít người, chỉ có lác đác vài người khách đang xài máy.

Phó Gia chán chường vô cùng nhưng lại không muốn chơi game, nên dựa vào sofa từ từ thiếp đi.
Sợ gì gặp nấy, cậu đã mơ thấy người đó.
Trong giấc mơ, cậu không thiếu thứ gì, người đó đang ôm lấy cậu, cho cậu dựa vào vai hắn, mặc dù bình thường không tùy tiện nói cười, nhưng trong mắt luôn mang sự dịu dàng và ấm áp.

Người này còn hôn cậu, mỗi khi họ hôn nhau cậu đều cảm thấy mình kích động muốn chết đi sống lại, cậu muốn người ấy hôn cậu trăm lần ngàn lần nữa, mà câu trả lời của người này là, được.
Cũng không biết qua bao lâu, có người đập mạnh lên bàn gọi cậu thức dậy.
"Ê, mày không sao chứ hả?" Người đó ngồi ở vị trí gần quầy nhất, nhìn cậu bằng ánh mắt quái dị.
Phó Gia ngơ ngác, giơ tay lên sờ lên gò má, toàn là nước mắt.
"Không sao." Cậu chao đảo đứng dậy, chạy vào nhà vệ sinh.
Cậu vẫn còn đang rơi nước mắt không ngừng.
Trong giấc mơ cái gì cậu cũng có, nhưng khi tỉnh lại cậu không có gì cả, cho dù là nằm mơ, cậu cũng có thể nhận thức được rõ ràng điểm này, cảm nhận được sự chênh lệch cực đại này.
Cậu không thể nào quên đi Lục Tề An, chỉ cần cậu nhắm mắt là sẽ nhớ lại cái ôm và nụ hôn của Lục Tề An.

Cậu luôn cảm thấy rằng mình vẫn đang dán chặt vào cơ thể Lục Tề An, tương thân da thịt với hắn, thậm chí còn có thể cảm nhận được hơi ấm mà ảo giác mang lại từ trong không khí.

Quá đau khổ, cậu thà rằng mình chưa bao giờ có được, còn đỡ hơn là có được rồi lại mất đi.
Cậu ôm lấy đầu mình khóc không thành tiếng, tâm trạng phức tạp xen lẫn vào nhau, cuối cùng hóa thành một suy nghĩ – Cậu thà rằng tất cả chưa từng xảy ra.
Cậu thà rằng mình chưa bao giờ nhìn thấy Lục Tề An khi còn nhỏ, thà mình cô độc không ai giúp trên con đường này, không chạm đến được ánh sáng.
Cậu thà rằng cả đời này chưa bao giờ gặp Lục Tề An.
- ---
Các baby hãy bình tĩnh chuyện đâu còn có đó, đừng khóc nữa, ngược chi nhiều, ngược vậy đủ rồi hen..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.