Ngốc Bẩm Sinh

Chương 64: 64: Anh Đây





Người dịch: Tồ Đảm Đang
Phó Gia nhúc nhích ngón tay, nhìn tinh dịch sền sệt trên tay mình, hơi đờ đẫn.
Lục Tề An không giống với bảy năm trước nữa rồi.
Cụ thể là khác ở đâu Phó Gia cũng không nói rõ được.

Cậu chỉ có một cảm giác mơ hồ rằng, trước đây Lục Tề An là một hòn đá Phó Gia úm lấy thì mới nóng lên, bởi vì Lục Tề An luôn đè né cảm xúc và suy nghĩ của mình, phải có người cầm lấy trái tim chân thật cọ vào nó từ từ thì nó mới dần dần thả lỏng dây cung xuống.

Còn Lục Tề An bây giờ đã hướng ngoại hơn nhiều, không phải nói là hắn không kiềm nén nữa, chỉ là về mặt khống chế cảm xúc thì hắn thiên về xuôi theo nó hơn, thích làm gì thì làm, nằm trong tay của Phó Gia giờ là một viên đá biết sự phát nhiệt, làm Phó Gia cảm thấy bỏng tay.
Cậu không thích ứng được, cũng không chống đỡ được.
Lục Tề An cầm khăn giấy lên lau sơ qua tinh dịch trên tay của Phó Gia, hỏi cậu: "Có muốn tắm cùng không?"
Đêm hè nóng nực, hai người dính nhau trên sofa đã gần một tiếng đồng hồ rồi, toàn thân mồ hôi nhễ nhại, đệm sofa dưới thân họ cũng đã dính tinh dịch và mồ hôi, bị họ vò nắm nhăn nhúm không còn gì.
Phó Gia chống lưng ghế sofa ngồi dậy, cánh tay yếu ớt mềm nhũn, vừa lấy sức là run rẩy: "Anh đi trước đi, em dọn dẹp phòng khách một chút, lát nữa đưa quần áo cho anh thay."
"Lần đầu tiên anh đến, không quen phòng tắm của em." Lục Tề An không đồng ý lời đề nghị của cậu, khom người xuống bế cậu lên, nói.

"Em phải dạy anh dùng thế nào."
Sợ Lục Tề An ôm không vững, Phó Gia giơ tay lên ôm lấy cổ hắn, nói: "Chúng ta không tắm cùng được đâu, phòng tắm em nhỏ lắm, hai người chen không vào."
Căn hộ độc thân bốn mươi mét vuông, diện tích cho phòng tắm rất nhỏ, Phó Gia lại phân thành hai khu khô ướt nên chỗ tắm lại càng nhỏ hơn nữa.
Mà Lục Tề An không hề đế ý đến vấn đề này, ôm lấy cậu đi vào phòng tắm.
Phòng tắm đúng là nhỏ đến đáng thương, một người đứng bên trong thôi đã không thể tùy ý vung hai tay rồi.

Lục Tề An ôm lấy Phó Gia, cứ phải đòi chen vào cùng cậu.
Lưng hai người dán vào tấm kính, khuôn ngực dán vào nhau, tứ chi quấn quýt lại với nhau, vậy nên hạ thân cũng không tránh được cọ vào nhau.

Lục Tề An chỉ bắn một lần kia cứng lên trước, sau đó Phó Gia cũng cứng lên.
Nước ấm từ vòi sen xối xuống cơ thể hai người họ, khiến hơi nước bay mờ mịt khắp căn phòng tắm.


Lục Tề An đỡ lấy eo của Phó Gia, hơi thở nóng bỏng, cơ bắp trên khắp cơ thể đều căng cứng ra.
Phó Gia đưa cánh tay vừa tê vừa mỏi của mình ra, đầu óc choáng váng, hỏi: "Anh muốn nữa sao..."
Lục Tề An hôn lên xương quai xanh của Phó Gia, giọng nói trầm thấp hòa vào cùng với tiếng nước chảy tí tách, vỡ vụn mà mờ ám: "Em không cần làm, để anh ôm là được rồi."
Hắn nói không cần Phó Gia làm là không để cậu làm thật, chỉ là hôn cậu hết lần này đến lần khác, xoa nắn cậu, làm không biết bao nhiêu chuyện khiến Phó Gia còn khó nhẫn nhịn hơn cả việc cắm vào cậu, rồi mới tự mình tuốt bắn ra.
Sau khi tắm xong, Lục Tề An tìm hai bộ đồ ngủ trong phòng ngủ của Phó Gia, một bộ tự mình mặc, một bộ là chính tay hắn mặc giúp cho Phó Gia.
Chất liệu bông mềm mại, động tác của Lục Tề An cũng nhẹ nhàng, nhưng khi áo ma sát vào đầu ngực, Phó Gia vẫn đau tới mức khẽ kêu lên, cong eo lại tránh ra phía sau.
Lục Tề An nắm cổ tay cậu lại, cởi nút áo của cậu ra: "Anh xem."
Phó Gia đỏ mặt lên, giơ tay lên che lại: "Đừng nhìn nữa..."
"Anh chỉ nhìn chút thôi." Ngữ khí Lục Tề An ôn hòa, hắn nhẹ nhàng kéo tay cậu ra.
Hắn cởi nút áo ngủ vừa mới mặc vào xong của Phó Gia, nhìn thấy hai hiên thịt trước ngực cậu đã sưng đỏ không thể tả, nó sưng lên không ít, hiện ra một màu thịt hồng đậm đậm, giống như chỉ cần bấm nhẹ một cái là sẽ rướm máu ra vậy.
Lục Tề An nhìn đi chỗ khác, mặc lại áo giúp cậu: "Xin lỗi, lần sau anh sẽ chú ý."
Còn lần sau nữa sao?
Cảm xúc trong lòng Phó Gia lẫn lộn, mà ngoài mặt thì "ưhm" một tiếng, cong lưng lại, chú ý để áo không cọ vào ngực.
"Anh muốn ở lại qua đêm sao?" Phó Gia thấy Lục Tề An mặc đồ ngủ của cậu, không vừa người rõ rệt.

"Chỗ em...!anh cũng thấy rồi đó, chỉ có một phòng, nếu anh ở lại thì ngủ trong phòng đi, em ngủ sofa."
Lục Tề An cau mày lại, nói: "Em không nghĩ đến việc sẽ ngủ với anh sao?"
"Không phải." Phó Gia hơi bất đắc dĩ, không phải khó chịu với Lục Tề An mà là với chính mình.

"Giường của em là giường đơn, ngủ hai người không thoải mái, ngày đầu tiên anh đến nhà em, em không muốn để anh..."
Căn hộ của cậu quá nhỏ, nội thất điện đùng gì cũng không đầy đủ, đã vậy còn cũ kỹ.

Mặc dù Lục Tề An không nói gì nhưng cậu vẫn lo lắng Lục Tề An không tự nhiên, không vừa ý.
"Ở đây rất tốt, Gia Gia." Lục Tề An nói.

"Có thể ở lại nơi em từng sống bảy năm, anh cảm thấy rất may mắn, em hiểu không?"

Trái tim Phó Gia chua xót, cậu không nói gì, chỉ gật gật đầu.
Lục Tề An tắt đèn, hai người ôm nhau đi vào giấc ngủ.
Tâm trạng mấy ngày nay của Phó Gia cứ lên lên xuống xuống, lại vừa bị Lục Tề An hành hạ rất lâu, tinh thần và thể chất đều mệt mỏi cực kỳ, cậu dựa vào Lục Tề An, thiếp đi nhanh chóng.
Lục Tề An ở ngay bên cạnh cậu, là thật sự tồn tại.
Nhưng đáng buồn là, Phó Gia không có cảm giác vui vẻ khi mất đi rồi có lại được, cậu chỉ cảm nhận được một mảng hư vô mà thôi.
Cậu không quên được.
Cậu không thể quên được ánh mắt đầu tiên gặp Lục Tề An ở nhà họ Lâm.

Từ khi Lục Tề An là một cậu nhóc, hắn đã đặc biệt trong mắt Phó Gia rồi, cậu không quên được món đồ đầu tiên Lục Tề An tặng cậu.

Nó là một miếng băng keo cá nhân, vì chuyện này mà cậu phải chịu một trận đánh tàn nhẫn của thím Trần.

Cậu cũng không quên được khi trốn trong căn phòng người ở tối tăm, nhìn Lục Tề An và Lâm Phong Tầm dưới ánh mắt trời, nham hiểm tưởng tượng người ở bên cạnh Lục Tề An là cậu.
Cậu lại càng không quên được, mỗi một chi tiết nhỏ khi họ sống bên nhau sau khi cậu có được Lục Tề An.

Cậu không thể nào quên được mỗi lần quan tâm và chăm sóc cậu của Lục Tề An, không quên được nụ hôn đầu tiên của họ, đêm đầu tiên thân xác thịt và trái tim giao nhau.

Và cả ánh mắt mỗi lần Lục Tề An nhìn về phía cậu, mỗi câu nói ái ân hoặc có lẽ nó không tính là ái ân gì nhưng lại làm trái tim cậu rung động.
Lục Tề An từng thừa nhận, hắn thích Phó Gia.
Hắn cũng từng thừa nhận, hắn là của Phó Gia.
Làm sao Phó Gia có thể quên đi đây? Từng giây từng phút cậu đều nhớ rõ, khắc cốt ghi tâm.
Cậu không quên được những thứ này, nên cậu cũng không quên được từng đêm trong bảy năm qua.

Cậu nhắm mắt lại là nhớ đến những hồi ức, rồi khi mở mắt ra lại thấy một hiện thực không còn gì cả.
Bị đánh, bị đuổi học rất khổ, vì học lực và xuất thân bị người khác xem thường cũng rất khổ.

Khổ nạn nhân gian có thể vượt qua được bởi sự cứng rắn, nhưng còn những ký ức không thể quên thì phải làm sao để chống lại?
Cậu không cam tâm.
Mọi người đều có thói quen xấu, thói quen xấu của cậu là mỗi một đêm trong vòng bảy năm qua đều sẽ bị sự không cam tâm này dày vò đứt ruột đứt gan.

Cậu thường khóc trong giấc mộng, lúc nghiêm trọng thì có thể sẽ khóc tỉnh giấc, khàn giọng đứt hơi quỳ bên giường nôn khan.

Có lúc thì tốt hơn một chút, chỉ là nức nở vài tiếng trong tiềm thức, không ảnh hưởng đến cuộc sống bình thường ngày hôm sau.
Cậu không đi gặp bác sĩ tâm lý, vì cậu không muốn nói với bất cứ ai nỗi không cam lòng này của cậu.

Cậu phải khắc nó vào trong mỗi đêm thâu, cậu biết hắn sẽ dày vò cậu cả đời, cậu đã cam chịu số phận rồi.
Phó Gia cuộn mình vào lòng Lục Tề An, run rẩy rơi lệ.

Trên gối loang ra một vệt nước quen thuộc, bảy năm qua, chúng đều na ná như nhau.
Lục Tề An giật mình tỉnh giấc.
Màn cửa hở ra một cái khe nhỏ, mượn ánh trăng, Lục Tề An nhìn thấy được nước mắt mơ hồ trên gương mặt của Phó Gia.

Cảnh tượng vào mắt khiến hắn giật mình.
"Gia Gia?" Lục Tề An suýt nữa thì lạc giọng.

"Gia Gia?"
Phó Gia nằm trên cánh tay hắn, họ đã bắt đầu lại từ đầu sau khoảng cách bảy năm, hắn có đủ tự tin để bảo vệ Phó Gia.

Sau này họ sẽ không bao giờ xa nhau nữa, trước đây hắn không thực hiện được lời hứa, bây giờ hắn đều sẽ làm được.
Tại sao Phó Gia phải khóc?
Trong mông lung, cậu nghe được giọng nói của Lục Tề An, Phó Gia mở mắt, bóng tối trước mắt làm cậu tức ngực.
Lục Tề An không rảnh tay để đi bật đèn, chỉ có thể ôm chặt Phó Gia lại, hỏi cậu: "Em sao thế?"
Cho dù Phó Gia đã tỉnh rồi cậu cũng vẫn khóc không dừng được.

Lục phủ ngũ tạng như quặn thắt vào nhau, cậu giãy giãy, muốn Lục Tề An buông cậu ra.
Lục Tề An không dám quá mạnh tay với cậu, chỉ có thể buông lỏng tay ra.
Phó Gia đổi thành tư thế quỳ sấp xuống, ôm chặt lấy phần bụng, mồ hôi và nước mắt chảy khắp mặt.

Có phải cậu lại nằm mơ rồi không?
Có phải cậu nhắm mắt, rồi lại mở mắt ra, thì Lục Tề An trước mặt sẽ biến mất không.
Phó Gia vùi mặt vào trong lòng bàn tay, tiếng khóc khản cổ phát ra từ sâu trong cổ họng.
Tiếng khóc này đã xử tử Lục Tề An.
"Em sợ anh là giả..." Phó Gia lau mặt đi, mỗi một chữ đều là gào lên.

"Em sợ anh là giả, em sợ anh lại bỏ đi, anh đã biến mất khỏi giấc mơ của em bao nhiêu lần anh có biết không? Anh có đếm bao giờ chưa?"
Thật ra Phó Gia cũng chưa bao giờ đếm, cậu không muốn đếm, nhưng lần nào cậu cũng nhớ.
Lục Tề An giống như bị người ta bóp nát đi trái tim vậy, sắc mặt trắng bệch: "Anh sẽ không đi đâu, anh sẽ không rời xa em nữa đâu."
Một lời hứa khẳng định cũng không cho Phó Gia được bao nhiêu an ủi, cậu khóc rất lâu, hít thở không thông, cổ họng cũng khô đặc, cậu ho khan không kiểm soát được.
Lục Tề An đã về rồi, đương nhiên là Phó Gia vui rồi.

Cậu vừa vui, vừa không đè xuống được tâm trạng tự ti dâng lên của mình, sợ rằng Lục Tề An sẽ lại rời xa cậu nữa.

Cậu thà rằng đời này không bao giờ gặp Lục Tề An không phải là tạm thời, nếu rồi một ngày nào đó Lục Tề An sẽ lại bỏ cậu mà đi nữa, cậu thà rằng họ chưa từng bắt đầu lại.
Nỗi không cam lòng khi chia xa một lần với Lục Tề An đã dày vò cậu bảy năm, nếu lại thêm một lần nữa thì phải làm sao đây? Có lẽ cậu không còn mạng để tưởng tượng nữa rồi.
Thấy cậu bắt đầu nôn khan, Lục Tề An đau lòng vô cùng rồi tìm lại sự bình tĩnh.

Hắn mở đèn lên, ôm lấy Phó Gia ngồi thẳng dậy, vỗ lưng cậu cho cậu thuận khí.
"Đừng khóc nữa, em sờ anh xem, xem anh có phải là thật không?" Mắt Lục Tề An cũng đỏ lên.

"Sao anh là giả được, anh đã về rồi, không bao giờ đi nữa đâu, Gia Gia, ngoan nhé, em sờ xem, anh có phải giả hay không?"
Phó Gia dựa vào vai hắn, nước mắt thấm ướt bờ vai hắn nhanh chóng.
Lục Tề An nắm tay Phó Gia, hôn lên mu bàn tay cậu, nói: "Em xem, em chạm vào anh được, cho dù em nhắm mắt bao nhiêu lần, thì khi mở mắt ra anh đều ở đây."
"Lục Tề An..." Phó Gia gọi hắn.

"Lục Tề An..."
Chỉ cần cậu gọi, thì nhất định sẽ có người trả lời cậu:
"Anh đây, anh đây...".



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.