Lâm Hi Ninh đi nhanh thêm mấy bước, gọi Sở Cẩm Diệu, bất đắc dĩ hỏi:
“Muội làm sao vậy?”
“Muội còn có thể làm sao? Huynh một câu ngũ biểu muội, hai câu cũng là ngũ biểu muội. Đúng rồi, muội biết nàng ấy về rồi, người chiếm tổ tu hú này phải thoái vị đi thôi. Các người ở đó đối tốt với nàng đi, huynh còn tới tìm muội làm cái gì? Hôm nay muội xấu hổ còn chưa đủ nhiều hay sao?”
Lâm Hi Ninh vừa nghe, trong lòng hiểu Sở Cẩm Diệu vì sao lại như vậy, hắn chạy nhanh theo nói:
“Muội nói gì vậy, chúng ta năm sáu tuổi đã quen biết rồi. Nhưng hôm nay ta mới nhìn thấy nàng, ta cảm thấy nàng lẻ loi một mình, không tìm được đường ra, lúc này mới mang nàng đi mà thôi. Nói về mức độ thân thiết, tất nhiên ta thân thiết với người lớn lên từ nhỏ với ta như muội rồi.”
“Huynh cũng cảm thấy nàng đáng thương.” Sở Cẩm Diệu cười nhạt: “Đúng vậy, nàng mới là thiên kim đại tiểu thư, còn muội chỉ là hàng giả mà thôi. Không chừng ngày sau còn bị đuổi ra khỏi nhà, nên nàng đáng thương, còn ta là đáng đời”
“Làm gì có chuyện đó”
Lâm Hi Ninh hạ giọng dịu dàng, nhẹ nhàng mà an ủi Sở Cẩm Diệu.
“Muội là hài tử từ nhỏ đã lớn lên tại nơi này, mười ba năm qua rồi, tất cả mọi người đều thương muội như thân sinh vậy. Tuy rằng ngũ biểu muội đã về, nhưng mà nàng ở đây được bao lâu, muội bao lâu rồi. Mọi người muốn đền bù nàng cơ cực lâu, mới chú ý nàng mà thôi. Trên thực tế, họ càng thương muội hơn. Muội ngẫm lại đi, nếu trong nhà có khách, có phải những gì tốt nhất sẽ đưa cho khách không? ”
Sở Cẩm Diệu suy nghĩ một lúc, mới không can tâm mà trả lời:
“Vâng.”
“Vậy không phải được rồi sao”
Lâm Hi Ninh cười nói:
“Muội xem muội còn hiểu được đạo lí này mà, nên yên tâm đi. Muội mới là dưỡng nữ được mọi người yêu thương. Tình cảm đều là từ đây mà ra”
Sở Cẩm Diệu bị thuyết phục, gương mặt ủ ê mới lộ ra chút ý cười.
“Hôm nay sao huynh lại chu đáo với nàng vậy? Có phải nàng ta lớn lên ưa nhìn hay không?”
“Nàng với ta mà nói giống như một người xa lạ cũng không quá. Đừng nói là tiểu thư trong phủ lạc đường, ta cũng sẽ dẫn các nàng đi. Ngũ biểu muội cũng vậy thôi.”
Sở Cẩm Diệu khẽ hừ một tiếng.
“Vậy là tốt rồi.”
“Muội đó, vẫn trẻ con như vậy” Lâm Hi Ninh nhìn Sở Cẩm Diệu, mỉm cười đầy cưng chiều.
“Không chỉ có Ngũ tiểu thư, còn có Lục tiểu thư Thất tiểu thư. Đừng tưởng rằng muội không biết. Hôm nay trên bàn tiệc, mấy tiểu thư tốt đều trộm nhìn huynh.” Sở Cẩm Diệu nói xong liền ca thán: “Huynh là đích tử của vương phủ, mà muội chỉ là tiểu thư của một hầu môn mà thôi. Thậm chí còn không phải là tiểu thư thật sự. Trước kia tuổi còn nhỏ, niên thiếu không cần cố kị cái gì, nhưng sau này chúng ta đều trưởng thành rồi. Chỉ e về sau không thể thân cận như thưở ấu thơ được.”
Lâm Hi Ninh nhớ đến ý đồ của mẫu thân tới Trường Hưng Hầu phủ, thấp giọng nói một câu:
“Không đâu.”
“Làm sao mà không đâu.”
Sở Cẩm Diệu cười khổ, trên gương mặt ý cười đạm bạc mà chua xót. Hiển nhiên là đang nghĩ đến thân thế của mình, nàng nói:
“Trách chỉ trách muội, khi còn nhỏ không bệnh chết đi. Ngược lại sống đến tận bây giờ, chiếm lấy phú quý của người ta.”
“Tứ biểu muội!”
Sở Cẩm Diệu lắc đầu, không suy nghĩ gì sâu, nàng hỏi: “Biểu ca, lần này về vì việc gì vậy?”
Trong nhà vốn dĩ đã dặn dò Lâm Hi Ninh không được nói với ai, nhưng Tứ biểu muội chẳng phải người ngoài. Huống hồ nàng sớm muộn gì cũng sẽ biết. Lâm Hi Ninh nghĩ vậy nên nhìn quanh xem có ai không, rồi nhỏ giọng nói với Sở Cẩm Diệu.
“Mẫu thân lần này trở về là muốn chọn hai cô nương, đi vương phủ hầu huyện chủ đọc sách.”
“Huyện chủ?” Sở Cẩm Diệu che miệng lại, huyện chủ ở Thái Nguyên là nhân vật có tiếng tăm lẫy lừng. Nàng là đích nữ của Hoài Lăng Vương. Với tiểu thư giới hầu môn như nàng đây, là sự tồn tại vô cùng tôn quý, cao đến nổi không thể chạm đến. Sở Cẩm Diệu giật mình: “Vô duyên vô cớ, sao lại liên quan đến huyện chủ? Hơn nữa, trước kia sao không tìm người hầu nàng, bây giờ mới tìm đến?”
“Ai… còn không phải do vị kia.” Lâm Hi Ninh hướng đầu về hướng bắc, ám chỉ với Sở Cẩm Diệu: “Vị kia đang ở Sơn Tây, đại bá của ta muốn tiếp đãi một phen. Nhà của chúng ta Tam muội không thích đọc sách, cả ngày ham chơi, bá phụ cùng bá mẫu thật sự không quản nổi. Lúc này mới nghĩ, nếu có bạn đồng trang lứa bên cạnh, có thể muội ấy cũng chịu học hành đi”
Sở Cẩm Diệu bắt đầu không hiểu gì rồi, vị kia là ai? Vì sao Lâm Hi Ninh không nói rõ ra? Nhưng mà nghe được chuyện sau đó, nghĩ lại Lâm Hi Ninh chỉ về hướng kia, Sở Cẩm Diệu sợ tới mức suýt nữa kêu thành tiếng.
“Huynh nói, thái tử?”
“Suỵt”
Lâm Hi Ninh vội vàng che miệng Sở Cẩm Diệu. Sở Cẩm Diệu bị bịt miệng, đôi mắt trừng lớn nhìn thẳng. Lâm Hi Ninh nhìn quanh, xác định không có ai ở sau mới thở phào nhẹ nhõm. Đến khi hắn quay đầu, mới ngỡ ra mình vừa làm điều gì. Hắn nhanh chóng buông tay, lùi lại hai bước, ngôn từ cũng lộn xộn.
“Xin lỗi muội, ta thất lễ.”
Nói xong, mặt Lâm Hi Ninh đỏ bừng.
Sở Cẩm Diệu hoảng hốt mà lắc đầu: “Không sao đâu”
Nhưng mà thực tế, nàng không để ý tới động tác của Lâm Hi Ninh. Trong lòng nàng toàn bộ suy nghĩ đã bay đến một người khác.
Đi vương phủ hầu huyện chủ đọc sách, nói không chừng còn có thể thấy thái tử. Nếu như huyện chủ thật sự trở thành thái tử phi, vậy thì thư đồng…?
Trong Vinh Ninh Đường, Sở Châu cho hạ nhân lui, rồi cùng Sở lão phu nhân nói chuyện này.
“Nương, người cũng biết là thái tử đang ở Đại Đồng. Quận vương gia có nhân mạch ở Đại Đồng bên kia, nghe được họ nói dường như thái tử bị Thát Đát truy kích. Bị thương không nhẹ, đã nhiều ngày vẫn luôn dưỡng bệnh, không gặp ai cả. Quận vương cho người tới yết kiến, mong muốn thăm dò khẩu dụ thái tử điện hạ. Đều là công công phía Đông cung ngăn lại. Tuy rằng không nhìn thấy được thái tử điện hạ, nhưng người của thái tử đã ở Sơn Tây rồi, chuyện này không chạy đường nào. Theo trong tin tức nói, tổng binh đại nhân có tâm khuyên thái tử điện hạ tới Thái Nguyên dưỡng thương. Dù sao biên quan cũng quá nguy hiểm.”
Tuy là có kiến thức rộng rãi, Sở lão phu nhân vẫn bị kinh ngạc đến hít một ngụm khí.
“Thái tử điện hạ muốn đến Thái Nguyên sao?”
“Thái tử gia còn chưa lên tiếng, không ai dám nói chắc cả.” Sở Châu đáp: “Nhưng mà bảy phần là như vậy”
“Aiz, tổ tông…”
Sở lão phu nhân kích động, tim đập nhanh, bà đứng dậy đi trong phòng mấy vòng mới bình tâm lại được. Sau khi cảm xúc của Sở lão phu nhân bình ổn rồi, Cố ma ma mới tiến lên đỡ lão phu nhân ngồi xuống giường La Hán. Sở lão phu nhân kinh ngạc cảm thán nói:
“Nếu thái tử đến Thái Nguyên, đây là thiên đại vinh quang của Sở gia chúng ta. Nếu Trường Hưng Hầu Phủ may mắn được tiếp đãi thái tử điện hạ, ngày sau có thấy liệt tổ liệt tông cũng nở mặt nở mày.”
“Vâng ạ.”
Sở Châu cười nói:
“Mấy ngày nay đại ca bận rộn như vậy, đa phần là hỏi thăm chuyện này.”
Được Sở Châu nhắc nhở, Sở lão phu nhân cũng nghĩ đến. Khoảng thời gian trước, sau khi mang Ngũ tiểu thư trở về nhà. Trường Hưng Hầu quả thật bận đến nỗi nửa tháng chẳng thấy bóng người. Thì ra khi đó, hắn đã nghe thấy tiếng gió rồi. Sở lão phu nhân oán trách: “Hắn cũng thật là, loại chuyện lớn này đến cả ta còn không thông báo một tiếng, nói trước ta cũng có thể chuẩn bị tâm lý.”
“Nương, chuyện vui lớn hơn còn ở phía sau” Sở Châu chỉ nói cầm chừng mà rằng.
“Sao?”
Sở Lão phu nhân nghi ngờ nhìn Sở Châu. Sở Châu thấy úp mở đủ rồi, mới đắc ý mà nói tiếp:
“Nương, quận vương phủ tuy rằng không ở Thái Nguyên. Cách Thái Nguyên cũng một ngày, thái tử điện hạ có đến Thái Nguyên, có đủ tư cách tiếp đãi Thái Tử đếm tới đếm lui cũng không nhiều. Hoài Lăng Vương Phủ không lên tiếng, ai dám ứng thừa chuyện tiếp đãi thái tử này đây. Cho nên điều hiển nhiên, thái tử điện hạ đến là vương phủ của chúng ta. Nương, người cũng biết. Huyện chủ vương phủ năm nay mười hai, thái tử gia mười bảy. Người xem tuổi này, chẳng phải là lương duyên trời ban, ngăn không được cản không xong?”
Sở Lão phu nhân lúc này mới minh bạch Lâm gia bên kia rốt cuộc là đánh chủ ý gì. Hoài Lăng quận vương phủ là một vương phủ khác họ hiếm hoi ở Đại Yến. Mắt thấy nhiều năm nay hoàng thượng nghi kị với mấy vương ngày càng nặng. Hoàng đế cũng không thân cận với huynh đệ của mình, đừng nói đến vương phủ kia còn khác họ. Nếu thật huyện chủ làm Thái Tử phi, chính là Hoài Lăng vương phủ một bước lên trời.
Nhìn thấy Sở lão phu nhân hiểu rõ, Sở Châu mới nói tiếp:
“Thái tử tới Thái Nguyên không biết đến khi nào mới chuẩn, khi nào đến cũng không ai biết. Nhưng chuyện tình của huyện chủ thì có thể chuẩn bị được. Huyện chủ thân phận tôn quý, từ nhỏ hô mưa gọi gió mà trưởng thành. Tính tình có phần kiêu căng. Huyện chủ ở nhà hoành hành liền thôi, nhưng nếu trước mặt thái tử gia như vậy, không phải là muốn chống đối thái tử gia hay sao? Nếu như muốn mưu cầu thái tử phi chi vị, huyện chủ phải sửa tính tình này. Cho nên quận vương và vương phi mới nghĩ tìm ma ma dạy huyện chủ đọc sách học quy củ. Giúp nàng có tính cách tốt hơn. Nhưng mà, huyện chủ nói thế nào cũng không chịu học. Một tháng mà làm hai phu tử rời đi, quận vương và vương phi hết cách, liền nghĩ có nên chọn thêm mấy cô nương vào, hầu hạ huyện chủ đọc sách hay không. Chỉ cần làm huyện chủ tính tình dịu dàng an tĩnh, là một công lớn rồi.”
Sở lão phu nhân nghe đến đây liền hiểu.
“Bà bà của con muốn là…”
“Vâng ạ, Lão phu nhân nhà con muốn là, Trường Hương Hầu Phủ cũng là một nhà có thể diện một hai ở Thái Nguyên này. Phẩm tính đều đáng tin cậy, cho nên lão tổ tông và vương phi muốn chọn hai cô nương nhà mình đưa qua, làm thư đồng của huyện chủ.”
Sở Lão phu nhân nghe thấy vế sau gương mặt đã nở nụ cười rạng rỡ. Bà kích động vỗ vỗ tay Sở Châu.
“Được, được… cô nương Hầu phủ chúng ta tự nhiên là tốt nhất rồi. Chờ ngày mai ta gọi mấy đứa qua đây đi qua đi lại, để con tới chọn”
“Nương, vương phủ tuyển thư đồng làm sao qua loa như vậy”
Sở Châu đè tay Sở lão phu nhân, cười nói.
“Con lần này trở về là truyền tin cho mọi người thôi. Người nào được chọn, không được bà bà và vương phi gật đầu, con làm sao tự chủ trương.”
Sở lão phu nhân cũng cười nói: “Là ta hồ đồ”
“Hôm nay mấy vị tiểu thư con đều gặp rồi, trong lòng đã nắm chắc rồi. Mẫu thân, lần này còn đem theo từ vương phủ đến hai giáo dưỡng ma ma. Đợi thêm vài ngày, Vương phi mở tiệc ở vương phủ thì mang theo mấy vị cô nương qua đó. Lúc này mới là chính thức lựa chọn.”
“Được,ta hiểu rồi. ”
Sở Lão phu nhân nói như vậy, trong lòng cũng âm thầm hạ quyết tâm. Xem ra không thể để mấy cô nương như trước nữa. Bà cảm thấy mấy tiểu thư trước sau đều gả cho người, đi nhà người ta sẽ phải tuân theo quy củ bà bà răn dạy. Cho nên bà không muốn trách móc nặng nề mấy cháu gái, lúc đang chờ gả, ở nhà mẹ đẻ còn có thể có những ngày an nhàn hạnh phúc. Nhưng mà hiện tại khác rồi, không thể để các nàng như vậy nhàn hạ.
Ngày hôm sau, Vinh Ninh Đường sáng sớm đã có người tới thỉnh an. Bởi vì hôm nay có Sở Châu, nên các tiểu thư đều mặc trang phục lộng lẫy, mong muốn có thể nổi bật trong mấy tỷ muội.
Mấy cô nương đang tranh đấu âm thầm, mành động một chút, Sở Cẩm Diệu đã đến.
Sở Cẩm Diệu biết rõ tin tức nhờ Lâm Hi Ninh, nên hôm nay trang điểm càng dụng tâm. Nàng mặc một bộ xiêm y quý nhất, nhan sắc mộc mạc. Nhưng mà rực rỡ lung linh, không phú cũng quý. Làn váy dùng chỉ vàng thêu lên hoa văn điệp luyến hoa, bạch cẩm ánh kim phú quý sang trọng.
Mấy cô nương vừa nhìn thấy Sở Cẩm Diệu, trong lòng thầm mắng một câu ngươi được sủng ái, nên ngươi có trợ cấp.
Vân Cẩm bên trong là đoạn hoa, là vải dệt cao cấp. Có thể nói là trong phú có quý. Sở Cẩm Diệu mặc như vậy đến, trong phút chốc không ai nói được lời nào.
Sở Cẩm Diệu âm thầm đắc ý, đây là quần áo nàng tỉ mỉ chuẩn bị. Chỉ riêng vải dệt thôi đã hơn năm trăm lượng. Càng không tính chỉ vàng, phối sức linh tinh. Thư đồng trong tay cô mẫu, nàng nhất định phải nắm được trong tay.
Lúc này, nha hoàn bên ngoài mới kêu lên thanh thúy: “Ngũ tiểu thư đến.”
Sở Cẩm Dao vừa đến Vinh Ninh Đường, vừa vững bước chân liền phát hiện mọi người đang nhìn nàng ngơ ra.
Làm sao vậy? Nàng có phần hơi ngỡ ngàng. Mọi người vì sao mà ăn mặc như vậy chứ? Đặc biệt là Sở Cẩm Diệu. Không lẽ hôm nay định ra ngoài sao?
Sở Cẩm Dao thấy mọi người ánh mắt sáng quắc mà soi nàng, thì có phần sợ hãi. Nàng hôm nay ăn mặc là quần áo bằng vân cẩm hôm đó lão phu nhân ban cho. Ngày hôm qua Thất tiểu thư đổ nước, Sở Cẩm Dao chạy nhanh về thay quần áo. Nên hôm nay mới mặc váy áo vân cẩm này. Nàng sợ váy áo có phần đơn sơ, còn cố gắng làm nếp váy đa dạng một chút. Sở Cẩm Dao cả người vận vân cẩm sáng như mây hà, bởi vì nếp gấp rất nhiều, làn váy căng phồng ra trùng trùng điệp điệp, tựa như khổng tước xòe đôi.
Ngước mắt nhìn lại, như thể nàng ở giữa rám chiều, phảng phất khí chất thanh thuần mà diễm lệ.