Ngọc Bội Thái Tử Gia

Chương 24: Âm thầm tính kế



Sở Cẩm Diệu muốn viết chữ dưới mái hiên, mấy cô nương khác thấy vậy cũng hùa theo. Sau đó, mái hiên vốn nhỏ đầy ắp người, mọi người đều cầm bút mực ngồi dưới hiên cúi đầu viết chữ.

Lâm Hi Viễn nói với Sở Cẩm Dao: “Biểu muội, ở đây không để được bàn nữa, muội dời qua bên kia một chút đi.”

“Không.” Sở Cẩm Dao quay đầu liếc hắn, “Muội ngồi ở đây lâu rồi, huynh đi kiếm chỗ khác đi.”

“Huynh cũng vậy.”

Lâm Hi Viễn nhất quyết ngồi cạnh Sở Cẩm Dao. Sở Cẩm Dao cảm thấy người này có tật xấu. Nàng bị ép ngồi dịch về phía bên phải, cúi đầu tiếp tục viết chữ.

Lâm Hi Viễn không để ý tới sự lạnh nhạt của Sở Cẩm Dao, chống tay lên bàn, hơi nghiêng cằm, mỉm cười nhìn nàng đang cầm bút viết. Mãi một lúc sau, hắn mới nói: “Muội cầm bút chưa quen tay, hẳn là mới học. Vì sao chữ của muội lại hơi cứng cáp, không giống chữ của cô nương?”

Chữ viết của nàng là Tần Nghi dạy, dĩ nhiên là sẽ hơi cứng cáp giống nam nhân, Sở Cẩm Dao nói: “Chắc do muội lớn lên hơi giống con trai, nên chữ viết cũng vậy.”

Lâm Hi Viễn “xì” một tiếng phì cười, sau đó không ngừng nổi. Sở Cẩm Dao ngẩn ra. Sau đó, nàng hiểu ra ngay là vì sao. Nhất định là hắn nhớ đến chuyện ngày đó của nàng. Sợ cái gì thì cái đó đến. Những người khác thấy vậy, sán lại gần Lâm Hi Viễn hỏi: “Thế tử, ngài đang cười gì vậy?”

Gương mặt của Sở Cẩm Dao cứng đờ. Nàng sợ Lâm Hi Viễn nói ra. Cũng may, Lâm Hi Viễn chỉ phẩy tay, nén cười trả lời: “Ta nhớ đến con mèo nhỏ nên cười thôi, không có gì đâu.”

“Mèo?” Lâm Hi Ninh nghĩ một lát, nghi ngờ hỏi lại: “Cả vương phủ lẫn hầu phủ đâu có chỗ nào nuôi mèo nhỉ?”

Lâm Hi Viễn chỉ cười không đáp, Sở Cẩm Dao cúi đầu, coi như không nghe thấy gì cả.

Những người khác luôn quan sát Lâm Hi Viễn. Thấy hắn bắt đầu viết chữ, mới lục đục quay đầu. Đợi tới khi những người khác không nhìn nữa, Lâm Hi Viễn mới nói khẽ với Sở Cẩm Dao: “Ta đã hứa không nói với người khác, nhất định sẽ làm được.”

Sở Cẩm Dao nghe xong, ngừng bút, ngẩng đầu nhìn Lâm Hi Viễn, nhưng không nói câu nào, rồi lại tiếp tục cúi đầu. Còn Tần Nghi ở trong ngọc bội lại hừ nhẹ. Mấy năm trước Hoài Lăng quận vương mang theo Lâm Hi Viễn vào triều, cũng đã đi qua Đông cung yết kiến hắn. Lúc ấy, Tần Nghi cảm thấy Lâm Hi Viễn ổn trọng hào phóng, là người có thể đào tạo. Không ngờ ở sau lưng, Lâm Hi Viễn lại trêu ghẹo con gái tìm vui thế này.

Sở Cẩm Diệu lén nhìn trước nhìn sau, sau đó mới lấy ra một quyển thư, lật vài tờ. Tam tiểu thư nghe tiếng, lớn giọng hỏi:

“Tứ muội, đây là cái gì?”

Sở Cẩm Diệu nói: “Tập trước muội viết lung tung vào nên hơi lộn xộn. Muội định sao lại một bản.”

Tam tiểu thư cầm lấy tập thơ, nói:

“Đây là bản thảo à? Aiz, đây là đồ rất quý đó, không biết bao giờ muội mới viết xong. Cất giữ cẩn thận nhé. Nếu có người phá hỏng thì tâm huyết của muội đi tong đó.”

“Làm gì có ai chứ?” Sở Cẩm Diệu cười nói: “Chỗ tổ mẫu làm gì có ai dám lỗ mãng như vậy.”

Lục tiểu thư nghe các nàng nói cũng hứng thú nhìn sang, lại gần muốn xem thử: “Hai người nói tập thơ gì vậy?”

Thấy Lục tiểu thư sán lại gần, Sở Cẩm Diệu cầm tập thơ đặt xuống dưới sách.

“Tỷ viết lung tung thôi, đừng xem nữa.”

Lục tiểu thư thấy Sở Cẩm Diệu cất tập thơ đi, cười nói:

“Tứ tỷ khiêm tốn quá. Trong mấy tỷ muội chúng ta, tỷ là người văn hay chữ tốt nhất. Nếu tỷ chỉ viết lung tung thì chúng muội là gì đây?”

Tuy nói vậy nhưng trong lòng Lục tiểu thư lại không nghĩ thế. Sở Cẩm Diệu chỉ là được người trong nhà thổi phồng lên thôi. Lục tiểu thư cảm thấy mấy thứ như văn hay chữ tốt là thứ không đáng nhắc tới. Bây giờ còn không cho xem, Lục tiểu thư thấy hơi buồn cười. Đề phòng nàng thế à? Ai thèm.

Sở Cẩm Diệu viết được hai trang, đã ngừng bút: “Ngồi không ở đây hơi nhàm chán, hay chúng ta ra ngoài sân giải sầu đi.”

Thất tiểu thư vốn đã hết kiên nhẫn, nghe xong lập tức đồng ý. Tam tiểu thư tích cực hưởng ứng, Lục tiểu thư thì sao cũng được. Lâm Hi Ninh thấy Sở Cẩm Diệu muốn đi, dĩ nhiên sẽ đi theo. Sau cùng, mấy người dưới mái hiên đã lục đục ra ngoài hết. Sở Cẩm Diệu mỉm cười nhìn về phía Sở Cẩm Dao:

“Ngũ muội, mọi người muốn ra ngoài chơi. Muội có đi không?”

Sở Cẩm Diệu tự chủ trương, Sở Cẩm Dao không muốn đi chút nào. Nàng đáp: “Muội không đi đâu, mọi người chơi vui vẻ.”

Sở Cẩm Diệu đã đoán được đáp án này từ đầu, quay qua nhìn Lâm Hi Viễn, “Thế tử, ngài thì…?”

Lâm Hi Viễn lật thêm tờ nữa, “Ta cũng lười ra ngoài, mọi người đi đi.”

Sở Cẩm Diệu hơi chần chờ, Tam tiểu thư a một tiếng, vội vàng nói: “Ngũ muội không muốn rời đi, ở đây cũng được. Nhưng nếu thế tử cũng ở lại, vậy e là…”

Lâm Hi Viễn ngẩng đầu. Tuy cười nhưng lại khiến Tam tiểu thư hơi rụt người lại. U ám trong mắt Lâm Hi Viễn biến mất rất nhanh. Nghĩ đến việc hắn và Sở Cẩm Dao không phải là biểu huynh muội ruột, nếu như hắn muốn ở cạnh nàng, đúng là sẽ khiến cho thanh danh nàng không tốt. Lâm Hi Viễn nghĩ đến đây đành đứng lên, cố nén phiền chán trong lòng nói: “Được rồi, vậy cùng nhau ra ngoài thôi.”

Lâm Hi Viễn mang theo một đoàn người ra ngoài nên khi mọi người rời đi hết, dưới mái hiên yên tĩnh hơn nhiều. Sở Cẩm Dao thầm thở phào: “Cuối cùng cũng đi hết”

Tần Nghi quan sát từ nãy tới giờ thấy hơi khó chịu. Hắn nói với Sở Cẩm Dao: “Lần sau ra ngoài nàng không cần phải tránh đi. Nàng mới là đích nữ của Sở Tĩnh, muốn tránh thì cũng là các nàng ấy phải tránh nàng. Cớ nào lại để nàng một mình tại đây, còn các nàng thì đi?”

“Là ta không muốn đi.” Sở Cẩm Dao nói, “Đi theo họ, cả một đoàn người đi rất tốn thời gian. Gần đây ta chỉ muốn luyện chữ thôi. Tiếp nữa, chẳng phải còn có ngươi sao? Nếu ta đi ra ngoài thì sẽ có một khoảng thời gian dài không thể nói chuyện với ngươi đấy.”

Lí do này làm Tần Nghi nghẹn lời. Một lúc sau, hắn cảm thán: “Ôi cái mắt nhìn của nàng!”

Sở Cẩm Dao ngồi viết chữ, dưới mái hiên không còn ai làm nàng thấy yên tĩnh hơn nhiều. Lúc sau, Lâm Hi Viễn vào, không ngờ thấy nàng vẫn còn ngồi luyện chữ. Hắn nhướng mày: “Đã lâu vậy rồi, muội còn ngồi đây viết chữ?”

“Vâng.”

Sở Cẩm Dao ngẩng đầu, hỏi: “ Sao thế tử đã quay về rồi? Những người khác đâu?”

“Họ muốn ngắm cá, ta không thích nên về trước.”

Lâm Hi Viễn thấy cán bút của Sở Cẩm Dao đong đưa theo tiết tấu riêng, nhịn không được mà thở dài: “Nếu muội muội của ta có nghị lực bằng nửa muội, vậy phụ mẫu ta cũng không cần…”

Sở Cẩm Dao nghe mãi chẳng thấy câu sau, nhịn không được ngẩng đầu hỏi: “Huynh cứ nói tiếp đi, không cần làm sao?”

Thấy Sở Cẩm Dao tươi cười nhìn mình, đôi mắt Lâm Hi Viễn cũng hiện lên ý cười. Hắn lắc đầu, cười nhẹ: “Không có gì.”

“Muội ghét nhất là kiểu nói lấp lửng của các người. Có gì thì cứ nói thẳng ra đi, cứ bắt người khác đi đoán thử…”

Lâm Hi Viễn nghe vậy rất tò mò, “Các người? Còn có ai sao?”

Sở Cẩm Dao chớp mắt, đáp: “Không có gì.”

Lâm Hi Viễn giật mình, vỗ tay cười to. Khi cười, hắn lúc nào cũng chỉ cười nhẹ đã khiến người khác như tắm mình trong gió xuân, thấy nho nhã mà lễ độ. Hiếm khi thấy hắn cười to thoải mái như thế này. Lâm Hi Viễn thoải mái không ngừng được, Sở Cẩm Dao mới nghĩ thầm, Tần Nghi đã vậy rồi, Lâm Hi Viễn cũng chẳng khác gì là bao. Nàng vừa bực vừa xấu hổ: “Huynh cười gì vậy?”

Lâm Hi Viễn khó lắm mới nén cười, nhìn Sở Cẩm Dao, trong đôi mắt vẫn còn hơi nước khiến con ngươi hắn long lanh.

“Ngũ biểu muội, muội thật là…”

Thật là làm sao nhỉ… Lâm Hi Viễn cũng không nói nên lời. Nhưng không đợi hắn nghĩ ra ý sau, họ đã bị làm phiền.

Sở Cẩm Diệu và Tam tiểu thư cùng nhau đi vào trong mái hiên, thấy Lâm Hi Viễn và Sở Cẩm Dao, hơi sững người.

“Thế tử? Sao huynh đã quay lại rồi?”

Nghe vậy, Lâm Hi Viễn thấy không thoải mái lắm: “Làm sao? Ta không được về đây à?”

“Tất nhiên không phải.”

Sở Cẩm Diệu khách sáo mỉm cười. Nàng ta đi vòng về chỗ của mình, vừa dọn đồ vừa nói: “Ra ngoài đã được một lúc, muội hơi mệt, tính về phòng nghỉ ngơi. Vì vậy mới về chỗ này dọn đồ, hi vọng mọi người đừng trách muội, ai… tập thơ của ta đâu rồi?”

“Tập thơ?”

Sở Cẩm Dao không hiểu lắm, tập thơ gì nhỉ? Nàng nói: “Không ai động vào đồ của tỷ cả. Tỷ tự tìm đi.”

Tam tiểu thư vốn định nói chuyện với Lâm Hi Viễn, nhưng thấy Sở Cẩm Diệu lật tìm đồ với khí thế ngất trời, đành phải qua đó hùa theo.

“Tỷ nhớ lúc nãy còn ở trên bàn mà. Sao tìm không thấy nhỉ?”

“Tìm thấy rồi!!!”

Nha hoàn của Sở Cẩm Diệu vui mừng kêu lên, nhưng sau đó, giọng nha hoàn lại biến thành ỉu xìu.

“Tiểu thư…”

Sở Cẩm Diệu sầm mặt, “Làm sao vậy?”

Nha hoàn sợ hãi đưa tập thơ cho Sở Cẩm Diệu. Sở Cẩm Diệu vừa cầm lại đã giận run người. Tam tiểu thư cao giọng ồn ào: “Tập thơ đang yên đang lành, ai đi phá nát ra thế này!”

Sở Cẩm Dao vốn không quan tâm mấy nàng nhưng nghe có gì đó bị xé nát, nàng đành đứng dậy chạy qua xem sao. Lâm Hi Viễn cũng đi theo Sở Cẩm Dao, quan sát tập thơ trong miệng Sở Cẩm Diệu. Tập thơ được viết trên một quyển tập màu xanh, lúc này đã xé đôi như thể dùng một lực rất mạnh xé ra. Ngoài ra có mấy tờ còn bị xé vụn ra, thảm không nỡ nhìn.

Lâm Hi Viễn thấy không đúng lắm: “Đây giống như có người dùng lực xé nát. Dưới mái hiên chỉ có mình Ngũ biểu muội, sao lại xé thành như vậy được?”

Sở Cẩm Diệu nói: “Đúng vậy. Dưới mái hiên chỉ có mình muội ấy. Ngũ tiểu thư, không ngại thì trả lời ta, đây là chuyện gì?”

Sở Cẩm Dao chau mày, cầm lấy giấy xé nhìn kỹ. Thấy Sở Cẩm Diệu chất vấn, nàng mới ngẩng đầu lên: “Sao lại hỏi ta? Không phải ta làm thì sao trả lời đây? Hay là định vu oan cho ta?”

“Không phải ngươi làm? Nhưng dưới mái hiên chỉ có một người. Nếu không phải ngươi xé không lẽ ta tự xé sao?”

Tam tiểu thư buồn bã nói: “Trước khi chúng ta đi ra ngoài, Tứ muội muội có đưa cho ta và Lục muội xem qua. Khi đó nó còn hoàn chỉnh. Khoảng thời gian này chúng ta luôn ở cùng nhau, dưới mái hiên cũng chỉ có mình Ngũ muội. Nếu như Tứ muội muốn tự xé, chỉ sợ không làm được.”

“Mái hiên cũng đâu chỉ có mình Ngũ biểu muội?”

Lâm Hi Viên đột ngột mở miệng. Sắc mặt hắn rất nghiêm túc. Hắn nhàn nhạt liếc mắt nhìn Tam tiểu thư một cái, khiến Tam tiểu thư không dám nhìn lại. Lâm Hi Viễn nói: “Ta quay về mái hiên khá sớm, nếu nói vậy xem ra ta cũng có hiềm nghi?”

“Sao thế được?”

Sở Cẩm Diệu không dám ăn vạ thế tử gia Hoài Lăng vương phủ, đành cố gắng lựa lời:

“Thế tử sao làm thế được, chúng muội không dám nghĩ vậy.”

Lâm Hi Viễn đè nén cơn tức: “Vậy mà các ngươi lại dám nghĩ Ngũ biểu muội như thế?”

Sở Cẩm Diệu chưa nói gì, Tam tiểu thư đã nói:

“Đây là sự thật không thể chối cãi. Lúc chúng ta ra ngoài còn bình thường, trở về đã bị xé nát. Trừ Ngũ biểu muội ra, chúng muội không nghĩ ra khả năng khác.”

Sở Cẩm Diệu nói: “Ngũ tiểu thư, ta biết ngươi không thích ta nhưng ngươi đối xử không tốt với ta thì thôi đi, vì sao lại xé bỏ tập thơ của ta? Đây là tâm huyết một năm trời ta viết ra, ngươi không thể làm vậy được…”

“Ai nói là ta xé?” Sở Cẩm Dao nhìn chằm chằm Sở Cẩm Diệu, đột nhiên bật cười: “Chả trách, thì ra hai người đã thương lượng trước…”

Chuyện đến nước này, sao Sở Cẩm Dao lại không nhìn ra được. Sở Cẩm Diệu và Tam tiểu thư kết minh. Cục diện hôm nay là do hai người tạo thành. Sở Cẩm Dao tuyệt không động chạm gì đến tập thơ nhưng nàng luôn ở dưới mái hiên, trước khi ra ngoài Sở Cẩm Diệu còn đưa đồ cho người xem, vì sao lúc về lại biến thành như vậy? Sở Cẩm Dao chau mày, chưa nghĩa ra được tính toán bên trong là như nào. Tần Nghi nhìn vết rách, trực giác mách bảo chỗ này không đúng. Nhưng Tần Nghi không thể nhắc nhở Sở Cẩm Dao, nếu hắn nói chuyện khiến người khác nghe được, hắn và Sở Cẩm Dao nhất định phải chịu xui xẻo.

Sở Cẩm Diệu hừ lạnh: “Ta biết ngươi hận ta, nhưng ta thật sự không ngờ ngươi lại muốn thấy ta ra nông nỗi này. Ngươi có bực cái gì cứ trút lên ta là được rồi, hà cớ gì phải xé bỏ tập thơ của ta? Hay là ngươi cảm thấy ta đã chiếm hết cả của ngươi? Giờ ngươi mới giận chó đánh mèo lên tâm huyết của ta?”

Vốn đã oan uổng còn nghe Sở Cẩm Diệu nói kháy, Sở Cẩm Dao không kiềm nén được tâm trạng nữa, lạnh lùng nói với nàng ta: “Được. Ngươi không sai, mẫu thân không sai, vậy là ta sai sao? Ngươi nói xem, ai là người thấy tiền sẽ sáng mắt, nảy ý đồ xấu tráo đổi ta?”

Những lời này Sở Cẩm Dao đã muốn nói từ lâu. Sở Cẩm Diệu lúc nào cũng làm như kiểu “ta không biết, ta vô tội, ta cái gì cũng không làm”. Nhưng sao nàng ta không thử nghĩ, vì sao Tô phụ Tô mẫu lại đem đổi đứa con? Còn không phải là  muốn Sở Cẩm Diệu được trải qua ngày lành hay sao? Dù Tô phụ Tô mẫu có độc ác ích kỷ tới đâu thì cũng đã cho Sở Cẩm Diệu được thoải mái hưởng vinh hoa phú quý do mình đoạt tới. Vậy mà nàng ta còn ra vẻ đúng lắm, chỉ trích người bị duy nhất trong việc này là Sở Cẩm Dao?

Mười ba năm vinh hoa phú quý mình Sở Cẩm Diệu hưởng thụ, tới tận bây giờ nàng ta luôn nói câu “ta không biết, ta vô tội” để lấp liếm cho qua, giống hệt kiểu đã được tiện nghi còn khoe mẽ.

Sắc mặt Sở Cẩm Diệu thay đổi. Nàng ta  không cho phép ai được nhắc tới Tô gia trước mặt nàng ta. Nàng ta không nhận đó là cha mẹ ruột của mình. Hiện giờ Sở Cẩm Dao chọc vào miệng vết thương, Sở Cẩm Diệu kích động, giận run người. Đột nhiên, nàng ta vứt vòng tay, giật trang sức trên đầu ném xuống. Ngọc vỡ tan khiến người khác giật mình, còn nàng ta tiếp tục ném đồ xuống mặt đất.

“Đúng vậy, là ta không tốt. Ta trả lại cho ngươi hết.”

Nha hoàn và bà tử dưới mái hiên bị dọa sợ, vội vàng chạy đến giữ Sở Cẩm Diệu lại, “Tiểu thư đừng mà, coi chừng tay bị thương.”

Tiếng động dưới mái hiên làm kinh động người bên ngoài. Cố ma ma vội chạy tới xem xét, thấy mấy mảnh nhỏ trên mặt đất, lập tức nói: “Đang yên đang lành có chuyện gì vậy? Tứ tiểu thư ngài mau dừng tay!”

Nhưng Sở Cẩm Diệu không nghe, vẫn điên cuồng quăng đồ trang sức. Tần Nghi bất chấp bại lộ, vội nói với Sở Cẩm Dao: “Mau tránh ra!”

Sở Cẩm Dao hoảng sợ khi thấy Sở Cẩm Diệu bỗng nhiên nổi điên. Được Tần Nghi nhắc nhở, nàng khôi phục tinh thần, nhanh chóng né. Sở Cẩm Diệu phát điên quăng đồ khắp nơi. Sở Cẩm Dao chạy nhanh nên không bị mảnh sứ vỡ trúng, còn Tam tiểu thư thì bị một mảnh bình hoa làm tay bị thương. Nàng nhìn thế cục này, âm thầm líu lưỡi. Nàng dùng tay không bị thương che đi mu bàn tay còn lại, trong lòng thấy vô cùng phản cảm. Sao Sở Cẩm Diệu lại thế? Chỉ là Tô gia thôi mà. Đây là sự thật, cần gì phải nổi giận như vậy? Thế tử còn ở nơi này đó, đúng là đang để người khác chê cười.

Lão phu nhân và Sở Châu đến gần. Sở lão phu nhân dùng sức đập mạnh trượng, uy nghiêm nói:

“Mau dừng tay.”

Sở lão phu nhân đến, cuối cùng Sở Cẩm Diệu cũng dừng tay lại. Nha hoàn và bà tử thấy thế vội chạy lên ôm lấy nàng ta. Sở lão phu nhân tức tới mức mặt mày xanh mét, nói:

“Đường đường là hầu môn khuê tú, vậy mà dám càn quấy tới mức này. Các ngươi còn không mau quỳ xuống cho ta.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.