Ngọc Đàm Hoàng Hậu

Chương 17



Tôi tới hoàng cung để thăm biểu ca, huynh ấy vì cứu thái tử mà bị thương nặng. Nghe nói thái tử muốn vào rừng bắt thú, mặc cho mọi người khuyên can, hắn vẫn cố tình tách đoàn. Nghe nói trong rừng xuất hiện một con mãnh thú vô cùng hung ác, chính nó đã giết hại ko ít tính mạng của bách tính, cộng với việc được sự cổ vũ của đệ nhất mỹ nhân La Tiểu Du, hắn liền có khí thế hơn người, muốn giết con mãnh thú bằng chính sức mình do vậy khi bị con thú tấn công, hắn hoảng loạn đánh rơi cung tên. Kết quả biểu ca đã lao vào đẩy hắn ra, hắn may mắn chỉ bị xây xước nhẹ nhưng còn biểu ca, huynh ấy ko được may mắn như hắn, lãnh trọn cú tấn công đó. Thái y nói tình trạng của huynh ấy rất nguy kịch, đáng lẽ đã được đưa về Vương phủ nhưng tên thái tử đáng ghét đó nhất quyết giữ biểu ca trong cung.

Lúc tôi đến thì biểu ca tuy đã thoát khỏi cơn nguy kịch nhưng vẫn cần theo dõi thêm. Biểu ca nằm trên giường, khắp cơ thể đều được quấn băng trắng, hơi thở vô cùng yếu ớt. Tôi lặng người vì thương biểu ca, nhìn huynh ấy như vậy, chắc chắn mẹ sẽ khóc ngất mất.

" Đàm.....N.....Hi.....ta.....ko......s......ao."

" Huynh tỉnh rồi?"

Tôi nắm chặt bàn tay của biểu ca, bàn tay thô ráp vì cầm vũ khí, những ngón tay đầy những vết sẹo và chai sần đi theo năm tháng. Thứ mãi ko thay đổi trên người biểu ca chính là đôi mắt, một đôi mắt bồ câu, trong veo như làn nước mùa thu. Tôi từng ngu ngốc đến nỗi bắt biểu ca phải đổi mắt cho tôi. Vậy mà huynh ấy chẳng những từ chối lại còn hứa đợi tôi trưởng thành, huynh ấy sẽ dành tặng đôi mắt cho mình cho tôi làm quà sinh nhật.

" Vương tiểu thư."

Trong nháy mắt tôi đưa tay lên, tát thật mạnh vào má phải của người đứng sau tôi. Đáng lẽ với sự nhanh trí của mình, hắn lẽ ra tránh được vậy nhưng hắn không hề tránh mà đứng lặng yên như bức tượng, tình nguyện làm bao tải để tôi trút giận. Vẻ mặt tì nữ bên cạnh hắn liền hoảng hốt không nói nên lời, thậm chí còn suýt đánh rơi cái khay trên tay, chắc hẳn cô ta đã bị tôi doạ cho một trận nhớ đời, rằng:"Vị tiểu thư này đến cả thái tử cũng dám đánh, chắc chắn không thể động vào rồi."

Trên mặt hắn đầy những vệt đen xì càng làm nổi bật năm ngón tay in hằn trên má, tôi đoán chắc là nhọ nồi bởi hắn bưng một bát thuốc cũng màu đen rồi đặt lên bàn.

" Đã tới giờ uống thuốc rồi, đại tướng quân. " Tì nữ đằng sau hắn cung kính nói.

Sau khi đã trút giận lên đầu kẻ đầu xỏ và biết biểu ca đã thoát khỏi cơn nguy kịch vì vậy tôi liền đứng dậy, không thèm hành lễ với hắn rồi nhanh chóng rời đi. Vậy mà hắn đã nhanh chân một bước, chắn ko cho tôi đi. Vẻ mặt hắn thoáng chút buồn bã, tôi nghĩ thầm hắn đường đường là thái tử muốn hô mưa gọi gió là ko thành vấn đề, ko biết nguyên do gì khiến hắn ảm đạm như vậy.

" Vương tiểu thư, ta thề có trời đất chứng dám, ta nhất định sẽ cứu sống đại tướng quân. Vì thế xin cô hãy tin tưởng ta."

Một thoáng ngẩn người hắn đang cầu xin tôi ư? Chẳng lẽ hắn đã phát hiện chuyện hôm đó? Ko, ko đúng. Vẻ mặt này của hắn, tôi dám chắc hắn chưa phát hiện ra. Bởi vậy trước khi mọi chuyện bại lộ, tôi phải tới đền Trúc Sơn trước khi quá muộn.

" Lời thái tử đã hứa tôi hy vọng ngài sẽ không thất hứa."

Đôi mắt hắn trầm lặng, kiên định nhìn tôi, khẳng định chắc nịch:"Ta hứa."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.