Ngọc Diện Diêm Vương

Chương 7



“Long công tử, ngươi tỉnh chưa, ta tới thăm ngươi.” Thanh âm chảy nước rơi vào tai của Long Phong.

Lại là huynh muội Chung gia, không biết vì sao, Huyễn Thế thế nhưng lại để đối thủ một mất một còn vào nhà. Không để ý tới Chung Thực sự ra vẻ mềm mại, Long Phong sải bước tránh ra.

Chung Thực bước nhanh đuổi theo, một tay bám lấy Long Phong.

“Long công tử, huynh của ta đang cùng tiểu đệ nói về vấn đề nhận thức tổ tông. Không bằng chúng ta cũng ngồi xuống nói chuyện tâm tình đi.”

Long Phong đột nhiên dừng lại cước bộ, “Cái gì, cái gì vấn đề nhận thức tổ tông? Còn có ngươi không phải chán ghét Huyễn Thế sao?”

“Đó là do hiểu lầm, ta không biết tiểu đệ là tùy tùng của Long công tử, nếu biết nhất định sẽ hảo hảo đối đãi hắn.” Chung Thực nói dối, vì muốn chiếm được tâm của Long Phong, còn cần Huyễn Thế hỗ trợ, dù sao đại ca cũng nhất định muốn Huyễn Thế nhận thức tổ về tông, không bằng lợi dụng  Huyễn Thế, để cho hắn giúp mình chiếm được tâm của Long Phong.

“Nhận thức tổ về tông là chuyện gì?”

“Đại ca biết năm đó là nương hiểu lầm Nhị nương, hiện tại hiểu lầm rõ ràng, tiểu đệ đương nhiên sẽ nhận lại tổ tông. Hơn nữa đại ca còn cố tình vì tiểu đệ chuẩn bị một hôn sự. Ngươi xem, chúng ta  đều vì đệ suy nghĩ.” Chung Thực vội vàng hướng Long Phong tranh công.

“Mẹ nó, cái gì hôn sự?” Long Phong đã muốn tức giận đến miệng đầy thô ngữ. Đi vào đại sảnh, Long Phong thấy Huyễn Thế cùng Chung Tân bọn họ xưng huynh gọi đệ, xem ra chuyện nhận thức tổ tông, Huyễn Thế cũng không cự tuyệt. “Huyễn Thế, lại đây.” Long Phong ẩn giấu tức giận, chỉ cần Huyễn Thế không đáp ứng trở về, như vậy những người đó là có thể cút đi.

“Công tử, ta đang muốn tìm ngươi, ta tính theo bọn họ trở về nhận lại tổ tông.”

Nói chưa dứt lời, vừa nói, Long Phong tức giận điên cuồng.

“Lập tức cự tuyệt, ta không cho phép.”

Chung Tân vừa nghe, cũng không tránh khỏi tức giận.

“Ngươi là người nào, tiểu đệ đã muốn đáp ứng theo chúng ta đi trở về. Ngươi không có tư cách gì ngăn cản.”

“Ta không có tư cách gì ngăn cản? Huyễn Thế, ai mới là chủ nhân của ngươi, ngươi phát thệ đều đã quên có phải hay không, ngươi cả đời này đều là người của ta, không có ta cho phép, ngươi nơi nào cũng không thể đi.”

Huyễn Thế chua sót cười, tiến lên đối Chung Tân nói: “Các ngươi đi về trước đi, ta sẽ thuyết phục công tử.”

Chung Tân không muốn làm khó Huyễn Thế, gật đầu đáp ứng tạm thời rời đi. Chung Thực nhìn Huyễn Thế “Ngươi nhất định phải giúp ta theo đuổi Long Phong, bằng không ta tuyệt không tha thứ ngươi.” Huyễn Thế đờ đẫn nhìn bọn họ rời đi, nếu không phải chung thực xuất hiện, hắn thật sự nghĩ đến chính mình có thể ở bên cạnh Long Phong cả đời. Nhưng là không được, hắn hiện tại mới biết được sự độc chiếm của chính mình có bao nhiêu lớn, hắn căn bản không thể chịu được Long Phong bên cạnh ai, nếu Long Phong dùng đôi môi hôn hắn để hôn những người khác, hắn sẽ giết người kia. Trước khi bản thân trở nên điên cuồng hắn phải tránh đi. Huyễn Thế là nghĩ như thế này mới quyết định nhận tổ tông.

Hung hăng kéo Huyễn Thế, khuôn mặt tuấn mỹ của Long Phong che kín tức giận, “Giải thích thật hảo cho ta, nếu không ta quyết không tha cho ngươi.”

“Nhận thức tổ tông là tâm nguyện của nương ta, hiện tại có cơ hội này, coi như là hoàn thành nguyện vọng của nương. Hơn nữa thực tỷ tỷ là một cô nương tốt, xinh đẹp như hoa, công tử cũng có thể tìm được một ái nhân thật tốt.”

Lời nói khó nghe đó, không chỉ Long Phong bị thương, tâm Huyễn Thế cũng rướm máu.

Buông tay đi. Chính mình khuyên chính mình. Không cần cản trở tiền đồ của Long Phong.

Long Phong tức giận đã đến đỉnh điểm, chưa từng có người nào có thể khiến hắn tức giận đến mức này.

“Chớ có trách ta, Huyễn Thế, đây là ngươi tự tìm.”

Kéo Huyễn Thế trở về phòng, hung hăng đem Huyễn Thế đẩy ngã lên giường.

Thân thể ngăn chận Huyễn Thế, dùng tay giữ lấy mặt Huyễn Thế, cuồng loạn hôn. Huyễn Thế giãy dụa càng làm cho Long Phong tức giận, “Vẫn không có làm đến cuối cùng, là muốn tập cho ngươi quen dần về sau sẽ không đau đớn, nhưng là hiện tại, ta muốn ngươi trở thành người của ta, ngươi cả đời đều là người của ta.” Dường như ngay cả hô hấp cũng đình chỉ, nụ hôn này giống như thiên trường địa cửu, thẳng đến khi Huyễn Thế đã còn khí lực giãy dụa mới thôi. Thoáng ngẩng đầu, Long Phong nhìn Huyễn Thế. “Ngươi hẳn là yêu ta. Nếu không phải, với võ nghệ của ngươi đã sớm đem ta đẩy ngã trên mặt đất, đúng hay không?” “Không phải, ta…… Ta…… Chỉ là sợ ngươi bị thương mà thôi.” câu nói phủ định làm cho Long Phong tức giận thêm lần nữa.“Vốn định ôn nhu đối với ngươi, xem ra là không được.” Lại xâm nhập vào khoang miệng của Huyễn Thế, dây dưa đầu lưỡi, khiến hai đầu lưỡi cùng nhau nhảy múa, thẳng đến khi Huyễn Thế ý loạn tình mê mới thôi.

Lửa giận không biết khi nào đã chuyển thành dục hỏa.

Không kiên nhẫn kéo lấy vạt áo của Huyễn Thế, đầu lưỡi trơn trợt chuyển dần xuống, đầu lưỡi vẽ lại những vết sẹo trên người Huyễn Thế, nhẹ nhàng cắn, khơi mào từng đợt dục triều trong thân thể Huyễn Thế, dấu chiếm hữu dần hiện trước ngực, lưỡi lướt qua nhũ tiêm, xúc cảm nhẵn nhụi làm Huyễn Thế chịu đựng không được rên rỉ. Long Phong quen thuộc chạm đến từng bộ phận mẫn cảm trên người Huyễn Thế, đôi môi dừng lại trước ngực Huyễn Thế, hai tay cũng không nhàn rỗi, cởi bỏ quần áo, ngón tay di chuyển dọc theo hạ phúc, hơi lạnh mang theo cảm giác nóng rực di chuyển trên làn da, đem Huyễn Thế làm cho ý loạn tình mê. Bàn tay to gắt gao nắm lấy dục vọng của Huyễn Thế, động tác thuần thục làm Huyễn Thế không chịu được sự chấn kinh, hắn chỉ có thể vặn vẹo thân thể, ý đồ tránh khỏi cảm giác thoải mái này.

Chế trụ thân thể của Huyễn Thế, nắm lấy dục vọng của hắn tiến hành lễ rửa tội, đôi môi tiếp tục hành tẩu, trước ngực đã che kín ấn ký Long Phong lưu lại, khuôn ngực phiếm hồng mê người, Long Phong vừa lòng nhìn thành quả của mình. Lần nữa đoạt đi hô hấp của Huyễn Thế, tàn bạo đoạt lấy mật nước trong miệng Huyễn Thế, khiến Huyễn Thế không thể chống cự.

Tiếng quần áo bị xé rách, làm cho Huyễn Thế có chút hồi phục thanh tỉnh, lần âu yếm mãnh liệt này khác xa so với những lần khác, đem tất cả thần trí của hắn xuống vực sâu, chỉ còn lại dục vọng thiêu đốt. Ánh mắt vô thức nhìn Long Phong phun ra nuốt vào hạ phúc chính mình, khoang miệng ướt át vây quanh hạ phúc, tạo ra khoái cảm bất khả tư nghị.

“A!…… A!……”

Âm thanh kêu to phiến tình, Huyễn Thế không tự chủ được rên rỉ. Này đối Long Phong mà nói, quả thực là xuân dược thúc tình cực mạnh.

Một khắc khi Long Phong buông ra, dục vọng bạch trọc liền phun ra.

Dùng tay lau mật nước của Huyễn Thế, liếm vào miệng. “Thật sự là tư vị tuyệt vời!”

Nghe âm thanh gợi tình, thất thần nhìn hình ảnh tràn ngập dâm mĩ này, dục vọng Huyễn Thế mới vừa được giải phóng bắt đầu đứng lên.

Long Phong cũng phát hiện, “Xem ra tinh thần của ngươi rất tốt.”

Nhanh chóng cởi xiêm y, hai người trần trụi thân mình giao triền, Long Phong tiếp tục lấy tay khiêu khích phân thân của Huyễn Thế.

Phân thân của Huyễn Thế lại ngẩng đầu ưỡn ngực, lại một lần nữa phát tiết trong tay Long Phong, Huyễn Thế đã muốn hỗn thân vô lực, mềm nhũng nằm trên giường. Long Phong mở hai chân của Huyễn Thế ra, cố định lại thật tốt, dùng ngón tay đầy yêu dịch đưa vào huyệt môn chưa ai chạm tới bao giờ. Chậm rãi xâm nhập huyệt khẩu.

Huyễn Thế toàn thân cứng ngắc, cảm giác lạnh như băng làm cho Huyễn Thế thần trí thanh tỉnh.

“Phong……. Phong ngươi đang làm cái gì? Ra…..Đi ra.”

“Huyễn Thế, nhẫn một chút, rất nhanh sẽ thực thoải mái.” Cố nén xúc động muốn tiến vào trong cơ thể của Huyễn Thế. Trước hết phải làm cho Huyễn Thế thả lỏng, bằng không khẳng định Huyễn Thế sẽ chấp nhận không được.

Chậm rãi đưa tay vào, thẳng đến khi thân thể của Huyễn Thế bắt đầu quen, huyệt khẩu cũng bắt đầu buông lỏng. Lại thêm một ngón tay, càng không ngừng trừu sáp, thẳng đến ba ngón tay đều có thể dễ dàng ở bên trong diu chuyển.

Long Phong rốt cuộc cũng chịu được không được, mở ra hai chân của Huyễn Thế, một tay dẫn đường để bản thân đi vào huyệt khẩu, nháy mắt, vật cực đại đã muốn đi vào bên trong ấm áp.

Xảy ra thình lình khiến Huyễn Thế nhịn không được đau kêu ra tiếng. “Đau, đau quá, mau ra đây.”

Hai tay ngăn lấy chân của huyển thế, lẳng lặng chờ đợi Huyễn Thế quen loại này đau đớn, thẳng đến Huyễn Thế không hề kêu ra tiếng, Long Phong mới bắt đầu chậm rãi di động.

Huyễn Thế thật sâu cảm nhận được vật cực đại của Long Phong di chuyển trong cơ thể của chính mình, đau đớn làm hắn không tự chủ được nắm lấy Long Phong, năm ngón tay thật sâu đâm vao da thịt của Long Phong. Long Phong như là không cảm thấy đau đớn. Động tác từ chậm đến mau, từ thiển đến thâm, rút ra một chút sau lại vọt mạnh vào.

Huyễn Thế từ nguyên bản đau đớn bắt đầu cảm nhận được khoái cảm, theo trừu sáp của Long Phong, khoái cảm càng ngày càng mạnh, thân thể phối hợp động tác của Long Phong, ý đồ muốn thêm nhiều khoái cảm.

Thân thể va chạm càng ngày càng mạnh, Long Phong bị mật huyệt ẩm ướt gắt gao hấp trụ, cùng với Huyễn Thế phát ra rên rỉ mê người, dục vọng điên cuồng chiếm cứ toàn thân, cuồng dã trừu sáp, một lần rồi lại một lần, thẳng đến khi lên tới đỉnh, mật nước của Huyễn Thế phun ra ở trên bụng Long Phong, Long Phong mới phóng xuất yêu dịch bên trong Huyễn Thế. Mãnh liệt bắn tinh làm cho hai người có cảm giác nổ mạnh ở trong đầu. Tạm thời mất đi ý thức. khi Ý thức tỉnh táo lại, Long Phong chưa bao giờ hưởng thụ được khoái cảm mãnh liệt như vậy, cùng ái nhân làm tình quả nhiên là tư vị tuyệt diệu. Hai tay ôm lấy Huyễn Thế đang hôn mê, càng không ngừng hôn lên vết thương trên mặt, ngay cả vết thương nhìn cũng thấy đáng yêu. Long Phong ngây ngô cười.

Huyễn Thế chậm rãi mở mắt ra, đầu tiên chính là nhìn thấy Long Phong ngây ngô cười, thân mình vừa động, đau đớn làm hắn rên rỉ ra tiếng.

Long Phong nghe thấy Huyễn Thế rên rỉ, lập tức ôm lấy hắn, khẩn trương hỏi:“Rất đau sao?”

“Đổi thành ngươi, sẽ không đau sao?” Huyễn Thế không khách khí trả lời.

“Thực xin lỗi, nhưng là ngươi không nên chọc giận ta, ta vừa mới muốn nói với ngươi, ngươi lại muốn bỏ ta đi. Ta đương nhiên sẽ sinh khí.”

“nói gì?” Huyễn Thế cảm thấy một trận mê hoặc.

Đem thân thể Huyễn Thế quay về phía mình, Huyễn Thế chưa bao giờ thấy qua Long Phong nghiêm túc như vậy. mắt phượng Bình thường chỉ phóng điện lúc này tràn ngập đứng đắn. giọng nói từ tính giống như thiên ngoại ngôn ngữ.

“Ta yêu ngươi!”

“Cái gì?” Huyễn Thế không tin lỗ tai của mình đã nghe thấy được cái gì.

“Ta yêu ngươi, ta yêu ngươi. Không cần không tin lời nói của ta. Huyễn Thế, là ta ngu xuẩn làm ngươi thất vọng, nhưng là ta thật sự yêu ngươi, so với bất luận kẻ nào, ta lại càng không muốn mất ngươi. Ngươi biết không?”

“Nhưng là, ta là đồ chơi của ngươi.”

“Là ta rất lo sợ, cho nên ta đoạn tình cảm kia quy nạp thành ngươi là món đồ chơi của ta. Nhưng là, thẳng đến khoảnh khắc ngươi không hề để ý tới ta, ta mới hiểu được, tình cảm của ta đã ăn sâu vào máu, không thể phân cách.”

Huyễn Thế không tin lắc lắc đầu, ngày đêm hy vọng giấc mộng được thực hiện, ngược lại hiện tại không giống như thật.

Long Phong thật sự yêu thương chính mình sao? Hai tay vuốt lên vết thương trên mặt.

“Không cần vì lý do vô vị gì cự tuyệt ta. Thương thế của ngươi ta trước kia không thèm để ý, sau này cũng sẽ không để ý.” Long Phong giống xem thấu ý nghĩ của hắn.

Huyễn Thế tin, là nam nhi có lệ không dễ rơi, hắn vẫn là xúc động muốn khóc. Chính mình thật tình rốt cục cũng được hồi báo, đó là chuyện tốt cỡ nào. “Ngươi thì sao? Ngươi yêu ta không?”

Long Phong khẩn trương hỏi đánh gãy lời của Huyễn Thế. Huyễn Thế bắt lấy hai tay của Long Phong, ngóng nhìn khuôn mặt khẩn trương của Long Phong, chân thành nở nụ cười.

“Ta yêu ngươi, ngay từ đầu, tâm của ta chính là của ngươi. Chưa bao giờ thay đổi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.