Ngốc! Em Là Của Anh

Chương 27: Chuyện bức ảnh cưới…



- Có chuyện gì xảy ra thế hả? Như Phong đứng bên ngoài cửa xe hỏi khi thấy Hạ Dương trở ra.

- Sao thầy biết có chuyện gì ạ? Thầy phải hỏi em có làm bài được ko chứ? Hạ Dương xụ mặt giả vờ dỗi hờn.

- Người ta làm được thì mặt mày hớn hở, ko được thì ỉu xìu như bánh đa gặp nước, nhìn cái là biết ngay, em thì ko vui ko ko xìu, chắc là có chuyện gì rồi. Ko phải là bị bắt quả tang giở tài liệu chứ? Hi hi

- Thầy cứ tưởng ai cũng như thầy sao? Đừng có bụng ta suy ra bụng người nha, mình đi đâu chơi nha thầy. Ngồi lên xe rồi mới nói móc 1 câu.

- Hic, có trò nào bắt nạt thầy thế này chưa nhỉ? Đùng thật là thầy mắc nợ em mà. Than vãn vậy thôi chứ Phong ca vẫn rất vui vẻ lái xe đi. Thành công ngoài dự đoán nha. ( Tg: Đố ai đoán được là có chuyện gì đó? Hehe)

Quả thật, ko có gì qua mắt được ông thầy này!

Hic, khủng thật, Hạ Dương thầm nghĩ như vậy.

- Hi hi Alo, mẹ àh

- Ko, là bố Hạ Dương! Chần chừ 1 lúc ông Kim mới trả lời.

Im lặng hồi lâu, nàng mới khó nhọc cất giọng:

- Có chuyện gì ko ạ?

- À, ừ, hơi bất ngờ vì lời nàng, con làm bài tốt chứ?

- Nhờ gen thơ văn của bố mà con làm ko tệ lắm. Cố gắng kéo dài 2 tiếng thơ văn như để nhắc nhở ông.

- Vậy àh, ngập ngừng, lát con về nhà ăn cơm nhé, nay bố nấu nhiều món con thích lắm đó. Dường như là ông ko biết nói gì hơn ngoài một câu ko ăn nhập gì với chủ đề.

- Thôi khỏi bố ạh, thầy Phong kêu thi xong sẽ đưa con đi ăn nhà hàng, chiều con sẽ về. Vậy nha, con cúp máy đây.

Nói rồi ko đợi chờ, nàng tắt máy.

Bố nấu cơm rất ngon nhưng đã bao lâu rồi bố ko vào bếp chứ?

Lần này, vì nàng mà vào nấu cơm sao?

Muốn nàng tha thứ chuyện kia?

Hay muốn nàng ẻm đi như chưa có gì?

Chỉ cần biết, hiện giờ nàng ko đủ can đảm để đối mặt, chạy trốn là hèn nhát, nhưng chạy trốn để thức tỉnh 1 con người thì nàng sẵn sang nhận mình là kẻ hèn nhát đó.



- Này, làm sao thế? Vừa lái xe, Như phong vừa quay sang đánh mắt nhìn nàng hỏi chuyện.

- Gì ah? Giật mình, mải nghĩ lại chuyện vừa xảy ra khi rời khỏi phòng thi mà ko để ý đến trời đất.

- Thầy hỏi em muốn đi đâu? Làm gì mà thẫn thờ như thế?

- A, dạ, đi đâu cũng được ạ, em cũng chưa biết đi đâu chơi. Hic, vì ko muốn về nhà nên nói đại, đã suy nghĩ gì đâu.

- Ừ, thế có chuyện gì ko vui àh?

- Dạ, ko , chỉ là em đang nghĩ lại, bài làm lần này chán lắm chắc là trượt rồi. Nhăn nhở méo xệch.

- Vậy ra là muốn đí chơi giải khuây sao? Ko được thì thôi mà, ko cần lo nghĩ nhiều quá. Chàng biết thừa là nàng đang nói dối nhưng cũng ko muốn vạch trần mà thôi, vào hùa cùng nàng cho nàng vui vẻ.

- Dạ!

Thầy khác với anh Tùng thật nha, nếu là anh Tùng, kiểu gì cũng sẽ nói mình phải tự tin lên, ko được buồn, kiểu gì Hạ Dương của anh cũng sẽ được điểm cao mà…

Ý, còn một người mình ko nhắc đến.

Nếu là cậu ấy, cậu ấy sẽ nói gì?

- Em mượn lap của thầy một chút nhé. Quay sang bên cạnh chớp mắt.

- Ừ, ko cần nhìn thầy như thế. Nhếch môi mỉm cười, cô ấy thật là trẻ con.

Hi hi ha ha, sung sướng mở yahoo.

Từ sau lần đó, mình đã trả lời cho cậu ấy.

Nhưng ko hiểu vì sao mà cậu ấy lại biệt tăm.

- Hi, anh chưa lên mạng ah? Vì sau đó nàng biết được tình cảm cũng như 1 số sự thật về khoai nướng nên đã đổi cách xưng hô như vậy cho thân thiết.

- Em vừa làm bài thi xong đấy, buồn lắm vì chẳng viết được nhiều.

- Em đang rất buồn anh ạ, mà anh vẫn đang tìm em ư?

- Em đã ở đây sao anh ko trả lời em 1 tiếng?

- Nếu ko là em sẽ theo người khác để mặc anh đó. Hihi

Gửi những dòng tin nhắn viết vội chẳng có logic nào cả, Hạ Dương mệt mỏi thả lỏng người vào ghế, mắt nhắm lim dim.

Nếu có 1 ngày anh ấy xuất hiện, mình sẽ chọn ai?

Anh Tùng hay anh ấy?

Máy tính vẫn để mở, Hạ Dương ko biết có một người đang thả hồn lơ lửng đâu đây.

Xuống xe đi nào. Gọi nàng tỉnh giấc mộng đẹp, cô bé này có lẽ hôm qua lại lo lắng quá mà ngủ muộn đây.

- Ý, đến nơi rồi hả thầy? Định nhắm mắt thư giãn mà lại ngủ quên mất, mình thật là vô ý vô tứ đi.

Bước ra khỏi xe, một cảm giác khoan khoái, không khí thật trong lành như cùng nhau ùa vào trong những giác quan của Hạ Dương.

Những cơn gió vẫn thổi mang theo tiếng lá xào xạc trong không gian thật thanh bình.…

Tia nắng héo hon của mùa đông ko làm người ta thêm ấm áp mà như lạnh hơn với từng đợt gió rít liên hồi.

Giữa lòng thành phố xô bồ nhộn nhịp này lại có một nơi như vậy.

- Công viên bách thảo này liệu có đủ 100 loại cây như tên của nó ko thầy nhỉ?

- Thầy cũng ko biết, có muốn đếm thử ko? Chuyện này thì chàng cũng đành bất lực.

- Vậy nha, quay sang chàng hí hửng, mình cùng đếm thầy nhé.

- Ố ồh, bị hớ rồi, mình chỉ đùa vậy thôi mà? Hic, ừ cùng nhau đếm thử xem.

Thế nên…

Trong cái lạnh lẽo của mùa đông, và yên ắng bình lặng của khu vườn bách thảo, người ta nhìn thấy 1 đôi trai gái, cùng bên nhau đi dạo dưới những tán cây giờ đã khô lá.

Người con gái thì luôn cười rạng rỡ, chạy đi chạy lại giữa những gốc cây, chỉ trỏ vào những thân cây vẻ hào hứng.

Chàng trai chỉ lẳng lặng theo sau, mỉm cười ngắm nhìn người con gái của lòng mình.

Chốc chốc lại thẫy cô gái ấy hùng hùng hổ hổ, gân cổ lên cãi điều gì đó, có vẻ như chàng trai đã ko làm tròn nhiệm vụ của mình.

- Làm sao mà thầy có trí nhớ như kém như vậy cũng có thể làm thầy giáo, thậm chí là tổng giám đốc công ty được nhỉ? Bố thầy thật là.... ko có mắt nhìn người mới giao trọng trách cho thầy như vậy. haizz….. Đi bên cạnh Như Phong, Hạ Dương chán nản. Đếm đến bao nhiêu rồi nhỉ?

Chỉ mỉm cười một cách thật tình cảm, Như Phong ko thanh minh, ko tranh luận với cô bé.

Giây phút này…. Thật hạnh phúc.

Biết bao giờ mới được cùng cô ấy sánh vai như vậy?

Lẳng lặng tận hưởng…

- Xin lỗi, anh chị có thể giúp chúng tôi một chuyện này được ko ạ? Một người đàn ông lạ lẫm đột ngột xuất hiện trước 2 người cầu xin.

Quay sang Như Phong vẻ ngơ ngác bất ngờ, mắt như muốn hỏi chuyện gì thế này, có nên giúp người ta ko, Hạ Dương ko đáp.

- Có chuyện gì vậy? Như Phong thì bình thản hơn, ko biểu lộ cảm xúc.

- Chẳng là thế này, chúng tôi đang làm một bộ sưu tập ảnh cưới trong mùa đông, nhưng đột nhiên người mẫu của chúng tôi ko thể đến được vì tai nạn, chẳng hay anh có thể để chị đây giúp chúng tôi ko?

- Ồ, là như vậy sao? Quay sang Hạ Dương, tùy ý của em thầy ko biết nhá.

Hắc, tự nhiên lại giao trách nhiệm cho người ta, người ta đâu biết gì nha, cười ngập ngừng e ngại, thật tình ko muốn giúp tí nào, sắp đến giờ ăn trưa rồi. Từ chối thế nào nhỉ?

- Xin lỗi, anh nhìn em này, chỉ vào mình có ý nói dung nhan tâm thường, chiều cao khiêm tốn như nàng thật ko làm người mẫu của họ đâu, có lẽ ko giúp được đâu ạ.

- Ồ, đừng lo lắng, chúng tôi có các phụ kiện cần thiết rồi ah, hiểu được ý nói của cô nữ sinh trung học, anh chàng khéo léo thuyết phục, hơn nữa, nếu em chịu giúp, cùng tôi sẽ có thù lao xứng đáng mà. Vì đang rất gấp, ko kịp liên hệ với người mẫu khác, xin em hãy giúp đỡ.

Ui cha! Chỉ cẩn nghe đến tiền thù lao là mắt đã sáng rực rỡ…

Mê tiền là một cái tội mà…

Thôi thì nhịn đói một chút vậy.

…..

Sau một hồi tô tô trát trát đủ thứ linh tinh lên mặt, Hạ Dương thở phào.

Sau này cưới mà phải trang điểm như thế này chắc mình sẽ nghẻo trước khi gặp chú rể mất. hic…

Mặc 1 chiếc váy cưới màu trắng tuyết, xỏ đôi giày nhung trắng, Hạ Dương bước ra từ phòng thay đồ cười rạng rỡ.

- Thầy xem, em đẹp ko? Hihi 2 tay bồng 2 bên váy, Hạ Dương nhí nhảnh. Thật là mình rất đẹp đó nha, nãy mình còn ko nhận ra mình nữa là?

- Ừ, rất đẹp. Nhìn nàng ngờ nghệch, cô bé mặc chiếc váy này thật đẹp.

Hạ Dương cũng thật vô tư đứng tạo dáng theo hướng dẫn của nhiếp ảnh gia mà ko để ý có một ánh mắt dõi theo mình ko rời…

Ah. Tư thế này…?

- Xin lỗi, Như Phong dùng 1 bàn tay che ống ngắm, vẫy Hạ Dương lại phía mình, nói với thợ ảnh, ko nên chụp những kiểu nhạy cảm như vậy.

- Ah, vâng xin lỗi anh. Nhìn ánh mắt lạnh như băng, người này chột dạ, ko phải là thầy trò sao, có ảnh hưởng gì ko chứ?

- Chuyện gì vậy thầy? Cùng lúc đó đến nơi Hạ Dương hỏi.

- Ko có gì, quay sang nàng mỉm cười trìu mến, có lạnh ko? Kéo chiếc áo khoác bông mềm mại trên vai nàng lên cao một chút, ân cần chu đáo.

- Dạ, ko lạnh lắm thầy ạ, váy mùa đông mà, giờ người ta có thiết kế kiểu này, những cô dâu cưới mùa đông sẽ ko sợ lạnh nữa nhỉ. Hi hi Ngẩng đầu lên nhìn Như Phong.

Vô tình, chạm vào đôi mắt “thần sâu” của chàng, Hạ Dương bất ngờ, giật mình thẫn thờ, ko biết phản ứng ra sao, chỉ đơn giản là cảm thấy, đôi mắt ấy như muốn hút sâu những gì là của mình, cũng háo hức ngắm nhìn đôi mắt ây, khuôn mặt ấy ở 1 cự li gần thế này thật hấp dẫn người khác mà…

- Nghỉ chút ăn tí gì đã nhé. Nói với nàng đồng thời quay qua người kia như muốn lấy ý kiến.

- Dạ, bụng em cũng đang biểu tình đây này. Hihi

2 người tiến lại ngồi trên chiếc ghế đá gần đó.

Như Phong đỡ nàng ngồi xuống, giúp nàng chỉnh lại chân váy, nhìn nàng ôn nhu:

- Đợi chút, tí nữa sẽ có đồ ăn đến.

- Dạ, nay đi chơi hơi mệt nhưng thích thật. Hai, ngẩng đầu nhìn những chiếc cành xác xơ, mà có bao nhiêu cây trong này thầy nhỉ?

- Haiz, ko ngờ cô bé vẫn nhớ, quên rồi mà, để lần sau đếm lại đi.

- Ý, mà em đau chân quá, đi giày cao gót ko quen thầy ạ, cúi xuống định tháo đôi giày cao những 10cm ra thì đã có ngwoif nhanh tay hơn.

- Để thầy giúp. Nhẹ nhàng cởi giày cho nàng, Như Phong cưng chiều khiến Hạ Dương có chút ngượng ngùng, khuôn mặt như đỏ hơn nhưng ko có ý từ chối, ngồi lại dựa lưng vào ghế nhắm mắt tận hưởng.

Nhưng mà không khí này nhanh chóng bị phá vỡ bởi giọng nói của anh thợ ảnh ban nãy:

- Woa, đồ ăn đến rồi đây, 2 người ăn ngon miệng nhé, chúng tôi sẽ ngồi bên kia. Chỉ tay ra phía mọi người ở một thảm cỏ gần đó.

Vừa nhồm nhoàm hút tùn tụt từng sợi mì tôm, Hạ Dương vừa thổi phì phù:

- Mùa này ăn mì tôm thật là ngon nha, lại ko lo nổi mụn thầy ạ. Hi hi

- Ừ, ăn nhanh ko nguội mất. Ở bên nàng thì chàng ăn gì mà chẳng ngon chứ?

………..

Tối hôm ấy.

- Anh hai, Như Tùng đứng tựa lưng ngoài cửa phòng gọi Như Phong, ba đang chờ điện thoại của anh kìa.

- Vậy à, ừ, anh ra ngay. Nói rồi đặt những thứ đang cầm trên tay xuống bàn, chồng lên trên một quyển gì đó, nhanh chóng qua cửa rời đi.

Khó hiểu nha.

Anh hai xem gì mà lại có vẻ mặt thẫn thờ như thế, lại còn ngồi cười ngây ngốc nữa chứ?

Ý, cái đó không phải là tài liệu trợ lí vừa mang đến ban tối hay sao? Nhìn mép tờ giấy mà Như Phong đặt xuống ban nãy, Như Tùng thắc mắc.

Tò mò thế nhỉ?

Là cái gì ta? Xem tài liệu và ngồi cười sao?

- Này, làm cho anh một bát mì tôm nhé. Như Phong bất thình lình quay lại, dặn dò em trai, đừng đứng đó nữa, mau đi làm đi. Suýt nữa thì chết, để Như Tùng nhìn thấy thì nguy.

- Dạ, giật nảy mình vì mưu đồ bất thành, suýt nữa thì bị phát hiện, may mà chưa có động đến nó. Haiz, thở dài trở ra nấu cơm tối.

Bữa ăn…

Như Tùng đã y lời làm cho anh trai 1 bát mì thơm ngon, một ít rau cải, một ít thịt bò, thêm một quả trứng và cà rốt.

Thật là hảo thơm ngon nha, bất quá, người thưởng thức lại ko phải là chúng ta.

Sau một hồi lắc đầu tỏ ý thất vọng, Như Phong vẫn lảm nhảm mãi một câu điệp khúc ko thôi:

- Vẫn ko phải, lạ nhỉ?

- Có chuyện gì sao anh hai? Ko ngon àh?

- Ừ, anh thấy thiếu vị gì đó. Ngẩng đầu lên nhìn Như Tùng băn khoăn.

- Mọi khi anh vẫn ăn thế này mà? Muốn thêm vị gì nữa sao?

- Thôi bỏ đi, anh lên phòng chút, em ăn mình đi nhé.

Dứt lời liền rời đi để lại cho ai đó ánh mắt bất mãn buồn bực. Anh hai hôm nay làm sao ta?

Sự thật là…

Vì một người con gái mà thôi.

Như Phong đang muốn tìm lại hương vị của buổi trưa nay…

Hương vị còn thiếu cũng là thứ mà Như Tùng ko thể thêm vào trong bát mì của mình.

Hương vị của tình yêu…

Thứ mà anh ấy muốn là ở bên người anh yêu thương để cùng ăn một bữa cơm, nói chính xác thì dù nó là một bát mì bình thường thì anh vẫn thấy ngon ngọt hơn cả sơn hào hải vị ở trên đời.

Bất giác, Như Phong đưa những ngón tay lên, chạm vào khuôn mặt của Hạ Dương.

Khuôn mặt tươi tắn, cười rạng rỡ, nổi bật giữa một màu xanh cây lá.

Dù vậy vẫn ko làm cho đôi mắt em biết cười…

Đúng vậy, đôi mắt ấy dường như vẫn phảng phất một nỗi buồn đâu đây, ánh mắt ấy ko cười…

Và anh biết, em đang buồn, một nỗi buồn sâu kín em ko thể nói với ai cả.

Anh ước chi mình có thể san sẻ cùng em?

Nhìn những tấm “ảnh cưới” của Hạ Dương chụp với mình, Như Phong ko biết mình phải làm sao để có thể buông tay?

Trả lại em với những gì em đang muốn theo đuổi, đâu thể buộc em lại với mình chỉ vì một mối quan hệ đã trôi vào dĩ vãng?

Trái tim nhói đau, Như Phong buông những tấm ảnh xuống, lẳng lặng thở dài.

Càng cố gắng rời xa, càng ko thể rời xa.

Trò đùa số phận và mình là người thua cuộc?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.