Ngốc! Em Là Của Anh

Chương 34: Đụng độ Long lão đầu



Như Phong theo hướng phát ra thanh âm đó, nhìn vào người đàn ông mặt đỏ gay giận dữ kia mà bình thản nhoẻn cười, thốt ra tiếng gọi thân mật:

-Ba, bã đã đến rồi? Nhìn sang người phụ nữ bên cạnh ông, cả mẹ cũng ra luôn ạ?

Bà Thiên Hoa ko nói gì chỉ gật đầu mỉm cười đáp lại lời Như Phong, ánh mắt chăm chăm đánh giá người con gái đang mặc chiếc váy hồng cam cổ chữ V kia.

Nguyên lai là chủ tịch từ trong nam bay tận ra đây ah, những nhân viên cấp dưới chưa một lần nhìn thấy chủ tịch ngạc nhiên, im lặng cúi đầu nghênh đón đại sếp.

Hạ Dương nổi hết ca da gà da vịt, thầm rụt cổ lè lưỡi, thì ra là bố thầy Phong ha.

Mình cũng nên chào một tiếng cho phải đạo nhỉ, bố của thầy giáo thì gọi là gì đây, sư phụ của sư phụ, hay là sư tổ sư tôn…? Nghĩ hài hước như vậy để khiến mình đỡ run, Hạ Dương thoát khỏi bóng quan lớn, cất tiếng:

-cháu chào 2 bác! Gật đầu rất lễ phép đồng thời miệng cười thật tươi.

Rất tiếc 2 nhân vật chính lại ko thèm đoái hoài gì đến lời chào của nàng, phớt tỉnh ăng-lê ko nói ko cười khiến nụ cười của nàng bị đông cứng.

Bất quá những người còn lại thì há hốc mồm miệng kinh ngạc, con dâu lại xưng cháu gọi bác hả?????

Giải thích những khúc mắc trong lòng khán giả, ông Long ko nhanh ko chậm điều chỉnh giọng nói đã kìm chế tức giận vì cảnh khi nãy mình nhìn được, hỏi Như Phong:

-Cô gái này là ai?

-…????

Thảm rồi nha.

Bố chồng hỏi con trai con dâu là ai a?

Vở kịch này xem ra ko diễn hết đêm nay đựơc rồi, Hạ Dương than thầm nhưng tuyệt nhiên ko ho he nửa lời, nàng cảm giác được dường như 2 người đó ko muốn hay chính xác là ko thèm coi nàng ra gì chứ đừng nói tiếp chuyện.

( HN: Nàng biết vậy sao mà ở trên lại chào người ta là bác hả? HD: Ko phải tại ngươi viết sao? Ta cũng muốn gọi một tiếng bố chồng a, mắt long lanh *_*. HN: Tỉnh dậy đi cưng, nhìn lại mình xem, so với tiểu mỹ nữ kia là một trời một vực a. HD: Mỹ nữ đâu hả? Một đao chém bay đầu luôn, mắt dáo dác tìm kiếm. HN: Từ từ, sắp nhìn thấy nàng rồi, nhở để phần ta lục phủ ngũ tạng của nàng ah, của đáng tiền đó.he he)

Ngược lại, Phong ca vẫn ung dung bình tĩnh, đưa tay khoác vai nàng, kéo nàng lại gần mình, chậm rãi từng tiếng một trả lời:

-Vợ con. Làm bộ đăm chiêu trong ít giây, Như Phong sửa lại, chính xác thì là vợ tương lai của con.

-Vũ Như Phong. tiếng nam nhân rít gào, nộ khí bùng phát rồi nha.

Một số người thức thời đều ko rủ mà gặp, cùng nhau lùi lại, tạo thành một vòng tròn người bao quanh “lễ đài”.

Cũng nhờ thế mà người ta mới để ý thấy còn một cô gái thân vận bạch y, tóc búi cao để lộ một bờ vai trắng ngần, chân váy bồng bềnh ngang gối, tuyệt giống như nàng công chúa “ngây thơ, trong sáng” vẫn còn đứng cạnh 2 người.

Hẳn phải có quan hệ mờ ám, vị trí ko nhỏ mới đứng gần chủ tịch như thế kia đi?

-Như thế nào lại là vợ con? Ko phải là Khiết Linh sao?

-Ba, con đã nói sẽ ko theo sự sắp xếp của ba rồi. Như Phong ngữ khí kiên định bình chân như vại phủ nhận.

-Ko phải sự sắp xếp của ta mà là hôn ước của con, ông Long hảo ý nhắc lại, một lần ko nghe lời còn chưa đủ hay sao?

Nguyên lai ra là hôn ước của thầy Phong nha, thì ra là ko muốn cưới cô gái này mới nhờ mình làm “phu thê” một đêm, thật là thiệt hại quá đi, trách sao mình ngớ ngẩn để lão dắt đuôi chứ? (dắt đuôi ko phải dắt mũi ah?? Nghe có vẻ nàng giống …. hehe )

Quả nhiên là mỹ nhân xứng anh hùng mà, rất đẹp chỉ có điều hơi gầy tí xíu, Hạ Dương thầm nghĩ, rồi chẳng biết thế nào mà chân đã nhấc lên phía trước, tay đưa ra hữu nghị:

-Em là Hạ Dương, rất vui được gặp chị.

-Ah, thoáng chút bất ngờ, cô gái nhỏ nhẹ, chị là Khiết Linh…, nghĩ thế nào cô lại nói thêm, chị là hôn thê của anh Phong.

-Mỉm cười đáp lại, Hạ Dương chỉ ngắn gọn 2 chữ, em biết, rồi ko nói gì nữa, bà này nghe chừng thấy ớn, chưa ai làm gì mà ra vẻ quá đấy, chẳng qua ta để mặc nàng ho hoe chứ biết thừa Phong ca sẽ ko để yên cho nàng.

Quả nhiên…

Sau câu nói ấy của Khiết Linh, Như Phong nheo ánh mắt nguy hiểm nhìn mỹ nữ, giọng thâm trầm phảng phất ý cười:

-Khiết Linh, ko nên ở đây nói nhảm ah, ko cẩn thận vợ anh sẽ giận anh đó. Rồi lại quay qua mặt Hạ Dương sủng nịnh, bà xã ko được nghe chó mèo sủa linh tinh nha. ( hắc hắc, >_

-Anh… nhất thời mất bình tĩnh, Khiết Linh ngắc ngứ trong họng ko nói được, nhìn chằm chằm 2 người oán hận.

Cũng may, ngay sau đó ông Long đã can thiệp giải vây giúp nàng lấy lại công bằng:

-ăn nói cho cẩn thận, ta đã nói rồi, nhà này chỉ nhận dâu là Khiết Linh, con muốn người khác là ko có khả năng. Nhìn về hướng Hạ Dương, hơn nữa, một đứa con nít miệng còn hơi sữa lại càng ko thể, vịt thì mãi là vịt ko nên cố sức trở thành thiên nga, hừ.

Đúng là người của thương trường, miệng lưỡi đâu ra đấy, phút chốc làm mặt Hạ Dương đỏ gay.

Phải ah, nàng chính là đang tức giận. Hà cớ gì dám gọi nàng là đồ con vịt, là con nít miệng chưa sạch hả???? Huống hồ nàng chưa hề có ý định muốn trở thành “thiên nga” ?

Khinh người quá đáng, mà ko, phải là sỉ nhục nàng, lão già chết dẫm, Hạ Dương ra sức rủa trong bụng, nhưng biết bản thân ko có năng lực chống lại, mắt bi ai nhìn sang ông thầy, dù gì cũng là làm ơn mắc oán nha, thầy xử lí vụ này đi.

Như Phong cũng bức xúc thay nàng, ko để nàng phải chịu uỷ khuất, mắt đắm đuối nhìn nàng như muốn âu yếm vỗ về:

-Ba có biết là thiên nga cũng sẽ ko xứng đôi với vịt hay ko?

Ha ha ha

Phong ca tự nhiên vì nàng mà nhận mình cũng là một con vịt xấu xí ah.

Hơn nữa, ý tứ rõ ràng chính là, Khiết Linh thiên nga sẽ ko thể là vợ của chàng, đời này kiếp này chỉ cần một con vịt xấu xí là Hạ Dương đây mà thôi.

Chàng là nguyện ý vì nàng mà hạ thấp danh dự của mình, cư nhiên vị trí Hạ Dương trong lòng của chàng như thế nào ai cũng rõ hết.

Ông Long giật giật khoé môi, thế nào mà thằng con trai của ông lại đồng loã với đứa trẻ ranh này?

Tay chỉ thẳng vào mặt Như Phong tức giận, bỏ qua hết thể diện mà gầm từng tiếng:

-Mày mà cưới nó, tao đánh chết mày.

-Ông bình tĩnh đã, Bà Hoa lúc này mới lên tiếng hạ hoả, có gì từ từ nói. Phong, xin lỗi ba con nhanh đi.

-Mẹ, Như Phong trầm giọng gọi, con muốn lấy người con yêu có gì là sai ạ? Giờ đâu phải là thời phong kiến mà còn áp đặt chuyện hôn nhân nữa chứ?

-Phải, giọng nam nhân trầm cảm lanh lùng, vậy mày giỏi thì đi tìm Minh Tâm về đây mà cưới nó đi, nó ko phải là người mày yêu say đắm sao? Ông Long nhẫn tâm động lại vết thương lòng của con trai.

Trái lại hoàn toàn với suy đoán của Như Tùng và bà Thiên Hoa, Như Phong ko hề đen mặt xầm xì, nổi trận lôi đình khi ông Long nói vậy, ngược lại, sau cái cau mày khe khẽ chỉ nhếch môi cười nhẹ, sau đó mới hảo ý chầm chậm:

-Ba có nhầm ko? Người con yêu tên là Hạ Dương mà??

Hạ Dương đứng kề bên phút chốc vô thức, Phong ca diễn quá đạt đi, rất có tiềm năng làm diễn viên điện ảnh, mình là người “yêu” sao? hắc hắc…

Cảm động quá đi…!

Ông Long vẫn bừng bừng khí thế, ko đấu võ mồm với Phong ca được, cư nhiên chuyển hướng mục tiêu mà hạ thấp nàng:

-Từ khi nào thẩm mĩ lại tụt dốc như vậy? Chỉ về phía Hạ Dương, một khúc gỗ nhóc con ko hơn ko kém mà đòi bước vào nhà họ Vũ ta sao?

-Nhà họ Vũ thì có cái gì to tát hay sao? Vĩ đại lắm àh? Oai hùng lắm ah? Hạ Dương hết chịu nổi bất đắc dĩ phải trả đòn ko báo trước, chết cũng phải chết một cách chí khí, chẳng qua cũng chỉ là có một lão già lắm điều, ko biết thế nào là lịch sự, uy nghiêm mà nhạo báng một con nhóc mà thôi?

-Mày nhìn thấy chưa, “người yêu” của mày ngoan quá nhỉ? Ông Long nói với Như Phong trong khi ở bên cạnh bà Hoa vẫn nói gì đó.

-Ba! Con thấy cũng ko sai mà? Như Phong bênh vực nàng, thật chưa bao giờ thấy nàng đanh đá, mồm miệng ko ngờ cũng sắc sảo ra trò, Như Phong thầm nghĩ khoái trá, khoé môi giật giật.

-A? Giờ mày vào hùa với nó, ko coi ba mày ra gì nữa hả, mày nhìn thử xem ko đúng là một khúc gỗ hay sao? So nó với Khiết Linh quả đúng là một trời một vực.

-Chú Long, có một người tiến lên, Hạ Dương nhận ra là ông lão ngồi cùng bàn ăn khi nãy đã nhẫn tâm để nàng ăn chay, chắc là có quan hệ thân thiết mới gọi vậy, cũng sinh ra hiếu kì chăm chú nhìn, chuyện này có thể giải thích, cứ bình tĩnh, chẳng qua là cháu dâu đang mang thai.

Một lời cất ra, ông Long cứng miệng thẫn thờ, cái gì mà mang thai?

Nhưng lời của anh trai nói chắc hẳn ko thể dối trá, nhưng rồi rất nhanh thay đổi thái độ:

-Bại hoại gia phong còn ko biết xấu hổ? Ai biết là con của ai? Làm ** có chửa về kêu là con của Vũ gia sao? đừng hòng!

Như Phong giật mình, ba nói hơi quá đáng. Tình huống này nằm ngoài tầm kiểm soát, cứ nghĩ là gạo nấu thành cơm thì phải vui mừng chứ, lần này hại Hạ Dương rồi…

Nhìn sang Hạ Dương với ánh mắt xin lỗi tha thiết, van nài thống khổ, Như Phong biết cô bé đang giận dữ vô cùng, nhưng ngàn vạn lần đừng nói ra sự thật…

Thiên Hoa than thầm, ông chồng vốn nóng tính, ưa thể diện, lần này nhất quyết sẽ ko để yên cho Như Phong, mới ko đành lòng tham gia hoá giải. Nhìn Hạ Dương nét mặt cau có khó chịu, xem chừng ko nhẫn nại được nữa:

-Con là Hạ Dương đúng ko? giọng mềm mại nhẹ nhàng nhưng lại đầy uy lực, từ đầu đến giờ bà chỉ im lặng, cất tiếng đã khiến cục diện đảo lộn, xung quanh ko còn ồn ào, tất cả hướng về nhân vật chính.

-Dạ. Hạ Dương đáp, địch ko muốn tiến thì ta cứ thủ thôi, bà ý mềm mỏng làm sao mà nàng cương được, chưa kể đến một tiếng gọi con ngọt ngào như thế kia.

-Mấy tháng rồi?

-Gì ạh? Hạ Dương ngây ngốc, hỏi nàng mấy tháng cái gì?

-Thai nhi được gần 2 tháng mẹ ah. Rất may Như Phong đã hỗ trợ kịp thời. Nghe Phong ca nói nàng mới tá hoả, thì ra là đang hỏi tuổi của hài tử.

Lướt qua vùng eo của nàng, bà Thiên Hoa ko nói gì, căn bản nàng đang diện chiếc váy thắt ở hạ eo, còn đâu buông xuống hơi bồng lên, rất khó đoán biết.

Hạ Dương tim đập thình thịch, tay run run nắm lấy tay Như Phong, rất sợ bị soi mói nha.

Như Phong hiểu ý, siết chặt bàn tay, làm chỗ dựa cho nàng:

-Quả thật là con của con, ko như ba đã nói đâu mẹ à. Ánh mắt kiên định nhìn bà muốn thuyết phục.

-Là trẻ vị thành niên? Ko ngờ bà hoa làm ngơ, ko tiếp ánh mắt của Như Phong, lại hỏi tiếp một câu khiến chàng chột dạ.

Dù sao Hạ Dương cũng có dáng vóc của cô gái trưởng thành, khuôn mặt đã được trang điểm nhìn “già” hơn rất nhiều, vậy mà bà Hoa vẫn hỏi hàm ý như thế, hỏi làm sao Như Phong ko giật mình.

Bất quá, ko để thua ván bài này được, Như Phong nhanh chóng cướp lời tránh để Hạ Dương làm lộ chuyện:

-Cô ấy chuẩn bị đi học cao học rồi mẹ ah.

Hạ Dương một khắc, quay đầu ngạc nhiên, gửi áh mắt nói lời “dối trá trắng trợn” đến cho Phong ca.

Như Phong vẫn thản nhiên cười ko nói, chàng ko nói sai ah, sang năm nàng sẽ thi đại học, học xong đại học sẽ học cao học, dù sao cũng thuộc giai đoạn của 2 chữ “chuẩn bị” kia thôi.

Cũng may bà Thiên Hoa ko khảo xét gì nữa, thoáng thấy vẻ mặt giãn ra của ông Long, kín đáo nháy mắt với Như Phong, rồi quay sang hỏi chuyện Khiết Linh:

-Khiết Linh à, cháu có yêu Như Phong nhà bác ko?

-Đáp lại một cái gật đầu.

-Cháu có chấp nhận chia sẻ nó với người phụ nữ khác ko? Như cháu thấy đấy, cô gái kia đang mang hài tử của nó, lại là người nó yêu, nếu cháu ko muốn bác có thể đứng ra làm chủ cho cháu.

Từng lời thốt ra người ta mới ngẫm thấy sự thâm sâu của bà Thiên Hoa, quả ko hổ danh là phu nhân chủ tịch.

Khiết Linh đứng chăm chăm nhìn Như Phong cùng Hạ Dương, đôi mắt phủ lớp sương mờ.

Mặc dù chỉ là chuyện của người lớn hứa hẹn với nhau từ trước nhưng nàng vẫn một lòng yêu chàng ấy.

Nàng cũng biết chàng đã từng phản đối chuyện kết thân giữa hai gia đình, yêu một cô gái tên Minh Tâm nhưng vẫn một mực yêu mình chàng.

Dù biết chàng ko yêu mình nhưng vẫn thuỷ chung yêu chàng.

Đã đợi chờ đến khi tốt nghiệp đại học để kết hôn, ko ngờ sự thể lại ra thế này…

Chàng có một người con gái khác, còn có một hài nhi sắp chào đời…

Nàng trở thành người thứ 3 xen vào hạnh phúc của chàng?

Nhưng rõ ràng chàng vốn là của nàng, ko phải ư?

Nàng có nên giành lại?

Bắt gặp ánh mắt trông mong khẩn thiết của Như Phong, Khiết Linh thấy lòng chợt trống trải.

Mãi mãi, anh ấy sẽ chỉ yêu cô gái này sao? Anh ấy đối xử với nàng xa cách để đến với Hạ Dương.

Sẽ ko thể được.

Nàng sẽ ko thể được chàng chấp nhận.

Nhưng giờ chỉ cần một câu nói của nàng, chàng sẽ trở thành người “ko thể có được”.

-Hạ Dương, cậu yêu Như Phong sao? Đột nhiên hỏi thân mật, biết nàng “chuẩn bị” học cao học, có lẽ cũng bằng tuổi nên sẵn tiện thay đổi cách xưng hô.

-Ân, hơi ngập ngừng áy náy, Hạ Dương hơi cúi đầu ko nói.

-Mình cũng rất yêu anh ấy, làm sao giờ? Đặt một câu hỏi tự vấn mà ko phải tự vấn. mình ko muốn anh ấy là thuộc về người khác. Nhìn nàng một ánh mắt thâm thuý.

-Cái này…., Hạ Dương quên mất mình phải nói gì, người con gái này nàng cảm thấy rất khó xử, ko có vẻ xấc xược cao ngạo như lúc đầu tiếp xúc, có lẽ phải rất yêu thầy Phong, ko trả lời được đành phải nhẫn nhịn chuyển giao lại cho bạn đồng hội đồng thuyền.

-Khiết Linh! Anh xin lỗi, hiểu cho anh. Như Phong giọng trầm cảm truyền đi, ảo não cùng căng thẳng nhìn nàng.

-…

-Haiz…, rất lâu sau thời gian im lặng là một tiếng thở dài, Khiết Linh ngẩng đầu nhìn trời mà ko thấy, cụp mi mắt thất vọng rồi bỗng nhiên cười lớn, ngốc nghếch, đùa chút cho vui thôi, chúc 2 người hạnh phúc tới đầu bạc răng long, Hạ Dương, hãy giữ anh ấy cẩn thận, nếu cậu để vuột khỏi mình sẽ ko thương tiếc mà mang anh ấy trở về.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.