Chưa kể những thường sự từ đầu kì đến cuối kì như viết lưu bút nè, kiểm tra nè, thi học kì nè, lại còn sinh hoạt Đoàn nữa...vv & vv
Cơ hồ tất cả như làm đầu óc nàng nổ tung.
Vậy nên, dù trời có sập xuống, Hạ Dương nàng nhất quyết đặt ra 1 ngày nghỉ để xả hơi. Ngày ngày lo học chính học thêm, nàng như muốn tắt thở. Sắp xếp mãi mới giành được chút thời gian ít ỏi của tối thứ 7.
Ngồi bên cửa sổ, 2 tay chống cằm, nàng chán "ngẩng đầu nhìn trăng sáng" thì chuyển qua cúi đầu ngắm...người qua đường.
Ây! nhìn thấy 1 người...mắt sáng lên hào hứng.
Cơ hội ngàn vàng, tranh thủ tận dụng hết sức.
Cầm lấy quyển sách trên mặt bàn, nàng nhanh chân chạy xuống lầu.
Bấm chuông thúc giục.
Nở nụ cười rạng rỡ:
- Hi! Anh Tùng ơi, có thầy Phong ở nhà ko ạ?
- Tiếc quá, anh Phong vừa ra ngoài rồi. Có chuyện gì ko em?
- Vậy àh? Giả bộ tiếc nuối, Em có 1 số bài tập ko hiểu, định nhờ thầy hướng dẫn, hic, hôm trước thầy dặn có gì thắc mắc thì sang tìm thầy mà? giờ thầy lại ko có nhà thế này....
- À, tưởng gì, chuyện nhỏ như con thỏ, để anh giúp em, vào nhà đi!
Chạy lon ton vào nhà anh hàng xóm, trong lòng ngập tràn sung sướng. Tiếp cận thành công! Từ buổi sáng hôm đó tới giờ chưa nhìn thấy anh ấy.
- Em uống nước lọc nhé nhà anh vừa hết coca rồi? Đưa cho nàng 1 cốc nước, chàng nói nhẹ nhàng.
- Dạ, em xin. Thế nào cũng được em cũng ko thích uống coca nước ngọt mà. Đúng là gió chiều nào che chiều ấy.
- Đâu? Đưa anh bài anh xem thằng nào dám làm khó Hạ Dương của anh nào? Tùng rất tự nhiên thốt lời, thật tâm chỉ nghĩ nói sao cho hài hước.
Nhưng mà tấm lòng ko được đền đáp.
Đáng tiếc! Vạn thật đáng tiếc!
Vì mấy tiếng "Hạ Dương của anh" mà nàng thơ thẩn, ngây ngô, đầu óc nghĩ lung tung, ko còn biết đến ai.Người ngồi bên cạnh cũng thật vô tâm, ko để ý đến sự thay đổi của nàng, chăm chú lật lật giở giở cuốn sách mà mi tâm nhăn lại khó hiểu:
- Tưởng anh Phong chỉ dạy Toán thôi mà?
- Hạ Dương àh, ko phải anh Phong là thầy dạy Toán sao? Chàng nhắc lại khi thấy đối phương im lặng.
- Đây là Tiếng Anh mà? Tùng đưa cho nàng quyển sách mà giải thích.
Hắc hắc! Vội quá lấy nhầm sách rồi. Nhanh chóng nghĩ cách mà lấp liếm:
- àh vâng, thì em ko hiểu Tiếng Anh mà, em tưởng thầy Phong cũng rất giỏi Tiếng Anh chứ? Ko phải sao? Giả bộ ngờ ngệch, hỏi lại Như Tùng. Thua đẹp rồi! Giáo viên Toán mà giỏi Tiếng anh sao? Trời tin!
- Vậy mà làm anh cứ tưởng.., ko ngờ em lại biết rõ thế. Ko hiểu bài nào hả em?
- Bài này này, chỉ đại 1 bài, em ko biết viết lại như thế nào. Trời đất chứng giám, nàng hoàn toàn ko biết gì hết, cũng may Thượng đế thương xót, Phong ca còn biết Tiếng Anh nữa.
Như Tùng thật hăng hái mà giải thích cho nàng, trong khi đó, người kia tay chống cằm, mắt ngẩn ngơ ngắm anh chàng đẹp trai thỉnh thoảng lại đưa tay đẩy đẩy gọng kính.
- Đó làm như vậy, có hiểu ko? Tùng kết luận sau khi giảng giải 1 lượt.
- Ừ, vâng, em hiểu rồi, thì ra là như vậy. Tại em ngốc quá ko biết làm thế nào phải nhờ đến anh. Hic, nàng phét lên trời, sự thật là từ nãy đến giờ có chữ nào vào đầu đâu.
- Ko có chi, tại bài này cũng khó thật chứ ko phải tại em ngốc đâu mà. Như Tùng thân thiết đưa ngón trỏ dí dí trán nàng, Ko được hạ thấp mình thế nghe chưa, lúc nào cũng phải tự tin về bản thân chứ?
- Dạ, em biết rồi. Thật lòng cảm kích. oa! Nhìn thấy vật lạ nha, nhà anh cũng có đĩa phim này ư?. Nàng cầm lên, em mượn bạn em mãi mà ko được đó, anh xem qua chưa?
- Của anh trai đó, gần đây lại thấy anh ấy xem phim kinh dị chứ.
- Em cũng thích xem phim kinh dị đó, hihi, em mượn cái này về xem được ko ạ?
Hơi do dự băn khoăn 1 chút, anh hai ko thích người khác động đến đồ của mình mà.
- Đi mà, em sẽ trả lại ngay sau khi xem xong mà. nàng lắc lắc tay chàng nài nỉ.
- Rồi, em cứ cầm lấy đi, ko làm mất, hỏng là được rồi. Nghe chừng anh ấy quý mấy thứ đó lắm. Như Tùng căn dặn, thiếu mất 1 cái chắc anh ấy cũng ko biết đâu.
- Duê..ê...ê...! Yêu anh nhất! Tự nhiên ôm vai, hôn chụt 1 cái khiến chàng cứng như tượng mất 5 giây. Cám ơn anh nghen. Nói rồi chạy ra cửa.
- Ủa, sao còn chưa về? Tùng hỏi sau khi tỉnh lại vẫn thấy nàng đứng đó,hôn má thôi mà, ko được nghĩ linh tinh. Em muốn mượn nữa sao? Ko có đâu nhé. Giọng hài hước trêu đùa 1 chút, anh chàng là đang ngượng đỏ mặt kìa.
- Ko phải, giọng chùng xuống, em có thể xem ở bên nhà anh ko? Hướng chàng đặt vấn đề.
Hơi nhíu mày, ánh mắt mị hoặc, có phải muốn thử sức chịu đựng của anh ko? anh ko phải là thần tiên đâu nhé! Rất may, Hạ Dương nàng ko có để ý, tưởng anh nghĩ mình có ý đồ xấu mà vội vàng giải thích:
- Tại vì nay bố mẹ em đều ra quán hết, ở nhà 1 mình xem em hơi sợ. Nàng thú thật, đã sợ mà còn thích xem? Đúng là "đã yếu còn đòi ra gió", nói ra chỉ sợ người ta cười.
- Ồ, ra thế. Vậy thì ở lại đây đi, anh xem cùng em. Như Tùng nói đầy tin tưởng.
- Hoan hô! Nhảy cẫng reo vui như trẻ nhỏ, vậy anh em mình cùng xem. Nói rồi quay lưng lại đóng cửa.
- Ủa, sao phải đóng cửa hả em? Như Tùng ko hiểu.
- Ừ thì em phòng trước, nếu đang xem mà có hét lớn lên cũng ko sợ người ngoài biết, gãi đầu gãi tai, cười nhăn nhở mà nói. Nàng cũng biết xấu hổ nha.
Chàng gật gù xem ra đã hiểu:
- Em mở lên đi, anh đi lấy ít đồ ăn nhé! Vừa ăn vừa xem sẽ đỡ sợ đó.
- OK! Nhanh lên nhé.
Hí hoáy bấm bấm mở mở, tháo ra đặt vào, toát mồ hôi cuối cùng cũng chạy được. Quả là hàng cao cấp, hướng dẫn toàn tiếng anh, ko giống cái nhà nàng, mãi mới mở được.
- Anh giúp em tắt đèn nhá! Hạ Dương nhờ vả sau khi thấy Như Tùng đi ra từ nhà bếp.
- Để làm gì vậy? Hoàn toàn ko hiểu cô bé này muốn làm gì hết.
- Tạo ko khí đó mà, càng tối tăm càng sợ. Anh chưa xem phim kinh dị bao giờ à? Nàng cao giọng chứng tỏ ta là tiền bối.
- À ừ. Qủa thật là anh cũng chưa xem bao giờ, chẳng qua là vì cái hôn đó mà sẵn sàng hi sinh thôi chứ anh cũng ko hứng thú mấy cái loại tạp nham này.
Ko hổ là phim kinh dị, nghe nhạc thôi cũng thấy rùng rợn. Hạ Dương bất giác rùng mình, mắt vẫn chăm chú theo dõi.
Ê, có cái gì mềm mềm, ướt ướt ở trên tay mình thế nhỉ? Ko phải oan hồn hiện ra đó chứ? Nàng sợ hãi, run cầm cập, ko dám quay đầu lại xem rốt cục là thứ gì.
Sau tiếng hét của nàng, có 1 tiếng hét khác nội công ko thua kém. Quay đầu lại xem nào.
Thì ra Như Tùng chính là tác giả.
Trán đầy mồ hôi, trong bóng tối, ánh sáng chiếu từ phía tivi phả lên mặt chàng, lập lòe bóng nhớt, chỗ sáng chỗ tối, thật giống với thây ma. Nếu ko phải nàng công lực thâm hậu, luyện qua nhiều năm xem phim kinh dị thì có lẽ đã chết ngất,bất tỉnh nhân sự ngay lập tức.
- Anh sao vậy? Cầm lấy bàn tay toàn mồ hôi ướt nhẹp, Hạ Dương thông cảm ghé tai hỏi nhỏ.
- Ừ, cũng ko sao, chỉ là kích thích quá, cũng hơi sợ thật.
Miệng nàng khẽ nhếch lên 1 ý cười. Đúng là con trai. Dù có sợ thật cũng ko bao giờ nhận, làm ra vẻ ta đây là X-men, nam nhi đại trượng phu, đầu đội trời chân đạp đất.
Thôi bỏ đi, tiếp tục hành trình phiêu lưu cùng con ma này xem nào.
- Này, hình như anh thấy có 1 bóng người vừa lướt qua cửa sổ ý. Kéo áo Hạ Dương ngồi cạnh, nói nhỏ thật thận trọng.
- Đâu có đâu? Em ko có thấy cái gì, quay qua nhìn 1 lượt, chắc anh hoa mắt đó thôi. Lại tiếp tục xem ko để ý đến anh chàng đang lo lắng bên cạnh. Mắt hơi kém thật là khổ nha, nàng trong lòng đầy cảm thông, thấu hiểu.
...
- Em có thấy lạnh ko? Hình như vừa có luồng gió lùa vào chỗ mình? Như Tùng gai gai sống lưng.
- Ừ, anh nói em mới cảm thấy, cũng lành lạnh thật. Nàng hồ nghi: nãy em đã đóng chốt cửa rồi mà? Ko lẽ...
- MAAAAAAAAAAAAAAA!!!!!!!!!!
Lời còn chưa nói hết, 2 người ko hẹn mà gặp, cùng nhau hét lớn, kinh hoàng sợ hãi tột độ. Ko lẽ trên đời có ma thật? Hôm nay là ngày tận số của 2 người sao?
Như Phong sau khi bước vào cửa nhà, nghe được tiếng thét chói tai, nhất thời ko chịu đựng được, đưa tay bịt lỗ tai, ngăn cản sóng âm quá lớn làm thủng màng nhĩ. Lần mò được công tắc đèn, trả lại ánh sáng cho nhân loại, chỉ thấy 2 con người, 1 nam 1 nữ, co ro rúm ró, chân tay lẩy bẩy, mắt mũi nhắm tịt, đang ôm lấy nhau, lệ chảy dài trên khuôn mặt nhăn nhó.
Mất mấy giây mới bừng tỉnh, nhìn ngó xung quanh, đánh giá tình hình, nhìn đến cái tivi mới gật gù, hiểu sơ bộ nguyên nhân của tình trạng này.
- Tỉnh dậy đi! Anh đâu phải là ma? Vỗ vai Như Tùng nói giọng ngọt ngào ấm áp.
- Thì ra là anh hai! Như Tùng he hé mắt nhìn thấy gương mặt quen thuộc mà mừng rỡ. Trong lòng vẫn đang ôm 1 con mèo nhỏ, sợ hãi căng thẳng, ko dám mở mắt.
- Hạ Dương! Là thầy. Chàng hảo ý đánh thức.
Mở mắt ra, tay rụi rụi:
- Thì ra là thầy làm em sợ chết khiếp. Vẫn đang ở trong vòng tay ai đó mà trách mắng người khác.
Từ đâu dâng lên trong lòng một cảm giác khó chịu, lanh lùng quay đi mà hờ hững:
- Còn ko buông tay?
Như Tùng lúc này mới ngật ngờ hiểu ra, nhìn xuống phía dưới, 2 người hoàn toàn ko có khoảng cách, thân người dính chặt lẫn nhau, cơ hồ có thể cảm nhận được cả tiếng tim đập thình thịch, ko hiểu là do sợ hãi hay thẹn thùng của Hạ Dương. Vội vội vàng vàng buông tay:
- Ah, Anh xin lỗi, thật sơ ý.
- Dạ, ko có chi. Thôi để hôm khác xem tiếp, em về đây. Nói rồi hành đọng, chẳng kịp quan sát phản ứng của đối phương, dùng khinh công thấp kém của mình vọt thẳng về nhà. Cảm xúc vừa rồi...mình ko ngại mà còn thinh thích là sao?
Từ trên lầu, nhìn theo bóng Hạ Dương, người nào đó bất giác thở dài, trầm ngâm hút thuốc. Vì sao lại thế? Rốt cục là cảm giác gì? Tại sao mình lại ko chịu được khi cô bé ở trong vòng tay của người khác? Rõ ràng trong lòng mình chỉ có 1 mình Nắng Hạ mà thôi. Nắng Hạ! Gìơ em đang ở đâu?