Giữa ngày hè nóng nực, nhóm người hầu quỳ rạp thành hàng trong sân. Cửa lớn của sảnh chính mở toang, Tư Khác đứng chống hông dưới mái hiên trước cửa, cau mày nhìn đám người hầu quỳ trước mặt, đầy khí thế, nghiêm giọng hỏi: “Chủ nhân của các ngươi đâu rồi?”
“Chúng nô tì không biết ạ.”
“Vương gia và Vương phi đã ra ngoài từ sớm, cũng không cho nô tì đi theo.”
“Nô tì cũng không biết ạ!”
...
Đám người hầu thi nhau nói, ồn ào khiến Tư Khác thây bực cả mình.
Thái giám hầu cận đứng sau lưng Tư Khác liền ra hiệu cho người mang ghế và chậu nước đá đến, sau đó mời Tư Khác ngồi xuống, tự tay quạt mát cho hắn.
Tư Khác dần nguôi giận.
Lúc này, quản gia của phủ tiến lên trước một bước, cúi người hành lễ: "Bệ hạ."
“Ừ, có gì cần bẩm báo thì nói đi.” Tư Khác đặt hai tay lên phần vịn, gác chân, khẽ nâng cằm, dáng vẻ lấc cấc, nghiêm túc đâu không thấy, chẳng còn chút phong thái nào của bậc đế vương.
Quản gia khép tay áo, cung kính đáp: “Thưa bệ hạ, Vương gia đã dẫn Vương phi ra ngoài từ sớm, cũng không nói là đi đâu. Nô tài nghĩ rằng giờ tra hỏi cũng không có ích gì, chi bằng ra lệnh cho người đi tìm. Nếu có tin, sẽ lập tức báo lại. Ý bệ hạ thế nào?”
Tư Khác nheo mắt nhìn quản gia, không rõ đang nghĩ gì, rồi khẽ cười: “Được, cứ làm theo lời ngươi đi.”
“Dạ vâng.” Quản gia đáp rồi quay sang lệnh cho đám người hầu đang quỳ dưới đất.
Nghe xong, bọn họ lập tức giải tán, chỉ trong chốc lát trong sân đã vắng ngắt.
Tư Khác ngẩng đầu nhìn trời, dưới ánh nắng gay gắt, hắn nghĩ đến đống tấu chương chồng chất trong cung, khẽ thở dài, tự dưng thấy đầu nhức nhức. Từ khi hoàng huynh lập gia đình đến nay, cả tháng thì có đến mười ngày nửa tháng chả thấy bóng đâu. Trước đây đa phần số tấu chương đều do Tư Tuần Úc xử lý, phần còn lại mới giao cho hắn. Nhưng giờ thì sao, tất cả đều đổ lên cái thây hắn.
Nghĩ đến đây, Tư Khác lại càng thở dài, đứng dậy khỏi ghế, xoa trán, cả người như cây cà héo queo, chẳng còn vẻ oai phong ban nãy.
Hắn lê bước ra khỏi phủ, thái giám đứng sau cầm dù che nắng cho hắn, từng bước từng bước theo sát.
Quản gia vẫn đứng ở sân, tay áo nghiêm chỉnh khép lại, cười tủm tỉm tiễn hắn: “Cung tiễn bệ hạ.”
Tư Khắc phất tay áo ra sau lưng, cũng chẳng buồn để ý đến quản gia.
Nhưng hắn nào biết rằng, ngay sau khi hắn rời đi, quản gia lập tức gửi thư báo cho Tư Tuần Úc.
- --
Kinh thành, núi Khổng Thúy.
Giữa lưng chừng núi, có một biệt viện tên là Sơn Vũ.
Khu vườn sau biệt viện, đi qua hành lang là đình bát giác, tại mỗi góc mái đình đều treo một chiếc chuông đồng. Ở giữa đình có một hồ nước tròn được xây bằng ngọc trắng, bên cạnh đặt một chiếc giường ngọc. Tấm rèm mỏng treo bên cột bay nhẹ theo gió, tiếng chuông dưới mái đình cũng khẽ vang lên.
Lâm Ngọc Chi xõa mái tóc dài, trên người khoác áo mỏng mùa hè, ngồi bên hồ, cẳng chân trắng nõn nhẹ nhàng vung vẩy trong nước. Nước trong hồ là dẫn từ dòng suối trên núi xuống, mát lạnh trong veo.
Ánh nắng xuyên qua tấm rèm mỏng manh, không còn chói chang như bên ngoài. Hơi mát từ hồ nước làm dịu đi cái nóng xung quanh, khiến con người ta như muốn say ngủ luôn tại nơi đây.
"Ngọc Chi."
Lâm Ngọc Chi quay đầu lại, thấy Tư Tuần Úc. Y mặc chiếc trường bào dài màu trắng ngà, thân hình cao lớn, khí chất phi phàm.
“A Úc.” Lâm Ngọc Chi mỉm cười gọi y.
Tư Tuần Úc bước đến, cúi người, đặt tay lên eo Lâm Ngọc Chi rồi nhấc bổng cậu, đặt lên giường ngọc.
Giọt nước từ đôi chân trắng ngần của Lâm Ngọc Chi nhỏ tanh tách xuống nền đá ngọc trong vắt dưới chân.
Tư Tuần Úc lấy chiếc khăn được đặt bên cạnh, ngồi xổm xuống lau chân cho cậu.
“Nước suối lạnh, ngâm lâu không tốt cho cơ thể em đâu.” Tư Tuần Úc cúi đầu nói, đặt chân cậu lên đầu gối mình để lau.
“Vâng, em biết rồi.” Lâm Ngọc Chi mỉm cười nhìn vào sườn mặt nghiêng nghiêng của y, ánh mắt có chút thất thần.
Thời gian trôi qua nhanh như thoi đưa, tính từ lần đầu gặp nhau, đến giờ đã được mười hai năm rồi.