Ngốc Lư Biệt Truy

Chương 20: Đào mệnh thiên nhai



Vào ngày thứ 11, vào lúc sáng sớm Minh Kính khoái mã gia tiên phi đến hoàng cung diện kiến thánh giá, Minh Kính bị dọa choáng váng, chưa từng có sợ hãi như vậy!

Trong 10 ngày này, y đối mặt 5 vạn đại quân Mông Cổ vẫn chỉ huy bình tĩnh thuận lợi, dễ dàng bình định, ngay cả Trần Đại tướng quân vốn phải đi theo, y cũng không mang. Sau khi giải quyết xong đám man di kia, liền vội vã chạy về, trăm triệu lần không nghĩ đến là một phen cảnh tượng này.

Y không đành lòng tiến lên: “Đại ca, ngươi sao lại biến thành thế này? Là ai? Là ai đem ngươi hại ra như vậy?”

Hoàng Thượng đã muốn hư nhược nằm trên long sàng, không để ý Hoàng Hậu ngồi một bên rơi lệ, bắt giữ lấy tay của Minh Kính, khóc lóc nói: “Tam đệ, đại ca thực xin lỗi ngươi, nhà người tên kia, tên kia, Dương Phi Lăng rất đáng giận, rất đáng giận, ta hiện tại cho dù chết, cũng chết không nhắm mắt!”

A? Minh Kính đầu đầy sương mù, theo lý mà nói, võ công Dương Phi Lăng còn dưới đại ca, hơn nữa còn có phụ hoàng cùng nhạc phụ tương lai Dương Bá Thiên, Dương Phi Lăng hắn có thể náo loạn đến thế nào?

Hoàng Hậu ở một bên rơi lệ – Lưu Tiểu Khánh, rốt cuộc không nhịn được nữa, ưỡn bụng bầu ra, sống động như thật hướng Minh Kính giảng giải chuyện đã xảy ra trong cung 10 ngày qua, đem Minh Kính dọa một thân mồ hôi lạnh, người có thể làm ra loại chuyện này vẫn còn là người sao? Quả thực chính là không bằng cầm thú. Y nghiến răng, đối Hoàng Hậu lập thệ: “Ta nhất định, bắt hắn lại, hảo hảo trừng trị.”

Không ngờ, Hoàng Hậu đỏ mặt, ngượng ngùng nói: “Kỳ thật..... cũng không cần. Hắn đáp ứng ta, chờ ta sinh hạ hài tử, để cho ta phản công.”

Minh Kính ngây người, quay đầu lại nhìn đại ca y, đại ca y đã bị dọa một thân mồ hôi lạnh, rốt cục bị kích thích, hôn mê. Không tiện nán lại lâu a.

Minh Kính mây đen đầy trời đi trên đường nhỏ, suy nghĩ, hiện tại có nên hay không xây một tù thất đem tên chuyên gây chuyện kia nhốt lại, trước mặt xuất hiện một đôi chân, chính là cái chân kia sao lại run như vậy? Ngẩng đầu nhìn.

“Nguyên lai là nhạc phụ tương lai, nhạc phụ ngươi sao vậy, không có việc gì chứ?” Minh Kính quan tâm thăm hỏi.

“Không..... không có gì.” Thật vất vả di chuyển thân thể, mẹ nó, còn tiếp tục như vậy, thân thể làm bằng sắt cũng không đủ cho tên kia tác cầu. Chống đỡ nói: “Ấy, Minh Kính, Dương Phi Lăng nhà chúng ta mấy ngày nay không có ngươi, có lẽ nhớ ngươi muốn chết, ngươi nhất định phải mau mau thú hắn về, quyết định thế này, ngày mai đi. À, túi đồ này cho ngươi, ngươi cho hắn dùng, cam đoan các ngươi hạnh phúc.” Dương Bá Thiên nói xong, lộ ra nụ cười gian, đưa một túi đồ trong tay tới trước mặt Minh Kính, Minh Kính đang kỳ quái.

Lúc này, Thái Thượng Hoàng như từ trên trời giáng xuống, đem túi đồ kia cướp đi, sau đó nói với Dương Bá Thiên: “Thân thân, có phải ta đối ngươi không đủ tốt phải không a, ngươi đem túi đồ này tặng người khác, đừng sợ, hiện tại giúp ngươi tận hứng.” Dứt lời, khiêng lên, chạy đi. Trước khi đi còn nói với Minh Kính: “Tam nhi, nhà ngươi vị kia, ta rất thích, tiểu tử ngươi, không nhìn lầm người.”

Minh Kính rõ ràng cảm giác được tính nghiêm trọng của chuyện này, quyết định đi tìm tứ đệ thương nghị, đừng nhìn tứ đệ nhỏ hơn y mấy tháng, võ công cũng không cao lắm, thế nhưng mưu mô thì không thể so với Dương Phi Lăng ít hơn.

Chỉ là, Tứ đệ sao thế này, nhìn y, một ánh mắt đầy tình cảm, tay y còn chưa đụng tới vai nữa, đã bị Trần Đại tướng quân ở bên cạnh đánh bay ra, Minh Kính vừa định nổi giận, lại nhìn đến tứ đệ ánh mắt liều mạng cầu xin tha thứ, y buồn bực, đây là thế nào vậy, đây là?

Nói rõ mục đích đến đây, hai người mới vừa ngồi xuống, ầm! Trần Đại tướng quân ở trước mắt hai người thả một cái bình phong xuống, đem hai người tách ra. Minh Kính thần tình hắc tuyến, Tứ Hoàng đệ rốt cục nhịn không được nữa bắt đầu khóc lóc kể lể, nguyên lai y cư nhiên bị Trần Đại tướng quân phản công, mà Đại tướng quân từ sau ngày đó trở đi, liền hoàn toàn trở mình thành công, cơ hồ hàng đêm không để bọn họ ngủ, hơn nữa còn so với y trước đây cao hơn một bậc.

Tứ Hoàng tử khóc thê thảm, Minh Kính trong lòng kinh hoảng, không đợi y tỏ thái độ, Trần Đại tướng quân đã phẫn nộ, nói thẳng Tứ Hoàng đệ muốn quyến rũ y. Làm Minh Kính hoảng sợ, liên tục xua tay, thanh minh giữa mình và tứ đệ tuyệt đối trong sạch, bằng không Trần Đại tướng quân tuyệt đối có thể đem y ra lột da, tứ đệ bị kéo vào phòng trong tiếng kêu gào thảm thiết, Minh Kính chạy như bay.

Minh Kính trừng mắt người nằm ở trên ghế bành đang híp mắt phơi nắng dưới thái dương, đùng đùng nổi giận.

Dương Phi Lăng đang tắm nắng hưởng thụ, đột nhiên cảm giác bầu không khí không đúng, ngẩng đầu nhìn, đúng là Minh Kính, hắn nhếch miệng cười, lắc lắc cái đuôi cẩu: “Ây da, Minh Kính ngươi đã về? Nhanh như vậy a. Đến, đến, mau đến. Ngồi xuống, nằm nghỉ một chút, ta quạt cho ngươi.”

Minh Kính cười lạnh, không để ý tới, xách Dương Phi Lăng lên trực tiếp ném vào đại lao.

Dương Phi Lăng đáng thương luyến tiếc nhìn nóc thổ lao, phải đi, không sao, phủi bụi bặm trên người xuống nói: “Minh Kính, ngươi không thể đối với ta như vậy, không thể.” Dứt lời, còn đem khăn choàng hồ ly trắng như tuyết quấn a quấn.

Đáng tiếc, Minh Kính chỉ lưu lại cho hắn cái bóng lưng.

“Chít..... chít.....”

Dương Phi Lăng lạnh nhạt nhìn, mấy con chuột kia đem đồ ăn trên mâm ăn hết. Ngẩng đầu nhìn, haiz, thổ lao ngay cả cửa sổ cũng không có. Hắn cười lạnh: Minh Kính ngươi thật đủ ngoan độc.

“Hey, lão tương, ta tới cứu ngươi.” Ngoài lan can, một người vui sướng khi người gặp họa nói.

Dương Phi Lăng cười lạnh nói: “Đường gia, ngươi đến cũng thực chuẩn.”

Đường gia đứng ở ngoài lan can, trên cao nhìn xuống hai tay ôm ngực nói: “Hey, lão tương, ta chính là dựa theo ước định lúc trước của chúng ta tới đây cứu ngươi, lần này cứu, chúng ta sẽ không nợ gì nhau nữa.”

Dương Phi Lăng lạnh lùng trả lời: “Đương nhiên.”

Lúc thúc ngựa rời đi, Dương Phi Lăng quay đầu lại nhìn, hoàng cung cao ngất kia, lại cũng rời đi không quay đầu lại.

Có lẽ, thời gian thật có thể làm người ta quên đi hết thảy, đã từng như thế kiêu ngạo, giáo chủ Thanh Liên giáo ngông cuồng tự đại đã sớm biến mắt không thấy trên giang hồ.

Một ngày nọ, một tiểu nhị mới xuất hiện ở khách điếm trong thôn, tiểu nhị mặt đầy râu, nhìn một lần liền không muốn nhìn lại lần thứ hai, có điều thân hình cũng khá, làm việc chăm chỉ, xem hắn bị chủ tiệm và khách khứa sai bảo này nọ cũng vẫn rất kiên nhẫn, tay chân nhanh nhẹn hoàn thành công việc.

Chẳng là một ngày nọ, tiểu nhị này đột nhiên biến mất, chủ tiệm đang thương tâm, người cần mẫn lại chịu làm như vậy không dễ tìm a! Ngoài cửa liền ào đến mấy chục tinh binh, thiếu chút nữa chen đến nát điếm. Vào cửa liền hỏi thăm tiểu nhị mất tích, chủ tiệm bị dọa chết khiếp, lập tức thành thành thực thực khai báo, đám quan binh có trang bị kỹ càng kia vừa nghe xong liền nói: “Mau, thông tri Tam Hoàng tử, có tin tức của Tam Hoàng Phi, chúng ta tiếp tục lần theo dấu vết.” Nói xong, mấy chục tinh binh liền “sưu” một tiếng không thấy đâu, giống như chưa từng tới. Điếm chủ sau khi hồi hồn lại, đã đem chuyện này thêm mắm dặm muối truyền ra ngoài.

Vì thế, cơ hồ qua mấy tháng thì lại từ địa phương nào đó truyền đến loại chuyện tương tự, dần dần giống như biến thành một loại lưu truyền, một loại sự thật.

Dương Phi Lăng cười khổ nhìn mấy chục người từ cách đó không xa chạy như bay tới, trong lòng cười khổ: Minh Kính, ngươi tội gì? Ta đã đến nông nỗi này, ngươi còn không buông tha ta?

Thế nhưng có người truy, vẫn là phải chạy, vì thế, buông công cụ trong tay, lại bắt đầu lưu vong, chính là, ngươi đuổi theo ta như vậy rốt cục có dụng ý gì? Có dụng ý gì? Là vì ngươi yêu ta sao? Hay vì ta là hắn?

Dương Phi Lăng đứng tại đỉnh núi phía tây, hét lớn một tiếng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.