Ngốc Lư Biệt Truy

Chương 21: Ta yêu ngươi, nguyên lai ngươi không biết



Không trung thổi xuống những bông tuyết lớn nhẹ tênh, từng đợt từng đợt rơi trên mặt đất, chồng chất thành mỹ cảnh nhất vọng như tích, khiết bạch vô hạ, vọng vọng thiên không, người trên trời nhất định không biết ưu hay sầu, bằng không sao có tâm tình rắc xuống những bông tuyết mỹ lệ, khiết bạch đến thế.

Dương Phi Lăng u oán ngắm cảnh tuyết ngoài xe ngựa lồng thiết, trong lòng ủy khuất. Mệt hắn nương thân tại nông thôn hương dã này, mệt bản thân đã vất vả trốn như vậy, thiếu chút nữa mạng nhỏ cũng không còn. Không ngờ tới vẫn bị tử ngốc lư này bắt được, hồi tưởng khổ sở của đời mình từ lúc gặp phải Minh Kính, không khỏi khổ từ trong tim, nước mắt lưng tròng.

“Này, đây là điểm tâm ngươi thích ăn nhất.” Minh Kính rõ ràng nhìn ra tiểu lão hổ bị mình bắt về không vui.

Nhịn xuống xúc động muốn tiến lên này khi nhìn thấy điểm tâm, Dương Phi Lăng lắc lắc thiết liên trên tay nói: “Thả ta ra.”

“Được.” Minh Kính sảng khoái đáp ứng, dù sao bốn phía xe ngựa này đều được phong lại bằng song thiết, đương nhiên đây không phải loại thiết bình thường, đây là y vất vả chọn lựa huyền thiết để chế tạo, đương nhiên chính là làm vì tiểu lão hổ này.

Thiết liên trên tay vừa được mở ra, Dương Phi Lăng lập tức vận khí xuất chưởng, “Chát!”

Dương Phi Lăng choáng váng, ngơ ngác nhìn tay của mình, không thể tin nỗi, dấu tay năm ngón đỏ ửng trên mặt Minh Kính là do mình lưu lại. Không đúng a, ta chỉ là muốn thoát khỏi y để đào tẩu thôi, sao lại đánh đến trên mặt.

Minh Kính nổi giận, vốn y nên giận, y tân tân khổ khổ từ kinh thành tới tiểu thôn này, ở trên đường chặn bắt Dương Phi Lăng, vốn muốn bắt tên gia hỏa chạy trốn này về, hảo hảo giáo huấn. Thế nhưng, khi nhìn thấy hắn, nhân nhi lúc trước vênh váo tự đắc như vậy, biến thành giống như tên khất cái, quả thực không thể tin được, tâm lại mềm đi. Nhưng hiện tại, Minh Kính nghiến răng sờ sờ chỗ nóng rát trên mặt, quả nhiên, người này không đáng thương tiếc.

Minh Kính một phen đem Dương Phi Lăng tha lại, ấn trên mặt đất, cả giận nói: “Ta xem ngươi là muốn chết phải hay không?”

“Phải, ta chính là muốn chết, thì sao.” Không nghĩ tới Dương Phi Lăng nằm dưới mặt đất rống lại.

Minh Kính vốn cũng đang nổi nóng, nhìn thấy bộ dáng gầy yếu hiện tại của Dương Phi Lăng, cũng không hạ thủ được, trong lòng cũng bớt giận, nhưng ngoài miệng vẫn dọa dẫm hắn, không nghĩ tới tiểu lão hổ này dám nổi bão. Y không khỏi khó thở, một phen đem người trên mặt đất xách lên, đang chuẩn bị giáo huấn một trận, lại nhìn nước mắt to như hạt đậu từ mắt tiểu lão hổ, tí tách! Tí tách! Rơi xuống! Minh Kính sửng sốt! Dương Phi Lăng lại bạo phát, hắn khóc lớn lên. Đặt mông ngồi xuống, vừa khóc vừa nói:

“Ô..... Ô..... Ngươi cũng đã..... có người mình thích..... còn tìm ta làm gì..... Ô.... Ô.....”

Minh Kính nhất thời không kịp phản ứng lại: “Cái gì người ta thích?”

Dương Phi Lăng vừa nghe, lại tiếp tục khóc lớn: “Ngươi..... ngươi còn hỏi..... Thư phòng của ngươi..... treo..... bức tranh..... Người trên đó là ai? Ô ô..... Lớn lên cùng ta có vài phần giống nhau, ta không muốn làm..... không làm thế thân, ô..... Ô.....”

Minh Kính rốt cục bừng tỉnh đại ngộ, trong lòng không khỏi buồn cười.

Y thử dò hỏi: “Ngươi đã nhìn thấy bức tranh kia!”

“Ân! Ô....”

“Vậy ngươi là sau khi nhìn thấy bức tranh kia mới muốn trốn có phải không?” Con mắt xinh đẹp của Minh Kính nháy a nháy.

Dương Phi Lăng dụi dụi mắt tưởng rằng mình hoa mắt, mẹ ơi! Hòa thượng này không phải là muốn quyến rũ ta đi. Hắn nhích mông một chút, khóc sướt mướt gật gật đầu.

Đôi mắt xinh đẹp lưu tình của Minh Kính bị làm lơ, trong lòng cũng không giận, y bật cười lớn, dọa Dương Phi Lăng hoảng sợ, nói thật, hắn quen biết Minh Kính lâu vậy, vẫn chưa có gặp qua người này cười nha. Lập tức, bị dọa sợ, cũng không khóc nữa. Liền nhìn trong mắt Minh Kính lộ ra vẻ say đắm, kéo người trên mặt đất vào trong lòng: “Ngốc tử, người trong bức tranh kia chính là ngươi a!”

“Gì?” Dương Phi Lăng choáng váng, sau đó liền phản ứng lại, hắn nhẫn tâm đẩy Minh Kính ra, nói: “Ngươi nhất định là gạt ta.”

Minh Kính cười cười bất đắc dĩ, vừa đưa tay ôm hắn lại: “Ngươi a! Cũng không hỏi qua ta, đã chạy, người trong bức tranh kia vốn là ngươi, lúc trước ta ở trên núi xxx khi nhìn thấy ngươi, ta họa.”

Dương Phi Lăng cẩn thận đánh giá biểu tình của Minh Kính, nhìn không giống đang nói dối, nhưng vẫn nghi ngờ hỏi: “Vậy, vậy người trong bức tranh thoạt nhìn chỉ có 12, 13 tuổi, ngươi gặp qua ta lúc nào?”

Minh Kính cười điểm điểm mũi hắn: “Ta a! Năm đó, đại ca của ta bị phụ hoàng bức ép đi thú ngươi, di? Ngươi biểu tình gì, ngươi cũng không biết đấy thôi, y vốn muốn thú chính là ngươi, ai ngờ, sau khi y trở về nói với phụ hoàng y thú Lưu Tiểu Khánh, còn đem ngươi hình dung thành người quái dị.....”

Dương Phi Lăng há hốc miệng, hắn đối Hoàng Thượng đương triều – Cảnh Tương, không có ấn tượng tốt, nhưng cũng không có ấn tượng xấu, ai ngờ, người này năm đó gặp cũng chưa gặp hắn đã đem hắn nói thành người quái dị, ấn tượng trong lòng không khỏi giảm xuống 0.

Minh Kính tiếp tục giải thích: “Phụ hoàng ta nghe xong vẫn tức giận, y vốn muốn cho đại ca thú ngươi, y có thể nhân cơ hội tốt này giành được phụ thân ngươi, không nghĩ tới uổng công vô ích. Lúc ấy ta chỉ có 6 tuổi, trong lòng tò mò, liền mỗi ngày quấn quýt lấy đại ca, đại ca đã nói ngươi là người xấu nhất xấu nhất y từng gặp qua, bất quá, lúc ấy ta không tin, sau đó, ta, ta, ta năm ấy 10 tuổi liền đi núi xxx, gặp được ngươi, lúc ấy liền cảm thấy, liền cảm thấy.....” Minh Kính đột nhiên không nói tiếp nữa.

Dương Phi Lăng đang nghe nhập thần, thấy y đột nhiên dừng lại, không khỏi buột miệng hỏi: “Cảm thấy thế nào?”

Sau đó ngẩng đầu nhìn, không khỏi sửng sốt, Minh Kính, Minh Kính đỏ mặt.

Minh Kính đỏ mặt nói: “Lập tức, liền cảm thấy ngươi rất dễ nhìn, cho nên..... cho nên sau khi trở về, liền cùng đại ca nói, nói ta muốn thú ngươi.”

Dương Phi Lăng hiện tại quá đỗi khiếp sợ, đây giống như, lúc trước hắn vô tình phát hiện thân phận của sư phó, lại giống như cảm giác lần đầu tiên hắn ăn hết bàn điểm tâm. Loại cảm giác này thật kỳ diệu, kỳ diệu chính là  ngọt ngào từ đáy lòng ngọt lên.

Hắn không khỏi tâm tình đặt biệt tốt, hắn nhìn Minh Kính kia đã đỏ tới cổ hỏi: “Nói vậy, khi đó ngươi đã thích ta?”

Minh Kính xấu hổ gật gật đầu đáp lại.

Dương Phi Lăng mở cờ trong bụng, hài lòng nói: “Hừ, chuyện này liền quên đi, nguyên lai, ngươi thích chính là ta a! Sớm nói chứ!”

Minh Kính mặt đỏ thấu: “Vậy, ngươi không sinh khí, không trốn?”

Dương Phi Lăng phóng khoáng đứng dậy, lúc này mới đi về phía bàn điểm tâm, nói: “Không sinh khí, không trốn.”

Cắn một ngụm, ăn ngon thật, vẫn là điểm tâm tốt nhất.

“Thật sự không sinh khí? Cũng không trốn?” Nghi hoặc thầm mang theo chút khẳng định hỏi.

Miềng đầy điểm tâm, dùng sức gật đầu, bày tỏ.

Đạt được, khóe miệng nhếch lên: “Ta đây tìm ngươi vất vả như vậy, ngươi cũng phải thưởng chút gì đó chứ.”

Dương Phi Lăng tay trái cầm điểm tâm, tay phải nhét điểm tâm: “Ngươi muốn gì?”

Song thủ của Minh Kính ôm lấy người gần như nằm sấp trên bàn từ sau lưng, nói: “Ta muốn ngươi.”

Đình chỉ một giây, Dương Phi Lăng minh bạch, hắn muốn né ra, đã chậm, Minh Kính nhanh chóng đem thiết liên kia khóa giữ hai tay hắn, thân thể chen vào giữa hai chân hắn áp chế hắn, thuận thế đem cả người hắn áp lên bàn, Dương Phi Lăng kêu khổ không thôi, hắn quay đầu lại nhìn, Minh Kính đã nhanh nhẹn trút bỏ y vật, bước tiếp theo cũng đã trực đảo Hoàng Long.

“A!” Dương Phi Lăng kêu thảm thiết.

Minh Kính cũng biết có chút nhanh, y từ trong y vật tìm ra dược cao, lấy tay quệt một khối lớn, vói vào trong.

“A! Hức hức, không cần, mau dừng lại.” Dương Phi Lăng giãy dụa, khôi hài, còn muốn? Lần trước cũng là ở trong xe ngựa, hắn vẫn có thể nhớ bản thân sau đó có bao nhiêu thảm.

Minh Kính nhìn thấy Dương Phi Lăng hoàn toàn không tiếp nhận mình, không hài lòng.

Y lật Dương Phi Lăng lại, xách hai chân đang loạn đạp kia lên, dùng sức tách ra, thành công làm cho bộ vị ngượng ngùng kia toàn bộ phơi bày, y đưa tay lấy một cái đệm từ chỗ ngồi lại, chèn phía dưới cái mông kia, thế này, bộ vị kia cũng toàn bộ rơi vào trong mắt Dương Phi Lăng, Dương Phi Lăng hiện tại là vừa giận vừa thẹn, nhìn đến nơi tư ẩn của mình, hào hào phóng phóng phơi bày ra như vậy, không khỏi đỏ bừng mặt, hắn không khỏi mắng thành tiếng: “Tử ngốc lư, xú ngốc lư, ngươi dám động ta. Ta liền.....”

Minh Kính lại quệt ra một đống dược cao, lần này đổi thành đưa vào hai ngón, đưa vào phía sau, còn hỏi: “Liền thế nào.....?”

Dương Phi Lăng tức, thiếu chút nữa tức đến ngất xỉu, hắn cư nhiên trơ mắt nhìn ngón tay kia của Minh Kính ở nơi kia của mình, đâm vào, rút ra.

Cái này, hắn cũng không quản gì nữa, liền chửi ầm cả lên, không ngờ người ta, một chút cũng không để ý tới hắn, thẳng đến, hắn nhìn thấy Minh Kính rút bốn ngón tay ra, khi chuẩn bị bước tiếp theo, mới biết hết thảy đã muộn.

Vì thế Dương Phi Lăng giáo chủ lại lần nữa bị chủ trì tự miếu hoàng thất từ đầu tới đuôi ăn sạch sẽ.

“Ôi, ngươi nhẹ chút.” Dương Phi Lăng bạo phát.

“Hảo, hảo, hảo.” Miệng đầy lấy lòng, Minh Kính gắng sức nhẹ nhàng xoa bóp cái éo thon nhỏ này.

Một lát sau, Minh Kính nhẹ giọng hỏi: “Phi Lăng, ngươi có thích ta hay không?”

“Ân?” Dương Phi Lăng mơ hồ, sau khi vận động kịch liệt như vậy, đương nhiên là ngủ bù, may mắn, Minh Kính thấy hắn chịu khổ nhịn xuống tác cầu, bằng không, hắn sớm hư.

“Ngươi, thích không thích?” Minh Kính cẩn thận hỏi.

“Đi! Không thích người, ta cả ngày hạ dược, như thế nào chưa hạ qua ngươi.” Dương Phi Lăng mơ mơ màng màng nói.

Minh Kính chưa từ bỏ ý định: “Vậy ngươi thích ta từ khi nào?”

Tiểu lão hổ bỗng dưng không được tự nhiên, vặn a vẹo chính là ngượng ngùng nói, cả buổi mới nói: “Thì..... Ngươi, ngày đó đánh bại ta. Ta..... Ta chưa từng gặp người đẹp mắt như vậy, liền.....”

Minh Kính lẳng lặng cầm tay hắn, nguyên lai, ngươi thích ta, ta cũng không biết, ta thích ngươi, ngươi cũng không biết. Bất quá, hiện tại chúng ta đều đã biết. Hai người ở trong xe tha thiết ôm lấy nhau, giống như vĩnh viễn không muốn chia lìa.

Xe ngựa, chạy cực nhanh trên đường cái, khoảng cách tới kinh thành càng ngày càng gần, đương kim Hoàng Thượng, ở trên điện, sau khi nghe được tin tức tam đệ mình tìm được Tam Hoàng Phi, lần thứ hai té xỉu.

Ác ma này, lại muốn trở về sao? Hắc hắc, Dương Phi Lăng vốn hẳn đang say ngủ lộ ra tia lóe sáng giảo hoạt.

– Chính văn hoàn –

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.