Q.Minh lái xe ra cổng rồi vụt đi trên đường quốc lộ. Nhìn từng hàng cây từng dãy phố từ từ lùi về phía sau lòng anh có một cãm xúc khó tả dâng lên trong lòng, nó như thu hút anh phải gấp rút đến trường Chent. Cảm xúc chỉ thoáng qua rồi tan đi, Q.Minh suy nghĩ lại những chuyện vừa rồi không biết đã đến trường Chent từ lúc nào.
*Cạch*
Q.Minh mở cửa bước xuống, đúng lúc trường cũng vừa tan. Vẫn tư thế lạnh lùng, bí ẩn mà thu hút không biết bao cô gái có mặt tại đây.
-Anh Minh- Cách đó không xa một cô gái với vẻ đẹp thuần khiết nở nụ cười thật tươi.
-Trịnh Khả Linh- Q.Minh thoáng ngẩn người nhưng nó đã trôi đi trong tít tắt, lấy lại phong thái lạnh lùng cũng chẳng buồn nhìn người con gái ấy một lần.
-Vâng! Là em- Nụ cười đó như xoáy sâu vào tận tâm can, trước kia nó chỉ dành cho anh thôi. Nhỏ nhảy vào ôm lấy cánh tay săn chắt của anh.
Người yêu anh đây sao? Người làm cho anh người không ra người quỹ không ra quỹ trong vòng một năm đây sao? Con người này đã làm cho anh thành cái gì trong quãng thời gian đó? Giờ người đó đang ở ngay đây, ngay trước mặt, anh muốn ôm lấy người con gái đó nhưng sao xa vời quá.
Gạt đi những cảm xúc len lỏi trong lòng, gạt luôn đôi anh nhìn thẳng phía trước hỏi:
-Cô đến đây làm gì?
-Em đi đón Khả Liên.- Khả Linh trả lời có chút chạnh lòng.
-Xong chưa?- Nét mặt lạnh băng, đôi mắt vô hồn của anh nhìn thẳng vào nhỏ.
-Ơ...- Khả Linh thoáng rùn mình nhỏ nhớ rất rõ có khi nào anh nhìn nhỏ bằng ánh mắt đó đâu- À...Em...Em...Chưa- Nhỏ bị ánh mắt của anh nhìn mà khiếp sợ.
-Xong thì bấm- Anh lạnh lùng nói, đôi mắt đảo đi chổ khác.
Từng câu từng chữ thốt ra trước sự chứng kiến của bao nhiêu con người ở đây rõ ra là đuổi. Chẳng phải là đang làm cho nhỏ nhục mặt sao. Đường đường là một đại tiểu thư toàn nghe lời ngon ngọt mà giờ bị anh đuổi như thế có phải là quá ê mặt không?
Không được mục đích của nhỏ về đây là dành lại Q.Minh thì sao có thể làm càng mà nổi trận lôi đình được. Nhịn nhụt một chút để đạt được mục đích cũng không uổng.
-Vâng- Khả Linh đáp lí nhí.
-Chị Linh- Từ xa có một cô gái chạy lại nở nụ cười tươi nhất có thể.-Ơ có anh Minh nữa ạ? Hai người đi chung sao?
-Xong rồi...biến- Q.Minh nhấn mạnh từ "biến" rồi hất mặt về phía xe của Khả Linh.
Khả Liên từ nét mặt vui tươi đột nhiên biến sắc nhìn chị mình, còn Khả Linh, nhỏ cũng ức lắm chứ, nếu người nói những câu này không phải Q.Minh thì nhỏ đã cho hưởng mấy bạt tay rồi.
Cách đó không xa, một cô gái đứng đó hình như chờ người đến đón. Q.Minh biết nếu không chọc cho cô ả kia tức thì không dứt ra khỏi ả được với lại cô gái kia cũng là người quen biết (sơ) nên cũng không sao. Nhưng thời điểm này anh đã quá chán ghét khi gặp ả rồi, nhờ cô gái kia phối hợp sẵng tiện trả luôn chiếc lắc tay một công đôi chuyện.
Q.Minh đi đến gần bên cô, bước chân càng lúc càng nhanh, và sau đó... Là một cái ÔM. Cô gái thoáng giật mình định đẩy anh ra, tặng cho luôn một cái tát trời giáng nhưng không được lực anh quá mạnh. xung quanh tất cả đều mở to mắt nhìn hai người, cả Khả Linh nữa cô ả muốn xông đến và tát cô gái kia ngay.
-Làm ơn giúp tôi đi- Q.Minh mở miệng cầu xin, lần đầu tiên anh cầu xin một người mà cô gái này lại khác giới.
-Anh buông tôi ra- Ng.Minh gặn từ chữ- Anh đang làm cái gì vậy? Tôi với anh...
Ng.Minh còn chưa nói xong thì bị anh chặn ngang.
-Please! Tôi không muốn rắc rối với cô gái kia.
-Thôi được rồi. Anh buông tôi ra- Ng.Minh chán nản nhận lời.
Q.Minh buông cô ra nắm tay cô đi đến xe anh nơi có những "paparazi" vây lấy.
-Anh...Anh có bạn gái rồi sao?- Khả Linh há hốc mồm.
-Tất nhiên.- Q.Minh trả lời thảng nhiên. Ng.Minh đứng kế như không tin vào tai mình mặt đỏ như gất.
-Anh...Được lắm anh sẽ là của em, mão mãi là thế.- Khả Linh nghiến răng.
-Cô nói mà không biết ngượng sao Trịnh tiểu thư? Cô là người nói chia tay trước, tôi cũng chẳng phản đối, giờ cô nói vậy là ý gì?- Q.Minh nói bằng giọng khinh bỉ.
Khả Linh á khẩu không biết nói gì trong lúc đó một giọng nói trong sáng đọng lòng người lên tiếng.
-Anh à! Em muốn về!- Ng.Minh nói, vừa nói xong cô tự chửi thầm mình trong lòng sao lại nói được câu sến rện như thế.
Q.Minh nở nụ cười đểu, tay ôm eo, tay nâng cằm cô. Hành động này làm tim cô đập mạnh, mặt càng lúc càng đỏ.
-Ok cưng!- Vừa nói xong Q.Minh cũng rủa mình trong lòng giống như Ng.Minh.
Nghe xong mấy câu này đầu Khả Linh như bốc hỏa, mặt đỏ ké lên hận không thể tát lấy Ng.Minh một cái. Q.Minh đi cùng Ng.Minh lại xe, mở cửa cho cô ngồi ở ghế phụ rồi đi vòng qua phía lái xe. lúc đi ngang anh không quên nhìn Khả Linh một cách lạnh lùng và nói với cô ả.
-Cô ấy là người yêu...à không là vợ chưa cưới mới đúng. Nếu cô đụng đến cô ấy thì coi như đang tuyên chiến với Lý Quốc Minh này.
Từng chữ thốt ra như ngàn nhát dao đâm vào tim nhỏ. Đau! Đau lắm!
Đợi Q.Minh đi đến gần cửa thì nhỏ, mới định thần lại hét lên.
-Anh không thể yêu ai. Càng không thể làm chồng của ai trừ em (tự tin gớm)- Nhỏ chỉ về phía Ng.Minh nghiến răng- Nếu anh cưới cô ta em sẽ phá đám cưới.
-Cô dám- Q.Minh quay lại dùng ánh mắt sắc lạnh nhìn nhỏ.
-Anh thử xem- Trong lòng nhỏ dù đang rung sợ nhưng cố giữ bình tĩnh lại để nói.