Sáng hôm nay khá lạnh nêm Ng.Minh khoác vào người chiếc áo lông dày nhưng vẫn không ấm hơi tí nào.
*Reeng...Reeng*
Điện thoại Ng.Minh vang lên.
"Alo"
"Ngọc Minh! Em bảo hai đứa kia chuẩn bị đi xuống đây ăn sáng rồi đi chơi."
"Dạ! Hai chờ em nha. Xíu xuống liền"
"Ừ nhanh đi"
Ng.Minh tắt máy chạy đến giường giục hai con sâu ngủ. Ng.Minh lấy cái mềm ra lay lay hai người.
-Chị Nghi, Ngọc Anh dậy mau đi. nhóm Quốc Minh đang chờ kìa.
-Thôi em/mày cho chị/tao ngủ xíu đi- Nghi, Ng.Anh đồng thanh.
-Dậy đi. Em nghe nói đi bảo tàng Carnavalet đó.- Ng.Minh không biết đi đâu nên nói bừa.
-CÁI GÌ???- Nghi, Ng.Anh nghe xong thì bật người dậy thi nhau chạy vào nhà vệ sinh.
Ng.Minh ngẩn người. Không ngờ câu nói của cô có sức công phá lớn đến thế.
Lí do để hai cô nàng "tăng tốc" là vì bảo tàng Carnavalet là nơi tái hiện lại hiện thực và đầy đủ và trọn vẹn nhất lịch sử hình thành của Paris.
Sau 30' trôi qua hai cô nàng mới xong chỉ tội Ng.Minh là bị tra tấn qua điện thoại của Huy và Nhân.
Ba người vừa ra cửa thì chợt nhớ là quên đồ. Cô quay qua nói với Nghi và Ng.Minh.
-Hai người xuống trước đi, nói mọi người cứ ăn trước không cần chờ em. Em lấy đồ rồi xuống ngay.
-Ừ nhanh nha- Ng.Minh nói rồi cùng Nghi đi xuống trước.
Ng.Anh quay lại trong phòng, cô lấy đồ xong thì quay trở ra. Cô vừa đóng cửa phòng lại thì bỗng dưng có người dí chiếc khăn tẩm thuốc mê vào mặt cô. Ng.Anh vùng vẫy rồi ngưng lại trước mắt cô bây giờ là một màu tối bao phủ.
Ng.Anh bị gã đàn ông to con bế sốc lên và thoát ra ngoài bằng cửa sau.
--------
Ở phía khu nhà hàng trong khách sạn, trong phòng ăn Vip có bảy chiếc ghế nhưng sáu chiếc đã có chủ chỉ còn thừa 1 chiếc. Đồ ăn trên bàn cũng được bày ra rất lâu rồi mà vẫn chưa vơi đi đũa nào, tất cả đang dần nguội lạnh.
-Sao lâu qua vậy? Con bé nói lấy đò một lúc thôi mà.- Nghi nhíu mày nghi hoặc.
Khắc Huy thấy trong lòng có sự bất an. Không hiểu lí do là gì nữa, anh đang thấy lo lắng.
-Chắc không có gì đâu để em gọi nó thử.- Ng.Minh nói rồi lấy điện thoại ra
*Tút...Tút...Tút*
Đáp lại câu trả lời là những cái "tút" dài não nề. Ng.Minh gọi đi gọi lại mấy lần nhưng vẫn là nhưng tiếng "tút đáng ghét đó. Cô buông điện thoại xuống nhìn mọi người và lắc đầu.
-Để anh lên xem em ấy đâu.- Ng.Ký nói rồi chạy vụt lại thang máy đi lên.
Huy cứ thấy bất an, anh lấy điện thoại gọi cho Ng.Anh liên hồi nhưng cũng giống như Ng.Minh, anh gọi đến khi Ng.Ký trở xuống mới buông điện thoại ra.