Ngọc Minh! Em Là Định Mệnh Của Anh!

Chương 54: Chân tướng



Ngọc Minh ngồi trong phòng của bà Nhung, nắm lấy tay bà cô nấc lên từng hồi. Buổi tiệc hôm qua cũng kết thúc dưới sự bàn tán của mọi người. Có ai đời em gái và anh trai lại là người yêu của nhau.Họ đã từng ôm nhau thật chặc. Họ đã từng trao cho nhau những chiếc hôn ngọt ngào. Họ đã từng thổn thức vì nhớ nhau... Tại sao số phận lại trớ trêu đến thế để anh trai và em gái trở thành người yêu của nhau rồi mới cho họ biết...họ là người cùng huyết thống.

Bà Nhung lờ mờ tỉnh dậy, mặt bà bây giờ trắng bệch. Tìm được đứa con thất lạc ai mà không vui nhưng điều làm bà sốc nhất là người con trai và người con gái của bà lại yêu nhau. Hai khóe mắt bà tuông ra thứ chất lỏng trong suốt. Bà quá mệt mỏi. Bà không ngờ tìm được con trong hoàn cảnh như thế.

-Mẹ- Ngọc Minh gọi bà.

-Ba con đâu?- Giọng của bà yếu ớt hẳn đi.

-Ba, anh ba và...anh hai đang ở dưới phòng khách.- Khi nhắc đến hai từ "anh hai" thì đôi mắt cô trùng xuống.

-Mẹ muốn xuống đó.- Bà thều thào nói.

-Nhưng mẹ vẫn chưa khỏe mà.

-Không sao, con đưa mẹ xuống đi.

...

Ông Hào, Ngọc Ký Quốc Minh và nhóm Nhân ngồi ở phòng khách. Trên bàn có ba sợi dây chuyền để song song với nhau và đều được làm bằng vàng. Hai sợi được khắc hình Rồng tượng trưng cho "Long", sợi Quốc Minh đeo có chữ "Nhất" còn sợi của Ngọc Ký thì lại có chữ "Nhị". Sợi còn lại là của Ngọc Minh được khắc hình Phượng Hoàng tượng trưng cho "Phụng" có chữ "Tam".

Ông Hào nhìn ba sợi dây rồi nhìn Quốc Minh và Ngọc Ký.

-Rốt cuộc con có phải là con trai Ngọc Thiện của ta không?

-Ba ơi con đã nói với ba rồi mà. Quốc Minh nhỏ tuổi hơn con thì sao là anh trai của con được!- Ngọc Ký cau mày.

-Vậy thì theo con sợi dây chuyền này ở đâu mà ra?- Ông Hào hỏi anh.

Ngọc Ký im lặng. Đúng! Ba anh nói đúng sợi dây ở đâu ra nhưng rõ ràng Quốc Minh mới 18 tuổi nhỏ hơn anh 1 tuổi thì làm sao làm anh trai của anh được.

-Con không biết mình đeo nó từ lúc nào nhưng con biết chắc rằng nó đã theo con từ khi còn nhỏ.- Quốc Minh nói.

-Vậy ta hỏi con chuyện này, không đúng thì mong con bỏ qua cho ta.

-Dạ bác cứ hỏi ạ.

-Con có thể kể về ba mẹ của mình không?

Đôi mắt của anh bỗng dưng ánh lên những tia phức tạp. Anh không muốn ai nghe hay hiểu gì về chuyện riêng tư của anh. Nhưng hôm nay có lẽ anh sẽ kể. Duy nhất lần này thôi.

Đôi mắt anh nhìn xa xăm, vô định, nhìn về hướng mẹ anh ở đó. Nơi bà luôn chờ anh đến. Giọng anh khàn khàn cất lên.

Lúc học đại học, chuyện tình ba mẹ của Quốc Minh được toàn thể sinh viên trường ngưỡng mộ. Ba anh Lý Nhất Phàm là chàng trai phong lưu, đào hoa. Trải qua không biết bao nhiêu mối tình, luôn lạnh nhạt với những người xung quanh mình. Nhưng Nhất Phàm lại có một người bạn rất thân Đào Trí Hào cũng là Hot boy đình đám của trường. Sau đó mẹ anh Ngọc Lan Nữ và cô bạn tri kỷ Kiều Huyền Nhung chuyển đến, cũng nổi tiếng là Hot girl số một. Do duyên số hay vận xui của Lan Nữ mà để cô đụng phải một đại thiếu gia cao cao tại thượng. Suốt ngày họ cứ gây nhau suốt, đến lúc họ cảm thấy có tình cảm với đối phương thì chẳng ai chịu nói cứ quăng cho nhau một cục lơ to đùng. Người giúp hai người họ tiến đến với nhau là Trí Hào và Huyền Nhung.

Sau khi ra trường,họ không còn gặp Trí Hào và Huyền Nhung nữa.Qua 3 năm yêu nhau cuối cùng họ quyết định tiến đến hôn nhân. Khi Lan Nữ đang mang thaiQuốc Minh. Nhất Phàm rất thương vợ, cứ có thời gian rảnh là về nhà ngay. Khi Lan Nữ gần đến ngày sanh thì Nhất Phàm có đưa cô đi dạo ở công viên. Trên đường về hai người có gặp một cậu bé bị lạc đường. Họ đưa cậu bé về nuôi dưỡng. Song đó họ cũng chuyển qua Mĩ định cư. Khi sanh Quốc Minh, Lan Nữ do sức yếu nên qua đời sau khi sanh. Nhất Phàm vì thế mà giam mình trong phòng, làm bạn với công việc. Khi Quốc Minh lên ba, cậu nhất quyết đòi về Việt Nam sống vì có mộ mẹ cậu ở đó. Cậu bé kia thì sống với Nhất Phàm ở Mĩ và được đặt tên là Lý Quốc Khang. Trước khi về VN Quốc Minh xin sợi dây chuyền mà Quốc Khang đeo vì cậu bé rất thích nó. Quốc Khang vì thương em nên đeo vào cổ cho cậu.

Cho đến bây giờ mọi việc đã trôi qua dần đúng 15 năm.

Quốc Minh không kiềm được nước mắt của mình khi kể đến lúc mẹ anh qua đời, phải nói anh rất rất yêu mẹ mình. Mọi người đều nhìn anh, tuy không đồng cảm nhưng họ có thể hiểu được tâm trạng của anh bây giờ.

Bà Nhung và Ngọc Minh đứng ngay cầu thang nghe hết tất cả, bà há hốc mồm, Ngọc Lan Nữ là người bạn thân nhất của bà năm đại học nhưng bây giờ đã...

Ở ngoài phòng khách, ông Hào cũng ngạc nhiên không kém.

-Con là con trai của Nhất Phàm sao?

-Dạ- Anh lễ phép thưa.

-Con có nói đứa con trai ba mẹ con nhận nuôi có đeo sợi dây chuyền bây giờ đang ở đâu? Nay bao nhiêu tuổi?- Bà Nhung chạy xuống, nước mắt bà giàn giụa. Lay vai anh bà nấc lên.

-Anh ấy 21 tuổi ạ- Quốc Minh vội đáp.

Đúng con trai bà rồi....21 tuổi, con trai bà nay cũng 21 tuổi.

Ông Hào tiến đến ôm lấy vai bà.

-Con có thể cho ta gặp Nhất Khang và ba của con không?- Ông Hào nghẹn giọng hỏi.

-Được ạ.

-Cảm ơn con- Ông Hào vỗ nhẹ vai anh.

-Bác cảm ơn con- Bà Nhung lạc giọng nói với anh.

Ngọc Ký thấy Ngọc Minh cứ đứng đó thì đẩy cô lại, anh đi đến nói với ba mẹ mình.

-Ba mẹ lên phòng nghỉ đi ạ - Anh nháy nháy mắt.

Ba anh hiểu ra vấn đề liền cười nhẹ.

-Thôi ba mẹ lên phòng đây.

Nói rồi ông dìu bà Nhung đi lên lầu.

Anh quay sang nói với nhóm Nhân.

-Ê đi kiếm gì ăn đi.

-Anh điên à vừa ăn lúc nãy- Khả Liên cau có.

-Chậc...nhưng anh đói- Anh lại nháy mắt và tặc lưỡi.

Cả nhóm hiểu ra rồi kéo nhau đi mất hút để lại Ngọc Minh và Quốc Minh ở phòng khách.

Mặt cô ửng hồng, cô ái ngại di di ngón chân dưới sàn.

Anh nhìn cô không nói gì và quay lưng đi. Cô nhìn theo bóng anh dần khuất, đôi mắt cô bỗng nhiên nặng trĩu.

Đôi chân cô vô thức bước theo anh. Ra đến khu vườn nhỏ, vừa đi vừa suy nghĩ cô không biết anh đã dừng lại từ lúc nào, làm cô đâm sầm vào anh.

Cô ngã người sắp té ra phía sau thì đôi tay rắn chắc của anh vòng qua eo và kéo cô lại.

-Sao em bất cẩn quá vậy?

-Tại anh không nói chuyện với em,.làm em vừa đi vừa suy nghĩ nên mới đâm đầu vào anh- Cô uất hận nói.

Anh ôm cô vào lòng hít nhẹ hương thơm êm dịu trên tóc cô anh thì thầm.

-Sao anh lại không nói chuyện với em được chứ, anh chỉ muốn em ra ngoài đây với anh thôi.

-Sao anh không nói ra đi- Cô giãy nảy đấm vào ngực anh.

-Anh xin lỗi, anh chịu thua.- Anh đưa tay đầu hàng.

Cô đẩy anh ra bức xúc hét lên.

-Anh đi chỗ khác chơi.

Cô quay lưng chạy vào trong nhà để anh ở lại với bộ mặt khó hiểu. Sao cô lại thế chứ?

Uầy, ai bảo làm người ta tưởng... haizzz!!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.