-Giới thiệu với cô đó là bạn gái của tôi Trịnh Khả Linh- Quốc Minh mỉm cười. Ngọc Minh thừ người ra. Anh đã xác định ai là người yêu của anh rồi, rõ ràng đó không phải là cô.
Khả Linh bước đến, dường như ả đã hiểu rõ mọi chuyện rồi. Đi ngang qua cô ả nhếch môi và khẽ nói.
-Cô trắng tay rồi. Mãi mãi cũng thế thôi.
Ả bước đến ôm cổ anh nũng nịu.
-Anh à! Cô ấy là ai thế?
-Em gái của Ngọc Ký đấy, cô ấy là Ngọc Minh- Anh nhẹ nói.
-Vậy á? Trùng tên với anh kìa- Ả giả nai, chu miệng nói với anh.
-Ừ- Anh đưa tay véo mũi ả.
Ngọc Minh cảm thấy như đang rơi xuống vực sâu, cô không thể ngồi nhìn hai người họ như thế được. Thà không thấy thì hơn.
-Thôi em về đây.
-Ừ cô về đi- Anh xoay xoay nghịch lọn tóc của ả.
Khả Linh mỉm cười, ả bước đến gần cô trông cứ như hai người là chị em tốt của nhau từ lâu rồi vậy.
-Cô về cẩn thận nha,cảm ơn cô đã đến thăm bạn trai tôi- Ả ghé sát vào tai cô thì thầm- Đừng làm người thừa ở đây nữa.
Khả Linh mỉm cười quay lại ngồi kế Quốc Minh. Ả vươn ánh mắt đáng thương nhìn cô.
"Cô quá ngốc Ngọc Minh à".
...
Ngọc Minh lang thang trên đường, Khả Linh bảo cô là người thừa cũng đúng. Cô đã đi quá giới hạn rồi, đến lúc cô nên dừng lại. Chôn chặt anh trong
tim và sống với con người mới của mình.
Từ xa, Ngọc Anh đi đến, vừa thấy cô Ngọc Anh liền hét toán lên.
-Ngọc Minh! Mình, Ngọc Anh nè.
Cô quay lại, thấy Ngọc Anh chạy tới cô liền cười nhạt.
-Cậu đi đâu vậy?
-Mình định đến bệnh viện thăm anh Minh đây.
-Thôi đừng đến, cậu...về nhà với mình đi.
Cô kéo Ngọc Anh một mạch về nhà chẳng để cô nàng kia ú ớ thêm câu nào. Cô
không thể để Ngọc Anh tức giận khi thấy cảnh đó được. Cô không lường
được vì bênh vực cô mà Ngọc Anh sẽ làm những gì đâu.
-Aaaaa...sao cậu lại kéo mình về?- Ngọc Anh bực tức la um lên.
-Về với mình một lát rồi vào cũng được mà.
-Hai cậu về rồi à?- Khả Liên từ bếp đi ra.
-Ừ chào cậu- Ngọc Minh khẽ cười.
-Chị Nghi trong bếp ý, tụi mình sẽ được dùng bữa sau ít phút nữa thôi- Khả Liên nháy mắt tinh nghịch rồi quay vào trong.
Sau khi dùng xong bữa trưa, đợi Ngọc Minh vừa lên lầu thì Ngọc Anh liền kéo Khả Liên và Gia Nghi lại nói chuyện.
-Em nghĩ Ngọc Minh đang có gì đó dấu mình- Ngọc Anh vuốt vuốt cằm.
-Có chuyện đó sao?- Khả Liên cau mày.
-Tất nhiên rồi- Ngọc Anh gật đầu.
-Chị cũng nghĩ vậy, trong lúc ăn mà Ngọc Minh cứ thất thần như đang suy nghĩ gì đó.- Gia Nghi tán thành với câu nói của Ngọc Anh.
-Vậy thì...mình phải bắt Ngọc Minh nói ra cho bằng được.- Khả Liên kiên quyết.
-Okay- Hai người kia cùng đồng thanh.
Ngọc Minh ở trong phòng, cô trèo lên giường, trùm kín mít người lại. Cô cứ
suy nghĩ, những ngày tháng tiếp theo nên sống như thế nào đây. Cô đau
đầu nhức óc với những gì vừa xảy ra quá rồi. Để kết thúc đau thương, để
không phải chứng kiến kiến cảnh đau lòng như vừa rồi thêm lần nào nữa,
cô chỉ còn cách kết liễu đời mình thôi.
Cô với tay vào hộc tủ lấy ra một lọ thuốc. Nhìn lọ thuốc trên tay, hai,mắt cô bắt đầu rưng rưng.
-Hôm nay...là ngày cuối em gặp lại anh, em yêu anh rất nhiều...nhưng bây giờ còn gì nữa đâu. Anh đã thừa nhận người anh yêu là Khả Linh...còn em là
gì của anh? Em chiếm vị trí nào trong anh?...Em thua rồi...EM THUA
RỒI...
Cô khóc nấc lên, cô tháo chiếc đồng hồ đôi anh tặng
cô ném mạnh vào tường làm nó vỡ vụng. Gia Nghi nghe tiếng hết liền cùng
Ngọc Anh và Khả Liên chạy lên phòng cô.
-Ngọc Minh.
Cả ba cùng gõ cửa liên tục nhưng bên trong chỉ vọng ra tiếng của Ngọc Minh.
-Mặc kệ em đi, ba người đừng quan tâm đến em.
-Em đang nói gì vậy, có gì thì từ từ mà nói- Nghi sốt ruột đập mạnh vào cửa phòng.
-Đúng đó có gì thì từ từ nói mà Ngọc Minh- Khả Liên vặn nắm đấm cửa- Sao cậu lại khóa trong cơ chứ.
-Cậu nghe mình đi mở cửa ra đi mà- Ngọc Anh đấm mạnh vào cửa.
-Không mọi người để em chết đi, em sống cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa.
-Em nghe chị nói, em phải nghĩ cho ba mẹ và anh trai của em. Ba mẹ em mới
là người đưa em đến thế giới này, họ và anh của em đã dìu dắt em trên
con đường dài 17 năm nay. Bây giờ muốn chết là vì chuyện gì, vì ai? Vì
một thằng mất trí mà em phải thành như thế đó hả? Em rất ích kỷ, em chỉ
nghĩ làm thế nào để bản thân mình không phải chịu đau đớn nhưng em có
nghĩ cho họ không. Họ sẽ đau gấp trăm gấp ngàn lần nỗi đau của em bây
giờ nữa kìa. Chị đã sai một lần, chị biết mình sai lầm rồi. Xe trước sụp hố, xe sau thấy thì phải biết mà né đi chứ. Sao em không lấy đó làm
gương mà cứ đâm đầu vào chỗ chết. Đừng dại dột như thế, nghe chị đi.
-Ngọc Anh có chìa khóa dự phòng không- Khả Liên hỏi.
-Có để mình đi lấy- Ngọc Anh chạy nhanh xuống lầu.
Không lâu sau Ngọc Anh trở lại. Nghĩ lấy chùm chìa khoá tra từ cái vào ổ.
*Cạch*
Cả ba cùng chạy vào, Khả Liên chạy đến giật lấy lọ thuốc trên tay Ngọc Minh.
-Là thuốc ngủ.
-Em bị gì vậy? Tỉnh táo lại xíu đi. Em làm vậy thì Quốc Minh sẽ trở lại với em à?- Nghi mắng cô một trận.
-Sao cậu dại dột vậy, cậu mà có mệnh hệ gì thì ba mẹ nuôi phải như thế nào đây.- Ngọc Anh nức nở ôm Ngọc Minh.
-Có chuyện gì cậu mau nói ra đi, chúng ta sẽ cùng nhau giải quyết mà- Khả Liên nắm chặt đôi tay đang dần lạnh ngắt của cô.
-Anh Minh không cần đến mình nữa, anh ấy thừa nhận người anh ấy yêu là Khả Linh.
Ngọc Minh ôm ghì lấy Ngọc Anh.
-Chết tiệt, chị sẽ tính sổ với nó.- Nghi nắm chặt tay tạo thành nắm đấm.
-Không, em xin chị. Chị đừng đi mà, em van xin chị.- Ngọc Minh phóng xuống giường, cô ôm tay Nghi kéo lại.
-Em...Thật tức chết mà.
-Anh về rồi đây.- Ngọc Ký cùng Huy và Nhân bước vào.
-Ơ...bốn chị em có chuyện gì thế?- Nhân cau mày.
-Ngọc Anh, Ngọc Minh sao hai em lại khóc cơ chứ?- Huy chạy đến ghì chặt vai Ngọc Anh.
Nghi đứng đó nói không thành lời, phải làm gì khi mọi chuyện đã đến mức này.
-Anh Minh nhận Khả Linh là bạn gái.- Khả Liên lí nhí nói.