[Ngọc Mộng Cp] Kinh Qua Năm Tháng

Chương 24: Chương 24




Cầu Trang không giống như xưa.

Đài phun nước trước cửa sớm đã sụp xệ, cá ăn thịt người trước kia từ lâu đã không còn tung tích.

Năm đó, một chuyến đi đến Cầu Trang, thực sự đã chết rất nhiều người.

Có lẽ cũng không có ai muốn tiếp nhận chỗ này! Nó giống như một nơi bị nguyền rủa, khiến cho người đi vào đều không thể quay trở ra, khiến cho người đi ra dường như cũng mãi mãi bị giam cầm ở nơi này.
Lý Ninh Ngọc đi theo Takahashi Reiko đến sảnh chính.

Lý Ninh Ngọc hoảng hốt quay đầu, dường như nhìn thấy được Kim Sinh Hỏa, Bạch Tiểu Niên, Vương Điền Hương, còn có Cố Hiểu Mộng đang ngồi nâng ly rượu, trong lòng không tránh khỏi có chút bi thương.

Hóa ra, bản thân cô chưa từng rời khỏi chỗ này.
"Lý khoa trưởng." Giọng nói của Tống Lăng cắt ngang suy nghĩ của Lý Ninh Ngọc, Lý Ninh Ngọc nhìn người ngồi trước mặt.

Tống Lăng, Lưu Khắc Thành, Lý Đàm, còn có Cố Hiểu Mộng.

Sao lại không có Thẩm Dật Chi? Không thể nào.

Lý Ninh Ngọc kinh ngạc, nhưng trên mặt vẫn không chút cảm xúc.
So với sự lạnh nhạt của Lý Ninh Ngọc, Cố Hiểu Mộng lại không được bình tĩnh như vậy.

Khi nàng đi vào Cầu Trang, bản thân còn thầm cảm thấy may mắn vì Lý Ninh Ngọc không có ở đây.

Nhưng hôm nay, rốt cuộc Lý Ninh Ngọc cũng bước vào Cầu Trang rồi.

Cố Hiểu Mộng hít sâu một hơi, nhanh chóng chỉnh đốn lại tâm trạng của mình.
"Không biết tiểu thư Reiko mời chúng tôi đến đây làm gì?" Lý Đàm cũng không thích cách mời như thế này.
"Lý khoa trưởng, mời ngồi." Takahashi Reiko thoải mái như đang mời yến tiệc.
"Tôi mời mọi người đến đây, chỉ muốn nói cho các người biết một chuyện." Takahashi Reiko uống một ngụm trà: "Tin tức về chiến dịch Chiết Giang của Đế quốc Nhật Bản đã bị tiết lộ."
"Tiết lộ?" Sắc mặt của năm người bỗng thay đổi, nhưng trong nháy mắt lại im lặng.
"Ha ha, sao lại tiết lộ được chứ?" Lý Đàm là lão đại của Khoa Tình báo, có lẽ là người sốt sắng nhất, bởi vì cho dù chuyện này có tính như thế nào đi nữa thì anh ta đều phải gánh trách nhiệm.
"Sau khi quân đội chúng tôi hành quân đã phát hiện dấu vết rút lui.

Lý thủ trưởng, anh nói xem, nếu như tin tức không bị tiết lộ, sao có thể có người rút lui trước được chứ?" Takahashi Reiko nhìn Lý Đàm.

"Cô thấy thế nào, Lý thượng tá?"
"..." Lý Ninh Ngọc từ chối cho ý kiến.
"Tiểu thư Reiko cảm thấy là do năm người chúng tôi tiết lộ tin tức à?" Tống Lăng nói.
"Lúc trước có thể tiếp xúc với tình báo, cũng chỉ có mấy người các anh.

Tôi cảm thấy có lẽ chúng ta cứ tự thẩm tra đi.

Tôi tuyệt đối không oan không uổng bất cứ ai, yên tâm..."
Tâm trạng của Takahashi thật ra cũng không tệ.

Bởi vì cho dù tình báo đã bị tiết lộ, nhưng đứng trước thực lực tuyệt đối cũng không thay đổi được gì.
Nhưng cô ta cảm giác bản thân bị chơi xỏ, dưới tình huống như vậy, lại có thể truyền tin tức đi.

Bây giờ, cô ta chỉ muốn biết người đó là ai, hoặc là nói, rốt cuộc Lý Ninh Ngọc đã truyền tin đi bằng cách nào.

Cô ta luôn cảm thấy chuyện này có dính líu rất lớn đến Lý Ninh Ngọc.
"Không phải chứ! Thẩm Dật Chi cũng có giải mã tình báo." Lý Đàm đột nhiên nhớ ra.
"Lý Đàm, tên chết tiệt này.

Thẩm Dật Chi chỉ là một khoa viên của Khoa Tình báo, có thể làm được gì?" Lưu Khắc Thành phẫn nộ.
"Lưu đội trưởng, không thể nói như vậy đâu.

Ở đây đều là những người từng tiếp xúc với tình báo.

Thẩm Lâm thực sự cũng từng tiếp xúc.

Tôi chỉ đang ăn ngay nói thật thôi."
"Anh..." Lưu Khắc Thành sợ hãi.

Anh ta cũng không muốn kéo Thẩm Dật Chi vào cục diện này.
"À...!Đúng rồi, Thẩm khoa viên đã được tôi mời đến đây trước rồi." Takahashi Reiko đúng lúc cắt ngang lời nói của hai người.
Lúc này, năm người đồng loạt nhìn về phía Takahashi Reiko, ánh mắt khó hiểu.

Lý Ninh Ngọc cảm giác như bản thân đang bị trả thù.


Takahashi Reiko giống như đã nhìn thấy tất cả, nhưng lại giống như chẳng biết gì cả.
"Tiểu thư Reiko." Lưu Khắc Thành luống cuống.
"Dẫn đến đây." Chỉ nhìn thấy Thẩm Dật Chi bị hai binh lính Nhật Bản kéo lê đến, xem ra đã bị dụng hình rồi, trên người mặc một chiếc áo mỏng, vết thương chồng chéo, trên mặt có một lỗ rất lớn, giống như bị vũ khí sắc bén nào đó gây thương tích.

Cả phòng trong phút chốc đầy mùi máu tươi, khiến cho mỗi người đều cảm thấy không thoải mái.

Lý Ninh Ngọc cúi đầu, không biết đang suy nghĩ chuyện gì.

Còn Cố Hiểu Mộng lại đang nhìn chằm chằm về phía Thẩm Dật Chi.
"Dật Chi." Lưu Khắc Thành không ngờ Takahashi Reiko đã dùng hình: "Tiểu thư Reiko, sự việc còn chưa biết rõ chân tướng, tại sao lại dụng hình với Thẩm Dật Chi?"
"Lưu đội trưởng, anh có biết Lệ Thủy là nơi rút lui sớm nhất không?"
"Lệ Thủy? Thì sao?"
"Tuyến tình báo Lệ Thủy là do một mình Thẩm Dật Chi giải mã."
"Một mình? Không thể nào.

Tất cả tình báo của Dật Chi hẳn phải trải qua xét duyệt của Lý Ninh Ngọc chứ.

Sao có thể là một mình.

Chuyện này cũng quá...!Quá hoang đường rồi..."
Nhìn thấy Takahashi Reiko cười như không cười, Lý Ninh Ngọc cúi đầu không lên tiếng.

Lưu Khắc Thành bỗng chốc nghĩ ra, chẳng lẽ là trong hai tiếng Lý Ninh Ngọc bị hen suyễn?
Anh ta nhìn về phía Lý Ninh Ngọc, người phụ nữ này vậy mà sớm đã tính toán xong hết rồi.

Lưu Khắc Thành hiểu rất rõ Thẩm Dật Chi, cô ta tuyệt đối không thể nào là người truyền tin.

Nhưng hôm nay, mật điện do một tay cô ta giải mã lại bị truyền ra ngoài.
"Tiểu thư Reiko, cô nghe tôi nói.

Dật Chi không có lý do để làm vậy."
"Cô ta có..." Cố Hiểu Mộng đứng lên, trên mặt không có chút cảm xúc, nhìn người máu thịt bầy nhầy trước mặt, cũng không khơi gợi được chút cảm xúc nào.

Lý Ninh Ngọc cúi đầu, lông mày hơi nhíu lại.

Chuyện này từ đầu đến cuối, Thẩm Dật Chi đều là bao cát.

Lý Ninh Ngọc biết, Cố Hiểu Mộng biết, thậm chí tất cả mọi người ở đây đều biết, nhưng họ lại càng hiểu rõ, Takahashi Reiko chỉ muốn tìm một người đứng ra chịu trách nhiệm.

nếu như nhất định phải tìm người gánh lấy trách nhiệm tiết lộ quân tình này, Thẩm Dật Chi không cần nghi ngờ, chính là sự lựa chọn tốt nhất.
Giờ phút này, Cố Hiểu Mộng nhìn Thẩm Dật Chi, cảm xúc khó hiểu.
"Nhà họ Thẩm là một danh lưu thế gia ở Hàng Châu.

Khác với nhà họ Cố, cha của Thẩm Dật Chi - Thẩm Thanh Viên vẫn luôn là một nhà yêu nước, âm thầm trợ giúp Quốc Cộng đối kháng quân Nhật, cung cấp rất nhiều vật tư, vì chuyện này mà còn dọn nhà đến Thượng Hải, ở Thượng Hải buôn bán.

Nhưng mà ông trời trêu người, bởi vì đánh trận, kinh tế của nhà họ Thẩm sa sút, nhưng Thẩm Thanh Viên lại chưa từng từ bỏ, vẫn cung cấp một lượng lớn dụng cụ y khoa và dược phẩm như cũ, thậm chí còn giúp đỡ rất nhiều người lưu lạc.

Lưu Khắc Thành anh sẽ không phủ nhận nhỉ? Nhà họ Thẩm đã từng giúp đỡ anh như thế nào..." Cố Hiểu Mộng quay đầu nhìn Lưu Khắc Thành.
Thời thiếu niên, Lưu Khắc Thành ở Thượng Hải chẳng có gì cả.

Nếu không nhờ Thẩm Thanh Viên, có lẽ anh ta đã chết từ lâu rồi.

Nhưng giờ phút này...!Bối cảnh như vậy lại khiến cho Thẩm Dật Chi như đi trên đầu lưỡi dao.
"Cố Hiểu Mộng...!Cô..." Lưu Khắc Thành không ngờ Cố Hiểu Mộng ở ngay lúc này sẽ nói ra những lời như vậy.
"Sau đó thì sao? Cố thủ trưởng..."
"Đánh trận thua, dân tị nạn chạy vào nhà họ Thẩm, gia sản còn sót lại của nhà họ Thẩm bị cướp sạch chẳng còn lại gì.

Thẩm Thanh Viên vô tình bị đập chết, mẹ của Thẩm Dật Chi nhất thời căm phẫn, cũng ra đi theo Thẩm Thanh Viên!"
Cố Hiểu Mộng nói chuyện lạnh nhạt.

Hai người đã từng dịu dàng đến như vậy, họ cũng chính là ánh sáng không thể xóa nhòa trong lòng Cố Hiểu Mộng.

Sở dĩ Cố Minh Chương vẫn luôn không truy cứu những chuyện Thẩm Dật Chi từng làm với Cố Hiểu Mộng, hơn phân nửa e rằng là do Thẩm Thanh Viên thực sự quá tốt.

Bây giờ Cố Hiểu Mộng nói ra những lời như vậy, trong lòng đang đau âm ỉ.
"Thời cuộc rung chuyển, lòng người hiểm ác!" Tống Lăng giống như tràn đầy cảm xúc.

Người như Thẩm Thanh Viên, cả đời vì quốc gia, vì thiện ý trong lòng, chưa từng đối xử hà khắc với bất cứ ai, nhưng cuối cùng không phải chết trong tay người Nhật Bản, mà do bị dân tị nạn cướp bóc mà chết, thực sự khiến cho người ta thổn thức.
"Sau đó, Thẩm Dật Chi lưu lạc phong trần, từng bị quân Nhật và quân thương có tiếng ở Thượng Hải hãm hại."
"Cố Hiểu Mộng, cái đồ chết tiệt này." Tại sao cô ta lại có thể nói ra những lời như vậy.

Những chuyện đó đối với Thẩm Dật Chi mà nói, là sự tồn tại như thế nào, chẳng lẽ cô ta không rõ sao? Sao cô ta có thể?
"Điều tôi nói chính là sự thật." Cố Hiểu Mộng nhìn Thẩm Dật Chi.


Ánh mắt vốn trống rỗng của Thẩm Dật Chi giờ phút này đang nhìn Cố Hiểu Mộng, khóa miệng phảng phất ý cười, Cố Hiểu Mộng không tránh né: "Cô ta, Thẩm Dật Chi, với gia thế như thế này, truyền tin tức còn cần gì lý do nữa." Cố Hiểu Mộng đang muốn nói cho Thẩm Dật Chi biết, tình báo là do nàng truyền...
"Cố Hiểu Mộng." Lưu Khắc Thành giả vờ muốn tiến lên tấn công.
"Hiểu Mộng." Lý Ninh Ngọc nhanh chóng kéo Cố Hiểu Mộng lại.

Lý Đàm và Tống Lăng cũng ngăn cản Lưu Khắc Thành.
Takahashi Reiko giống như không nhìn thấy xung đột trước mặt, ưu nhã giơ ly rượu lên.

Giờ phút này thực sự quá đặc sắc rồi!
Nhà họ Thẩm.
"Hiểu Mộng...!Sao bây giờ cậu mới đến..." Thẩm Dật Chi có chút sốt ruột, nói.
"Baba giữ lại làm bài tập, không cho mình đến."
"Hiểu Mộng, đến rồi à!"
"Dì Thẩm..."
"Đây là bánh hạch đào con thích ăn nhất!"
"Mẹ, sao mẹ lại làm đồ ăn Cố Hiểu Mộng thích ăn rồi.

Rốt cuộc con là con gái của mẹ hay cậu ấy mới là con gái của mẹ vậy?"
"Haiz, con bé này trở mặt nhanh thật, không phải con nói hôm nay Hiểu Mộng đến, kêu mẹ làm bánh hạch đào con bé thích ăn nhất sao?"
"Mẹ..." Thẩm Dật Chi đỏ bừng cả mặt.

Cố Hiểu Mộng mỉm cười rạng rỡ.
"Thẩm Dật Chi, con lớn hơn Hiểu Mộng mấy tuổi, sao lại không chịu trưởng thành vậy."
"Ai nói con chưa trưởng thành?"
"Vậy sau này gặp chuyện thì nhất định phải bảo vệ cho em ấy, đừng bắt nạt em ấy."
"Mẹ..."
Sau đó, nhiều năm trôi qua...!vẫn luôn là Cố Hiểu Mộng che chở cho Thẩm Dật Chi.
"Cố Hiểu Mộng, cô ta chết rồi!"
"Tôi biết."
"Mình đối xử với cậu như vậy, cậu có hận mình không?"
"..." Cố Hiểu Mộng im lặng.
Cho dù ra khỏi phòng thẩm vấn trong tình trạng như vậy, tại sao cậu cũng không hận mình?
"Cố Hiểu Mộng, mình chỉ có cậu thôi.

Tại sao cậu chẳng những không yêu mình mà ngay cả hận cũng không có vậy?"
Cố Hiểu Mộng: "Chị ấy chết rồi, tôi đã mất hết tất cả."
Không yêu, thì lấy đâu ra hận.
"Dật Chi, buông tay đi!"
"Cố Hiểu Mộng, nhà họ Thẩm mất rồi! Bản thân tôi cũng chết rồi.".



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.