Ngốc Nghếch Nữ Nhân Hành Phiến Ký

Chương 20



“Công tử, mời ngươi không cần giữ lễ tiết, còn không biết công tử tên gọi là gì.”

Nhìn bộ dạng thống khổ của Hâm Nhi, Mộ Vân Phi cười, rốt cục cũng ra tay cứu giúp .

” tiểu sinh họ Đô, danh Vũ Duyệt. Xin hỏi quý xưng công tử.” vẫn là bộ dáng không nhanh không chậm, văn vẻ kia. Đàm Tiểu Hâm thật muốn tìm một cái tường đập vào. Mà Mộ Vân Thường lại rất thích biểu tình của Đàm Tiểu Hâm, gặp đối thủ rồi. Ha ha, thật là vui . Cái này gọi là vỏ quýt dày có móng tay nhọn.

” ta họ Mộ, Mộ Vân Long, cứu ngươi là xá muội Mộ Vân Thường.” thư sinh nhìn Mộ Vân Thường ánh mắt cảm kích, Mộ Vân Thường khẽ cười.

” đây là xá đệ Mộ Vân Phi. Đây là……” khi nói đến Đàm Tiểu Hâm, hắn ngừng lại, không biết phải giới thiệu như thế nào.

” quên đi, xá muội, xá đệ, còn xá thê nữa. Aiz……” đau quá, cắn phải đầu lưỡi, nước mắt chảy ra rồi, làm sao có thể nói ra điều này, thật sự là, còn xá thê nữa. Tức chết mất, Đàm Tiểu Hâm ngượng ngùng nhìn mấy người chung quanh, xấu hổ cười cười.

Nhìn trộm về phía Mộ Vân Long, hắn ý cười nồng đậm, nhìn ánh mắt nàng long lanh.

Nàng lại nhìn thấy Đô Vũ Duyệt đang ngơ ngác không hiểu gì, nói: ” ta là Đàm Tiểu Hâm, là động chủ của động này.” đều là thư sinh đen đủi này, hại ta mất mặt lớn như vậy.

” Ah, thì ra là Đàm cô nương, tiểu sinh xin có lễ .” dứt lời, cúi mình thật sâu với Đàm Tiểu Hâm.

Hôn mê. Đàm Tiểu Hâm lại muốn đập đầu vào tường.

Đô Vũ Duyệt nhìn trong động, giống như lại sinh ra nghi vấn, đi đến bên người Đàm Tiểu Hâm, Đàm Tiểu Hâm rung mình, tên lỗi thời lại muốn làm gì nha?

” nghe ý Đàm cô nương, động này thuộc về ngươi, nhưng là theo ta quan sát, động này là một vật trời sinh, mà không phải do người tạo ra, không biết cô nương vì sao lại chiếm lấy.”

Nghe xong tên ngu ngốc này nói xong, Đàm Tiểu Hâm giận đến phát hỏa.

” ý của ngươi, không phải của ta, là của ngươi sao?”

Kẻ vừa tới, lại chạy đến tranh địa bàn của nàng, bất giác đem hai ống tay áo vén tới khuỷu tay, giống như muốn đánh người.

” tiểu sinh đương nhiên không có ý này, ta muốn nói, nếu là một vật trời sinh, nên để mọi người dùng chung, không nên phân chia.”

” tốt, không nên phân chia.”

Đàm Tiểu Hâm cười lạnh, một tay kéo Đô Vũ Duyệt trói gà không chặt tới cửa động, muốn ném hắn xuống.

Mộ Vân Thường thấy thế, lập tức kéo Đô Vũ Duyệt lạ, nghiêm mặt nói:

” ngươi làm gì, muốn đẩy hắn ngã chết sao, ngươi nói không lại người ta, muốn làm loạn sao?”

Xú nha đầu này lại muốn đem khắc tinh của nàng giết người diệt khẩu, làm không được.

Hai người trong mắt đều phun hỏa, Mộ Vân Thường đem Đô Vũ Duyệt kéo về phía sau, nhìn Đàm Tiểu Hâm, tư thế ngươi làm khó dễ được ta.

Ngươi cái nha đầu chết tiệt kia, xem ta hôm nay không tiêu diệt ngươi, Đàm Tiểu Hâm ta sẽ là một tên đần độn.

” Ah, muốn chết sao .”

Một chậu nước hắt lại, hai nữ nhân đang định đại chiến ba trăm hiệp, lập tức thành hai con chuột ướt sũng.

” Đô Vũ Duyệt!” – hai người trăm miệng một lời kêu lên, Đô Vũ Duyệt cầm chậu nước trong tay vẻ mặt vô tội, miệng nhỏ giọng nói,

” Ta chỉ muốn dập tắt lửa mà thôi.”

Nghe được lời này, Mộ Vân Phi đột nhiên vỗ tay lớn,

” Ha ha ha, dập tắt lửa, dập tắt lửa!” – cười đến nghiêng ngả, nhất thời không khống chế được .

Mộ Vân Long cũng cười rất khó coi, kéo Đàm Tiểu Hâm đang giận không thể tả vào trong động, dùng khăn lau khô nước trên đầu nàng.

” Được rồi, các ngươi cũng không cần đấu võ mồm , chúng ta phải chuẩn bị xuống nùi rồi, vẫn còn những việc quan trọng hơn cần làm.” – Mộ Vân Long mấy ngày gần đây nhận được một số tình báo, đã có đầu mối, muốn bắt đầu hành động.

” Mộ công tử, để ta đi cùng các ngươi được không.”

Hắn không cẩn thận rơi vào trong đầm lầy, đang chuẩn bị chờ chết, vô lực kêu cứu mạng, đến nơi vốn không có người ở, chỉ có quỷ mới tới cứu hắn. Ai ngờ, một phấn y tiên nữ trên trời lại bay tới cứu hắn. Tiên nữ đẹp quá, một đôi phượng mắt sinh tình, vòng eo mê người, đây là ông trời an bài cho hắn, đi khoa khảo dự thi, còn không phải vì thiếu nữ xinh đẹp, trước mắt đây trên đời tìm được người thứ hai có thể so sánh với nàng sao, nói cái gì cũng muốn đi theo nàng, đánh chết cũng không đi.

” Ngươi?” – thấy Đàm Tiểu Hâm kéo kéo ống tay áo của hắn, vội vàng lắc đầu. Mộ Vân Long nhất thời không thể không chú ý.

” Vì sao không được, ca ca, chỉ để hắn đi cùng chúng ta thôi mà, chúng ta hiện tại đang cần người.”

Mộ Vân Thường nhìn Đàm Tiểu Hâm ánh mắt đầy oán hận, rất đắc ý.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.