Ngốc Nghếch Nữ Nhân Hành Phiến Ký

Chương 35



Lúc này có người gõ cửa, Mộ Vân Long không kiên nhẫn kêu lên,

” Đều đã dạy dỗ hết rồi, đều là lỗi của ta, được chưa.” – phiền muốn chết, bản thân hắn đã hối hận muốn chết, lại cố tình đến trách hắn, coi hắn như phạm vào tội lớn ngập trời.

“Vân Long, Trần đại nhân phái người đến gửi lời nhắn.” – thì ra là Mộ Vân Phi.

Mở cửa, Mộ Vân Phi hứng thú nhìn hắn.

“Những cái khác đều đừng nói, nói chính sự đi.” – ah, Đàm Tiểu Hâm không tính là chính sự, đáng thương nha. Biểu hiện kỳ quái của Mộ Vân Phi làm cho Mộ Vân Long cực kì nổi giận.

“Muốn nói thì nói, không nói thì đi ra ngoài.” – ngại hắn chưa đủ phiền sao.

“Đương nhiên muốn nói, Trần đại nhân thu được tin tức, ngày mai Lục Vương gia sẽ đến Lâm Kiếm Lan phủ, chuẩn bị hành động. Muốn chúng ta bắt bọn chúng trước đó, tiêu diệt tận gốc.”

“Ah, được ” – cứ như vậy, xong rồi sao, Mộ Vân Phi còn chờ hắn thao thao bất tuyệt một phen.

“Đi ra ngoài, ta muốn đi ngủ.” – kỳ quái hắn vì sao lại chưa đi. Đành phải giục hắn ra khỏi cửa.

“Ah, huynh ngủ nha, được, ta đi, chỉ không biết được nha đầu kia tối nay ngủ ở đâu, thật đáng thương nha, vô cớ bị người ta đánh.” – Mộ Vân Phi người đã đi xa, lại cố ý lớn tiếng nói cho hắn nghe. (Phi ka càng về cuối truyện nói càng nhiều nha, k như hồi đầu truyện….)

Vậy phải làm sao bây giờ, nha đầu kia sao lại thích tức giận đến thế, cùng lắm thì quay về đây, cho nàng tát một trăm cái. Gì chứ, chạy mất luôn không thèm quay lại.

Hâm Nhi, trở về được không……

“Bắt toàn bộ lại cho ta.” Trần đại nhân ra lệnh một tiếng, Ngự Lâm Quân liền vây quanh Lâm phủ.

Mà Lục Vương gia rạng sáng mới đến Lâm phủ ngủ, lúc bị người kéo từ trong chăn ra, còn chưa phục hồi tinh thần. Hắn lớn tiếng kêu lên:

“Ai dám đụng đến ta, ta là Lục Vương gia.”

Trần đại nhân bước lên phái trước:

“Biết ngài là Lục Vương gia, chúng ta đã điều tra rõ ngài cùng phần tử võ lâm bất lương cấu kết với nhau, ý đồ mưu phản, hiện tại chứng cớ vô cùng xác thực, Hoàng Chỉ đã hạ, người đâu, giải đi.”

Dò xét xung quanh một lần nữa, chỉ còn duy nhất gian phòng này chưa xét qua, chỉ sợ Lâm Kiếm Lan còn đang ngủ khò khò trên giường.

Mộ Vân Long và Mộ Vân Phi lặng lẽ lẻn vào trong phòng.

Một cảnh trên giường làm cho hai huynh đệ kinh ngạc nhìn nhau.

” Tiểu Liên “.

Đang lúc hai người đang không biết xuống tay như thế nào, người của Trần đại nhân cũng xông vào.

Hai người trên giường còn đang mộng làm quan lớn nừng tỉnh .

Mở mắt ra, lại đã thấy Mộ gia huynh đệ đứng ở trước giường.

Hai người kinh ngạc ngồi dậy, Tiểu Liên ở trần, không đoán được người mình ngày mong đêm nhớ lại gặp mặt trong tình huống này. Xấu hổ và giận dữ không thôi. Mà phát hiện mìnhđang lõa thể, vội vàng mặc quần áo vào.

Bị người giám thị mặc quần áo, Lâm Kiếm Lan muốn chạy trốn.

Đang nát óc suy nghĩ kế sách khả thi, ai ngờ trời cho cơ hội.

“Ah, chăn bông trên giường này sao lại cứng như vậy nha, ngủ mà đâu nhức toàn thân ta rồi, Đàm Tiểu Hâm hoàn toàn quên mất mình đang lấy trời làm chăn, ngủ trên nóc nhà người ta, nghiêng mạnh người, lại vì đêm qua nhìn lén không được một màn đặc sắc trên giường, mà ném đi không ít mái ngói, đến nỗi bên cạnh hở ra một cái cửa sổ trên mái nhà. Cái nghiêng người này, nàng cũng chỉ có thể —-

“Ai da da.” – chỉ có thể từ trên trời rơi xuống, ngã rất mạnh trên mặt đất.

Vỗ về thắt lưng,

“Đau nha. Đau muốn chết.” – lại nhìn thấy một phòng toàn người, nhìn chằm chằm nàng như một con quái vật.

Còn chưa phục hồi lại tinh thần, đã bị người bắt lấy, làm con tin.

“Các ngươi không đươc lại đây, bằng không ta giết nàng.” – lại là Tiểu Liên. Hơn nữa đây là tiếng vị chủ nhân ngày ấy nói chuyện với mụ béo.

“Tiểu Liên, ngày đó là ngươi cùng mụ béo nói chuyện, đúng không.”

“Phải.” – dù sao cũng đã đến bước này, thẳng thắn thừa nhận.

“Vì sao?” – không thể tưởng được, người tra tấn nàng đến mức sống không bằng chết lại là Tiểu Liên.

“Vì sao, vì ngươi và đại thiếu gia ở bên nhau.” -Tiểu Liên u oán nhìn người trong mộng gần trong gang tấc.

“Ngươi thả nàng ra.” – biểu hiện của nàng luôn ngoài dự đoán mọi người như vậy, Mộ Vân Long lại thấy người luôn tra tấn mình từ trên trời rơi xuống. Bây giờ bị người khác bắt lấy, mà bản thân lại không thể hành động. Bởi vì cổ nàng bị Tiểu Liên dùng đao nhỏ kề sát, đã chảy máu rồi. Nhìn thấy mà hắn hết hồn.

“Các ngươi không được lại đây, bằng không ta thật sự sẽ giết nàng.” – nói xong, tay Tiểu Liên lại tăng thêm lực đạo, máu đã thành một dòng chảy xuống.

Mộ Vân Long khẩn trương bước về phái trước từng bước.

“Ngươi rốt cuộc muốn như thế nào.” – đơn giản là làm giá để chạy trốn. Hắn nhất định sẽ đồng ý, thả nàng ra. Mộ Vân Long nhìn bộ đồ ăn mày của nàng bị dính máu đổ một mảng.

Không ngờ được Tiểu Liên phản ứng thần tốc như thế, Lâm Kiếm Lan rất đắc ý đi theo bên cạnh, nghĩ đến việc Tiểu Liên sẽ yêu cầu thả bọn họ đi.

“Giết ngươi.” Tiểu Liên đúng là muốn điều này.

Như để trả lời nghi hoặc của mọi người, Tiểu Liên vẻ mặt thống khổ nói tiếp.

“Dù sao ngươi cũng sẽ không yêu ta, nếu không đến lượt ta, những người khác đều không thể có được. Động thủ.”- dứt lời, đao trên tay ấn sâu vào cổ Đàm Tiểu Hâm, máu lại bắt đầu chảy ra.

“Không được.” – Đàm Tiểu Hâm lo lắng nhìn Mộ Vân Long giơ kiếm lên, chuẩn bị hướng vào mình.

Bắt ta làm con tin, cũng phải hỏi xem ta có đồng ý hay không nha. Đột nhiên, Đàm Tiểu Hâm sử dụng khí lực toàn thân, đập mạnh đầu về phái sau, làm Tiểu Liên ngã choáng váng trên mặt đất, mà bản thân cũng chạy tới trốn trong lòng Mộ Vân Long.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.