Nhưng là hắn vui vẻ không được vài ngày, lại bắt đầu mất hứng.
Vì sao??
Bởi vì các nữ sinh trong lớp tiểu học, còn phiền phức hơn Đào Tử.
Ít nhất Đào Tử ở trước mặt hắn vô cùng ngoan ngoãn, lúc hắn bận, Đào Tử chính là chuyên chú ở một bên nhìn, hoặc tự mình chơi. Mà các nữ sinh ở lớp học của hắn, lại vô cùng thích thú cầm sách giáo khoa tới hỏi hắn đủ kiểu loại vấn đề.
“Bạn học Trầm Mặc Trần, bạn có biết chín mươi chín cộng thêm chín mươi chín là bằng bao nhiêu không?”
“Trầm Mặc Trần, bạn có biết ba mươi chia cho năm bằng bao nhiêu không?”
“Trầm Mặc Trần, chữ này đọc như thế nào a, bạn có thể nói cho mình biết không?”
Những vấn đề ngu ngốc hoặc dễ dàng như thế, không ngừng vờn quanh bố phía Trầm Mặc Trần, hắn cảm thấy đầu của mình rất nhanh sẽ trở nên lớn hơn.
Buổi chiều tan học hôm đó, hắn một mình đi ở trên đường, bỗng nhiên liền phát hiện một bóng lưng đeo cặp sách với cái váy hoa màu hồng ở phía trước thoạt nhìn có chút quen mắt, ba bước biến thành hai bước chạy lên liền nhìn thấy, thật đúng là Đào Tử.
“Tại sao em lại một mình đi như thế này?” Trầm Mặc Trần nhíu mày, đưa tay cầm lấy cặp sách trên lưng của Đào Tử, bên trong rất nhẹ, lẽ ra đi nhà trẻ sẽ không cầm đem theo sách, phỏng chừng ở bên trong cặp sách đựng áo khoác và một cái bình nước của cô.
Đào Tử ngẩng đầu lên nhìn về phía bên cạnh, nhìn thấy Trầm Mặc Trần, lập tức khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn nở hoa, liền vô cùng thân thiết ôm cánh tay của hắn nói: “Ba mẹ em lại đi công tác, cha nuôi nói hôm nay ông phải đi đến tỉnh tham gia trận đấu gì đó, không thể tới đón em, lẽ ra để cho em ở lại nhà trẻ, nhưng mà em cảm thấy em đã biết đường về, cho nên vụng trộm chính mình đi về.”
Trầm Mặc Trần cau mày nhìn lướt qua hai tay nhỏ bé của cô đang dính trên cánh tay của mình, suy nghĩ, vẫn tùy ý để cô lôi kéo.
Mặt trời chiều ngã về phía tây, hai cái bóng một lớn một nhỏ, dọc theo đường cái náo nhiệt, chậm rãi đi về nhà.
Về sau nhiệm vụ lớn nhất mỗi ngày của Trầm Mặc Trần -- đến nhà trẻ đưa và đón Đào Tử.
Mỗi khi hắn lôi kéo tay Đào Tử đến hẻm, một nhóm bà cụ ngồi ở trước của hẻm vẻ mặt đầy ý cười nhìn hai người bọn họ, trêu ghẹo nói: “Ơ, Trần Trần lại cùng đi học với vợ.”
Đào Tử mỗi ngày đều cười tủm tỉm vẫy tay với các bà, hô: “Tạm biệt bà Tôn, tạm biệt bà Lí, tạm biệt bà Tống.” một bên nắm chặt tay của Trầm Mặc Trần sôi nổi kéo đi về phía trước.
không bao lâu sau, trong lớp học của Trầm Mặc Trần liền bắt đầu có tin đồn hắn mỗi ngày đưa bạn gái đến trường, sau đó lại đón bạn gái tan học.
Thế là trái tim của một đám nữ sinh nhỏ liền tan vỡ trở thành bột phấn.
Rốt cục khi Trầm Mặc Trần lên năm thứ hai, Đào Tử mãnh liệt kháng nghị với ba mẹ mình cô không muốn học lớp lá lần thứ ba.
Mẹ Đào Tử suy nghĩ cũng thấy rất có lý, con gái của mình lại không ngu ngốc, ai cũng sẽ đều chịu không nổi nếu đi học lớp lá cả ba năm, vì thế trong lòng tính toán lại, đi tìm giáo sư Trần.
Có xui gia là một giáo sư đại học thật ra rất tốt, vừa đúng lúc con của hiệu trưởng trường tiểu học thi vào trường cao đẳng, điểm không tốt, có nguy cơ không thể vào đại học Z, giáo sư Trần sau khi biết được tình huống, vô cùng vội vã chạy tới nhà hiệu trưởng, trước khen ngợi trí thông minh của Đào Tử, lại mãnh liệt cam đoan cô tuy rằng mới sáu tuổi nhưng khẳng định có thể theo kịp chương trình học của lớp một, cuối cùng vô cùng mịt mờ ám chỉ, nếu là Đào Tử có thể đi học tiểu học, thì con của hiệu trưởng có thể đến học đại học Z.