Ngốc Nghếch Và Phúc Hắc: Hoan Hỉ Tiểu Oan Gia

Chương 107: Em chỉ có mình anh 1



“Chuyện là... Em đối với anh thật sự chỉ có mình anh thôi!” Quả Đào nhỏ nhớ rõ những lời này của mẹ khi nãy, cho nên buột miệng nói ra, đợi lúc cô bé nhận ra mình vừa nói gì, quả thật ão não muốn dậm chân đấm ngực, can đảm tan tành....

“Chuyện là....thật sự thì em đến xem anh làm bài tập sao rồi mà....”

“Ừ, haha...” Thẩm Mặc Trần nhăn mày cả ngày cuối cùng cũng thả lòng, nụ cười trên môi càng lúc càng rõ ràng, tâm tình của cậu giờ phút này rất thoải mái sung sướng, cậu vươn ngón tay trắng nõn thon dài ngoéo Quả Đào nhỏ một cái, ý muốn nói cô bé đến gần mình, sau đó dùng ngón trỏ chỉ chỉ vào vở bài tập, nhẹ giọng nói “một chữ cũng chưa động đâu, em nói nên làm sao bây giờ....”

“Làm sao bây giờ cái gì chứ? Chương trình lớp hai em không hiểu đâu....” Quả Đào nhỏ rất bất mãn liếc mắt nhìn cậu, đối với cái tư thế ngoắc tay gọi mình như gọi cún cô nhóc cảm thấy rất rất là bất mãn, tức giận, nhưng lại càng giận chính bản thân mình, bản thân mình mỗi lần như thế vậy mà lại ngoan ngoãn chạy đến bên người cậu.

“Ai...không có tâm trạng làm bài đâu...” Thẩm Mặc Trần cả người ngã ra sau dựa lưng vào ghế, đôi tay chéo sau đầu, vẻ mặt có ý cười xấu xa, nhìn Quả Đào nhỏ hỏi “Em nói nên làm sao bây giờ?”

“Làm gì, sao tâm trạng anh không tốt? Em cũng đâu có chọc tức gì anh đâu, ai kêu anh khi không lại giận em...” Quả Đào nhỏ hậm hực mà nhìn cậu, lại nhìn đến đống bài tập bên cạnh, không khỏi mở to mắt kinh ngạc hỏi “Nhiều bài tập như vậy anh còn chưa có làm? Cả ngày hôm nay anh làm gì á? Thường ngày cũng có thấy anh nhiều bài tập như vậy đâu?”

Khóe miệng đang cười gian của Thẩm Mặc Trần cứng lại một chút, vẻ mặt có chút xấu hổ nhìn đống bài tập trên bàn, nhàn nhạt nói “Thường ngày sau giờ tan học anh làm hết một nửa, hôm nay tâm tình không tốt, nên không có hứng làm!”

“Nghiêm trọng như vậy?” Quả Đào nhỏ ngồi vào ghế bên cạnh Thẩm Mặc Trần, vẻ mặt nghiêm túc mà nhìn cậu nói “Vậy anh vì cái gì mà tâm tình tốt tốt a?”

“……”

“……”

Chẳng lẽ em không nhìn ra được anh vì cái gì mà không tốt sao? Thẩm Mặc Trần dùng ánh mắt như là đang hỏi Quả Đào nhỏ.

Chẳng lẽ em nhìn ra được sao? Quả Đào nhỏ lấy ánh mắt hỏi ngược lại cậu.

Nhìn không ra thì đừng hỏi nữa!Thẩm Mặc Trần căm tức nhìn Quả Đào ngốc.

không hỏi thì không hỏi!Hừ! Ai muốn xem vào!Quả Đào vô cùng dũng cảm mà hất đầu, quay mặt qua chỗ khác không để ý đến cậu.

Giữa hai người chỉ còn lại trầm mặc....

“Quả Đào nhỏ ...” Cuối cùng vẫn là Thẩm Mặc Trần lên tiếng phá vỡ giằng co giữa hai người, cậu duỗi tay nắm lấy bàn tay nho nhỏ mũm mĩm của Quả Đào, đem cô bé kéo gần đến bên người mình mộtchút, có chút bất đắc dĩ mà nhìn cô nhóc nói” Đem lời vừa rồi nói lại lần nữa đi....”

“Dạ, nói gì á?” Quả Đào nhỏ nhìn nét mặt Thẩm Mặc Trần đã hòa hoãn, bản thân cũng thả lỏng khôngít, nhưng lại bị cậu nói làm cho mờ mịt đầy đầu...

“Chính là...Lời vừa rồi em nói với anh đó....”

“À... anh vì chuyện gì mà tâm trạng không tốt hả?” Quả Đào chớp chớp đôi mắt trong veo của mình, rất là vô tội mà nhìn cậu.

“không phải câu này....”

“anh vì nhiều bài tập như vậy mà không làm?”

“Cũng không phải câu này...”Thẩm Mặc Trần có chút bất đắc dĩ mà nhìn cô nàng, gia hỏa này có phải là đang cố ý hay không ?

“Ách...anh không làm bài tập?” Quả Đào nhỏ gãi gãi đầu mình, nổ lực nhớ lại hồi nãy sau khi vào phòng từng câu một nói ra.

“......”Thẩm Mặc Trần hít một hơi thật sâu, tự nói với bản thân phải thật bình tĩnh, nhưng mà nắm tay côbé không tự chủ được dùng sức hơn.

“Ai da...anh không cần giận liền dùng sức nắm tay em như vậy....Rất đau đó..” Quả Đào nhỏ nước mắt lưng tròng nhìn cậu, đến bây giờ cô nhóc còn chưa biết bản thân mình đã làm gì đắc tội với cậu, còn không phải là nhận cái lá thư tình kia sao, từ nhỏ đến lớn, cô đều là trơ mắt nhìn Thẩm Mặc Trần nhận không biết bao nhiêu cái rồi, cô cũng không có giận dỗi không vui với Thẩm Mặc Trần mà.

“Quả Đào...” Thẩm Mặc Trần không dùng sức nắm tay cô nhóc nữa, giọng nói cũng dần trở nên dịu dàng hơn, “Em vừa rồi, lúc đứng ở của ban công, đã nói với anh câu gì đầu tiên?”

“Dạ?” Giọng nói trầm thấp mà dịu dàng của cậu nhẹ nhàng truyền đến, mang theo một sự mê hoặc cùng dụ dỗ, lập tức làm cho trái tim Quả Đào mềm mại hơn, cẩn thận nhớ lại một chút, mặt Quả Đào liền có chút hồng, nhỏ gọng nói “Cái đó....Em nói....Em nói là....Em thật sự chỉ có mình anh...” Mẫy chữ này cơ hồ như từ hàm răng cô chuồn ra, âm thanh nhỏ như tiếng muỗi kêu.

“Nghe không rõ.” Thẩm Mặc Trần dùng thêm sức nắm tay cô nhóc, đem Quả Đào kéo vào trong lòng ngực mình, ôm lấy bả vai thon gầy của cô, môi cậu đến gần bên tai cô, giọng nói thật dịu dàng “nói lại lần nữa...”

Hơi thở ấm áp của cậu chậm rãi phả vào lỗ tai cô, mang đến một cơn ngứa tê dại, Quả Đào không tự chủ được mà rụt bả vai, nhỏ giọng cười “thật ngứa, anh đừng chọc em nữa...”

“nói lại lần nữa...” Thẩm Mặc Trần kiên định nắm tay cô, gắt gao đem cô ôm chặt vào lòng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.