Ngốc Nghếch Và Phúc Hắc: Hoan Hỉ Tiểu Oan Gia

Chương 109: Em chỉ có mình anh 3



Thẩm Mặc Trần sửng sốt một chút, rốt cuộc cũng dừng lại, không còn nồng nhiệt hôn môi, không còn xâm chiếm cô nữa, lưu luyến không đành mà buông cánh môi cô ra, có chút bất đắc dĩ thở dài một hơi, duỗi tay dùng sức véo lên má non mềm đáng yêu của cô nói “Những lúc thế này vậy mà còn phân tâm ….”

“Ô ô……” Quả Đào, vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn vừa chịu khổ vì bị chà đạp của mình, trừng to đôi mắt vô tội nhìn Thẩm Mặc Trần, cô có lòng tốt nhắc nhở có được không, miễn cho sáng ngày mai anh lại nóilà quên vở bài tập ở nhà đi.

“Có điều phải nói lại ….” Đôi mắt đen thâm thúy của Thẩm Mặc Trần nhìn đống bài tập cùng đề thi của mình nằm trên bàn một chút, rõ ràng là không có ý đi làm bài tập, nhíu mày nhìn Quả Đào ngốc hỏi “Rốt cuộc là ai viết lá thư đó….?”

“Cậu ta không có ghi tên, em sao mà biết được ….” Quả Đào chu cái miệng nhỏ xinh cùng vẻ mặt khôngvui nhìn hắn, sao lại bắt đầu nói đến cái thư tình kia chứ, có thể nào chỉ cần nói hai ba câu anh lại không vui nữa không?

“Cặp sách của chúng ta tối qua mới thay, ngày hôm qua chắc chắn là không có lá thư đó, sang nay lên lớp bất quá cũng chỉ có một tiết ngữ văn liền có, cho nên anh cảm thấy hẳn là trong khoảng thời gian này cậu ta đã bỏ lá thư vào trong cặp của em.” Đôi mày đẹp của Thẩm Mặc Trần nhíu lại, đôi mắt tĩnh lặng nhìn chăm chăm vào Quả Đào.

“Ừm, anh thường ngày nhận được rất nhiều thư tình, anh cũng đâu quan tâm là ai đưa, sao em mới nhận được một cái thư tình đầu tiên trong đời, anh lại quan tâm như vậy chứ, thật là kỳ quái!” Quả Đào nhăn nhăn cái mũi, rầu rĩ không vui nhìn cậu, trong đầu đột nhiên hiện ra hình ảnh một người.

Cái người cao cao gầy gầy, mang mắt kính, làn da trắng nõn, vẻ mặt hiền hòa luôn mỉm cười, không lẽ là cậu ta?

Mắt nhìn thấy Quả Đào bắt đầu thất thần, Thẩm Mặc Trần bất đắc dĩ mà nhéo cái mũi của cô.

“Làm gì á, anh muốn em ngạt chết à?” Quả Đào đưa tay kéo ngón tay ấm áp của cậu ra,cái người này từ nhỏ đến lớn luôn có đủ cách ngược đãi mình, không gõ đầu thì cũng nhéo mũi nhéo má, gần đây thìkhông có gì cũng hôn hôn, thường thì hôn đến không thở được mới thôi.

“Em nghĩ đến người nào?” Thẩm Mặc Trần trầm giọng nhẹ nói bên tai cô, nháy mắt đem câu chuyện kéo lại.

“không biết…” Quả Đào mở to mắt vô tội nhìn cậu, trong lòng âm thầm buồn bực chẳng lẽ anh ấy đọc được suy nghĩ của mình?

Thẩm Mặc Trần môi nhếch nụ cười khó thấy được, đôi mắt thâm thúy đảo vòng, không có tiếp tục nóiđến chuyện này nữa, chuyện cậu muốn biết tất cậu tự có cách.

“Được rồi, làm bài tập đi.” Cậu buông Quả Đào ra, quay lại bàn học, liếc mắt nhìn nhóc một cái nói “Em hẳn là cũng chưa làm bài tập hôm nay, thời gian không còn sớm,nhanh đi làm đi.”

“A!A?” Quả Đào nhìn cậu cảm thấy thật không thể hiểu được, vừa rồi không phải còn đang muốn nóiđến chuyện lá thư kia là do ai viết sao? Như thế nào lại biến thành muốn làm bài tập?

Có điều, chỉ cần Thẩm Mặc Trần không tiếp tục tức giận, thì là tốt cho mình rồi.

Quả Đào cười tủm tỉm mà nghĩ, lấy con thỏ nhỏ xcuf lông màu hồng phấn đang treo trên cặp, thần bí nói “ Chồng ơi, em nên đặt tên cho con thỏ nhỏ này cái tên ha.”

“A, tên gì nào?” Thẩm Mặc Trần cũng không ngẩng đầu lên thuận miệng hỏi, cả ngày hôm nay cậu không có chút tâm trạng nào, bài tập còn dồn lại cả đống chưa làm.

“Haha, em muốn gọi là Mặc!”

“…..”

“anh còn nhớ hồi tiểu học em có tặng anh chú thỏ lúc học thủ công không, nó cũng có tên á, gọi là Trần, hai cái này ghép lại sẽ là Mặc Trần á!” Quả Đào cũng mặc kệ cậu có nhìn mình hay không, chỉ lo nói thôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.