Ngốc Nghếch Và Phúc Hắc: Hoan Hỉ Tiểu Oan Gia

Chương 119: Mang vợ đi thi 7



Thẩm Mặc Trần cúi đầu nhìn đỉnh đầu tóc rối của Quả Đào, không gian chỉ mang hương thơm từ người Quả Đào toát ra, khóe môi không nhịn được mà cong lên, nếu như cô nhóc cứ ngoan ngoãn như thế này thì tốt biết bao.

“Mấy đứa con nít thời nay, haizz, thật sự là nhìn không được rồi, tuổi còn nhỏ mà công khai ôm ấp nhau nơi công công …..” một bác gái ngay bên cạnh nhìn Thẩm Mặc Trần ôm Quả Đào, vừa lắc đầu vừa chậc lưỡi than vãn.

Thẩm Mặc Tranh lạnh lẽo dùng ánh mắt lạnh đến thấu xương liếc nhìn một cái, bác gái kia lập tức ngậm miệng lại.

trên con đường chính của đại học N, từng hàng cây ngô đồng cành lá xum xuê thẳng tắp hai bên đường, bây giờ đang là mùa xuân, lá xanh mơn mởn lay động trong gió xuân ấm áp, ánh mặt trời xuyên qua từng kẽ lá để lại những bóng râm loang lổ, giống như tinh linh nhảy múa trong gió, trên đường là từng nhóm sinh viên đang đi đến, có nam sinh ôm quả bóng rổ chuẩn bị vào trận, cũng có những nữ sinh ôm sách vở vội vàng chạy đến thư viện, cũng có vài đôi tình nhân tay trong tay với vẻ mặt thậtngọt ngào.

Quả Đào nhìn xung quanh, nhỏ giọng cảm khái..

“không hổ danh là đại học nổi tiếng, khuôn viên trường thật là đẹp.”

“Thích sao?” Thảm Mặc Trần không như Quả Đào nhìn đông nhìn tây, chỉ là ngẩng cao đầu nhìn con đường dài phía trước.

“Dạ, nếu mà sau này có thể thi vào đại học này thì thật tốt.” trong đáy mắt to tròn của Quả Đào tràn đầy sự hâm mộ.

“Vậy thì sau này chúng ta cùng thi vào đại học N, anh đến trước, sau đó sẽ ở đây chờ em.” Thẩm Mặc Trần dừng bước chân, xoay người nghiêm túc nhìn Quả Đào, dưới ánh sáng loang lỗ dưới tán cây ngô đồng, tạo thành khung cảnh thật xinh đẹp.

anh ở nơi này chờ em.

rõ ràng chỉ là một câu nói bình thường, vậy mà lúc này từ trong miệng Thẩm Mặc Trần nói ra cùng giọng nói trầm thấp của cậu, lại giống như có ma lực, ánh mặt trời ấm rạng rỡ sau lưng cậu thật đẹp, ấm áp, thiếu niên áo trắng mỉm cười nhẹ nhàng, tất cả điều này làm cho trái tim nhỏ bé của Quả Đào không nhịn được mà nhảy thình thịch loạn nhịp.

“Được.” Quả Đào trịnh trọng gật đầu, sau đó vươn ngón út bên bàn tay phải ra tới trước mặt Thẩm Mặc Trần, tinh nghịch nói “Ngoéo tay nào!”

Thẩm Mặc Trần có chút bất đắc dĩ mà nhìn cô nổi tính trẻ con, ngoài miệng nói cô nhóc trẻ con, nhưng mà vẫn đưa tay ngoéo lấy tay cô, nhìn thấy cô ngoéo chặt ngón tay út của mình mà nói như thật“Ngoéo tay thắt cổ, một trăm năm không thay đổi.”

đi dạo một vòng khuôn viên đại học N, Thẩm Mặc Trần cùng Quả Đào ngồi xe về khách sạn, mục đích cuối cùng của họ đến thành phố N chính là để Thẩm Mặc Trần tham gia thi giải vật lý, cho dù là Thẩm Mặc Trần có sắp xếp trước đi nữa thì cũng không thể dùng cả ngày dạo chơi được, cần phải trở về ôn luyện.

Chỉ là buổi tối lúc đi ngủ, Thẩm Mặc Trần cùng Quả Đào xẩy ra chút chuyện đó là Thẩm Mặc Trần có nóigì cũng không chịu ngủ chung với Quả Đào, cậu kiên quyết ngủ cùng giáo sư Thẩm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.