Ngốc Nghếch Và Phúc Hắc: Hoan Hỉ Tiểu Oan Gia

Chương 132: Lần đầu hẹn hò 10



“….” Đào Tử cúi đầu, cẩn thận nhìn bức ảnh trong tay, chú cá heo trong ảnh cười như thiên sứ, có lẽ nó khi vừa sinh ra đã sống ở công viên nước rồi, chưa từng rong chơi trên biển lớn, cho nên mới thỏa mãn với cuộc sống hiện tại như thế.

“Đào Tử, đến trung tâm thành phố rồi, chúng ta đi mua quần áo rồi đi ăn cơm chiều nữa, sau đó còn quay về, tối sắp xếp đồ, sáng ngày mai thi xong chúng ta liền về thẳng trường học.” Thẩm Mặc Trần ngẩng đầu nhìn cảnh sắc bên ngoài cửa sổ, sắc trời đã đen hẳn, đèn đường cũng sáng trưng, dòng xe như nước chảy, cao ốc hai bên đường hòa cùng màu sắc đèn neon chìm ngập trong khung cảnh vàng son.

Thẩm Mặc Trần nắm tay Đào Tử xuống xe, gió đêm có chút lạnh, từng cơn gió lạnh thổi qua, cậu lập tức rùng mình một cái.

“Vào cửa hàng kia đi.” Thẩm Mặc Trần tùy ý chỉ một cửa hàng gần nhất, nắm tay Đào Tử nhanh đi vào.

“Chào mừng đã đến cửa hàng!” Trong chớp mắt hai người vừa vào cửa, tiếng chào hoan nghênh của người phục vụ trong tiệm vang lên.

“Quý khách muốn mua gì?” một người bán hàng nhiệt tình chu đáo lập tức tiến lên đón họ.

Đào Tử có chút ngại ngùng mà nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của Thẩm Mặc Trần, giờ này là giờ ăn cơm, cho nên khách trong cửa hàng không nhiều lắm, thậm chí có thể nói khách trong cửa hàng cũng chỉ có hai người bọn họ, ánh mắt mấy người bán hàng này như sói thấy thịt, ánh mắt lóe xanh nhìn chăm chăm hai người bọn họ.

Đôi mắt đen thâm trầm của Thẩm Mặc Trần nhanh chóng quét khắp nơi trong cửa hàng, liền nhắm thẳng một chiếc áo khoác lông màu đen, kiểu dáng là áo len dệt kim hở cổ, trước có cổ kéo, chất liệu vải sờ vào tay, cảm giác mềm mại, cảm giác có vẻ vô cùng tốt.

Đào Tử nghĩ là cậu chỉ muốn mua áo lông màu đen đó, nhưng lúc đến phòng thử đồ thì, lại nhìn thấy bàn tay cậu lấy một chiếc áo lông cùng kiểu dáng màu trắng, có mũ liền áo, lựa loại cỡ nhỏ, đưa cho Đào Tử nói: “đi thử đi.”

“Em?” Trong lúc Đào Tử không để ý, liền bị cậu nhét áo lông kia vào tay, gãi gãi đầu mình một cái, nghi hoặc hỏi cậu: “Chẳng phải là đến mua áo cho anh sao?”

“Ừ.” Thẩm Mặc Trần gật gật đầu, lại xoay người cầm áo màu đen kia trực tiếp đưa cho người bán hàng, nói: “Cái này trực tiếp tính tiền đi, không cần thử đâu.”

“Vậy vì sao em phải thử chứ?” Đào Tử nhìn Thẩm Mặc Trần vậy mà mua thẳng không cần thử, trong lòng lại rất là tò mò….

“Size của anh, anh tự biến, còn của em...” Đôi mắt đen sâu không đáy của Thẩm Mặc Trần nhìn Đào Tử từ trên xuống dưới, dừng một chút, lại nói: “Vẫn nên thử cho an toàn.”

“……Này không phải là điểm quan trọng!” Đào Tử bị ánh mắt mờ ám của Thẩm Mặc Trần nhìn quét mộtlần, chịu không được lấy tay ôm ngực lui về phía sau một bước, nhỏ giọng nói: “Em không có cần mua quần áo, cần gì phải đi thử, đổi tới đổi lui rất phiền.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.