Ngốc Nghếch Và Phúc Hắc: Hoan Hỉ Tiểu Oan Gia

Chương 139: Trang phục tình nhân 7



Edit: Lựu Đạn

“Dạ… Cháu chờ anh trai.” Đào Tử cười tủm tỉm trả lời, thầm le lưỡi, dù sao bác gái này cũng đâu có quen biết Thẩm Mặc Trần.

“Ây da, tình cảm anh em hai cháu thật là tốt.” Bác gái kia vẻ mặc đầy khen ngợi, chỉ nghĩ lại một chút, hỏi: “cô bé hôm nay không đi học sao?”

“A? Ha ha…” Đào Tử xấu hổ cười cười, nói: “Hôm nay cháu xin nghỉ để đi cùng anh trai, cháu sợ lúc anhấy đi thi lại hồi hộp.”

“thật là cô bé ngoan!” Bác gái chân thành khen ngợi mà nói: “anh trai cháu thành tích rất tốt đi? Nghe nói có thể được trường chọn đi thi cấp tỉnh thì cũng phải đứng thứ nhất thứ hai toàn khối đi, cháu gáibác là đứng nhất khối đây.”

“Dạ, đúng vậy.” Đào Tử gật đầu, dùng sức hút một ngụm nước trái cây, nhìn bác gái hỏi: “Cháu gái bác cũng tham gia thi khối lớp hai ạ?”

“Đúng rồi!!” Bác gái cười tươi rói nói: “Mấy hôm trước còn học đến khuya, nói là nhất định sẽ lấy được hạng nhất.”

“A ….” Đào Tử có chút chột dạ gật đầu, nhớ đến hai ngày nay Thẩm Mặc Trần đều cùng mình rong chơi, cũng không biết anh có nắm chắc được thứ hạng, lỡ như không được…. Phi phi, cô đang suy nghĩ cái gì đây, nếu Thẩm Mặc Trần không đoạt được hạng nhất thì còn ai có thể đoạt được chứ.

Bác gái sau khi thấy Đào Tử như bắt đầu đi vào cõi thần tiên, cho nên cũng không nói chuyện gì với cônữa, vẻ mặt đầy nôn nóng nhìn về phía cửa lớn trường nhị trung.

Cuối cùng cũng nghe được tiếng chuông kết thúc cuộc thi.

một lát sau, cửa lớn của trường liền có lát đác vài học sinh đi ra.

Đào Tử lại tiếp tục nhàn nhã uống nước trái cây, cô hiểu tính của Thẩm Mặc Trần, rất ghét nơi đông người, cho nên khẳng định là người cuối cùng đi ra.

Chẳng qua lần này cô đoán sai rồi, người đầu tiên đi ra lại chính là Thẩm Mặc Trần.

“đi thôi, nhanh nào!!” Thẩm Mặc Trần vừa ra khỏi cửa lớn liền vọt thẳng đến cửa hàng đối diện, một tay nắm tay Đào Tử, một tay kéo vali, liền vội vã đi ra ngoài cửa hàng.

“Này? Sao hôm nay anh ra sớm như vậy?” Đào Tử thấy lạ mà mình cậu một cái, vô cùng ngoan ngoãn mà đi theo cậu.

“Ai, tình cảm hai đứa thật tốt, thật làm người khác hâm mộ a!” Bác gái bên cạnh nhìn thiếu niên thanh tú đột ngột từ cửa chạy vào, còn mặc áo khoác giống cô bé kia, liền đoán được đây chắc chắn là anhtrai của cô bé.

“Ha ha, đúng vậy, cái đó… Dì ơi, gặp lại sau.!” Đào Tử nhanh vẫy tay với bác gái nọ, liền túm lấy tay Thẩm Mặc Trần chạy thẳng ra khỏi cửa, sợ bác gái ấy sẽ nói linh tinh cái gì đại loại như là ‘anh trai cháy thi sao rồi?’…

“Em với người vừa rồi có quen nhau hả?” Thẩm Mặc Trần khó hiểu quay đầu nhìn lại, bác gái trong cửa hàng vẫn còn nhìn theo bọn họ, nhìn thấy Thẩm Mặc Trần quay đầu nhìn mình, bác gái còn cười tươi vẫy tay với cậu.

“không có quen, bác ấy là chờ cháu gái.” Đào Tử cuối cùng cũng kéo được Thẩm Mặc Trần đến chỗ an toàn, thở phào nhẹ nhõm một hơi, mới trả lời cậu.

“À, sau em nên cẩn thận một chút, không cần tùy tiện nói chuyện với người lạ, xoay đầu là bị người bắt cóc cũng không biết đâu.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.