Ngốc Nghếch Và Phúc Hắc: Hoan Hỉ Tiểu Oan Gia

Chương 154: Em còn chưa hiểu 7



Edit: Lựu Đạn

“Đào Tử, cậu không sao chứ?” Lăng Vân trong lòng cũng hốt hoảng, không nghĩ đến Đào Tử lại nhảy thẳng vào giữa hai người.

“Tớ không có sao….” Đào Tử được Thẩm Mặc Trần ôm vào ngực rất an toàn, chỉ thấy khuôn mặt tuấn tú trắng nõn của cậu sưng tím, mai tóc lộ xộn lệch qua một bên, nút áo sơ mi cũng mất hai viên, áo sơ mi bị lôi kéo cũng bung ra, quần tây đen cũng in bảy tám dấu chân lộn xộn, dùng bốn chữ để miêu tả bộ dạng cậu lúc này chính là “Thảm nhìn không nổi!

Lại quay đầu nhìn Thẩm Mặc Trần, trừ bỏ quần áo có chút lộn xộn, cơ bản không bị thương gì, nếu không phải do Đào Tử đột ngột nhảy vào, không chừng cú đá kia của Lăng Vân cơ bản là không trúng cậu.

“Lăng Vân… Cậu…” Triệu Tuyết đi về phía Lăng Vân, tuy là cũng rất muốn giả vờ quan tâm, an ủi cậu vài cậu, nhưng mà sau khi nhìn thấy bộ dạng của cậu, nhất thời không nhịn được, dùng ngón tay chỉ mặt Lăng Vân, bật cười thành tiếng.

Sắc mặt Lăng Vân vỗn dĩ đã khó coi lạ càng thêm khó coi hơn.

“Đều giải tán hết cho tôi!” ngay lúc Triệu Tuyết còn muốn nói gì đó, thì xuất hiện giọng nói sắc bén bên ngoài đám đông.

Các bạn học vừa mới đứng quanh đây, trong nháy mắt như chim di trú, sôi nổi rời đi.

“Đây là chuyện gì hả?” Thầy tống ban kỷ luật cau mày nhìn bốn học sinh còn lại, hai nam hai nữ, trong đó có một đôi còn ôm chặt lấy nhau. “Thẩm Mặc Trần? Tô Đào? Lăng Vân? Triệu Tuyết?”

không nghĩ được, thầy Tống vậy mà đọc tên từng người.

“Theo tôi về phòng giáo vụ.” Thầy Tống ra lệnh một tiếng, liền dẫn đầu đi đến văn phòng, “Lăng Vân, mặc áo khoác vào!”

“A…” Lăng Vân cong lưng, nhặt lấy áo khoác bị mình ném xuống sàn khi nãy, tùy tiện mà mặc chồng lên áo sơ mi.

Khi mấy người bọn họ đi đến văn phòng, vừa đúng lúc chuông tan học vang lên, học sinh từ các phòng học đi ra, nối tiếp không dứt, tất cả đều mang dáng vè tò mò đánh giá họ, mà bạn học khi nãy vây xem, nước miếng bay đầy trời mà giải thích cho người khác chuyện đánh nhau mới vừa xẩy ra.

Trong văn phòng giáo vụ.

Đào Tử nắm lấy góc áo của Thẩm Mặc Trần, cúi đầu đi vào văn phòng, lần trước đến đây, là bởi vì Diệt Tuyệt Sư Thái nói bọn họ yêu sớm, ai, không thể tưởng tượng được mình và phòng giáo vụ thật là có duyên, một năm học ngắn ngủi mà đã đến hai lần, phun phun, cô suy nghĩ cái gì đâu không, quỷ tài cùng giáo vụ thì có chỗ nào là có duyên chứ.

“Thẩm Mặc Trần, cậu là học sinh thành tích đứng đầu khối, Lăng Vân, Tô Đào vừa biễu diễn Tước Chi Linh, cũng cầm giải thưởng hạng nhất, Triệu Tuyết, trò không phải con gái của thầy Triệu sao, bốn người các trò rốt cuộc là có chuyện gì, sao lại đánh nhau trước cửa toilet hả?” Thầy Tống ngồi trên bàn làm việc của mình, tùy tiện châm một ly nước, ánh mắt nghiêm khắc nhìn họ.

Thẩm Mặc Trần hờ hừng nhìn Lăng Vân, lại nhìn Đào Tử bên cạnh mình, ánh mắt nhìn thẳng thầy Tống không nói gì.

Lăng Vân thấy Thẩm Mặc Trần không nói gì, cũng liền im lặng không lên tiếng.

Nhưng mà Triệu Tuyết mang vẻ mặt nôn nóng nhìn bọn họ, liền giải thích với thầy Tống “Thầy ơi, bọn họ không phải là đánh nhau đâu, con bảo đảm với thầy.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.