Tay Thẩm Mặc Trần ôm Đào Tử dùng thêm sức, con bé ngốc này thật sự chính là muốn kiểm nghiệm sựkiên nhẫn của mình mà, thân thể mền mại của cô bị cậu ôm chặt vào lòng, xung quanh đều là hơi thở thơm mát của cô, cánh môi mềm mại ấm áp của cô lại chỉ cọ tới cọ lui trên môi mình, lại còn dùng hàm răng nhỏ gặm tới gặm lui, cái cảm giác này, quả thật chình là đang đùa bỡn mình đây mà.
Ông cụ Mao có nói, nếu hôn môi mà không lấy hôn nhân làm mục đich, vậy hết thảy chính là chơi trò lưu manh!!!!!
(Mèo: Này này, ông cụ Mao có nói mấy lời này thật sao?
Thẩm công tử: cô tránh ra cho tôi!!!)
Cậu hơi nhíu mày lại, nếu còn như vậy cậu sẽ tự mình ra tay….
Cũng may cậu vừa thay đổi thái độ, Đào Tử liền nhanh thu lại hàm răng của mình, thay vào đó là đầu lưỡi nhỏ ướt át của mình, nhẹ nhàng mà liếm môi cậu, cảm giác như vậy càng làm trái tim cậu thêm ngứa ngáy, càng làm cậu muốn ngừng mà không được…
Ô ô …. Đến vậy rồi mà anh còn chưa hài lòng sao……
Đào Tử nhìn đôi mày nhíu chặt của Thẩm Mặc Trần, trong lòng khóc chín dòng sông rồi, trái tim như nghẹn lại, dứt khoát bằng bất cứ giá nào.
Đầu lưỡi nhỏ bé không còn đảo quanh trên cánh môi cậu nữa, mà là đang ra sức cạy mở khớp hàm của cậu, muốn thăm dò thế giới bên trong chỉ thuộc về cậu….
Cảm nhận được đầu lưỡi no mềm của cô đang trằn trọc lưu luyến trong khoang miệng mình, Thẩm Mặc Trần cũng ném kiên nhẫn chờ đợi qua một bên, đưa tay nâng ót cô, dùng sức thêm cho nụ hôn này.
Đào Tử như cảm thấy một dòng điện truyền từ lưỡi lan rộng đến toàn thân, cả người đều có cảm giác tê dại, nếu không phải là bây giờ mình đang ngồi trên đùi Thẩm Mặc Trần, cô cũng không chút nghi ngờ là mình sẽ trực tiếp xụi lơ ngồi dưới đất rồi.
Cần sao…???
Mỗi lần hôn môi đều mất hồn mất vía như vậy, long trời lỡ đất…. Gân cốt mệt mỏi…. mất hết sức lực….
Ngay lúc Đào Tử sắp thở không nỗi, Thẩm Mặc Trần cuối cùng cũng chịu dừng lại.
Cậu cúi đầu nhìn Đào Tử, chỉ thấy đôi mắt to trong suốt đang ngập trong sương mù, khôn mặt nhỏtrắng nõn mềm mại nổi lên tầng mây đỏ ửng, cái miệng nhỏ hồng bị mình hôn đến có chút sưng, hô hấp hỗn loạn hồi lâu.
“Ngốc, em không biết dùng mũi để thở sao?” Thẩm Mặc Trần nhẹ nhàng hôn nhẹ hai cái vào đôi môi hồng của cô, nhịn không được đưa tay nhéo nhéo cái mũi của cô.
“Nhưng mà… anh hôn em… Em liền không tự chủ được mà ngưng thở…anh nghĩ là em muốn a….” Đào Tử có chút ai oán nhìn cậu một cái, chỉ là cái liếc mắt vừa dỗi vừa trách này, lại biểu lộ hết vẻ đẹp yêukiều của cô gái nhỏ.
Thẩm Mặc Trần cuối cùng cũng cười nhẹ ra.
“anh không giận? thật tốt quá!” Đào Tử nhìn Thẩm Mặc Trần tươi cười, liền vui vẻ lên, đôi tay trắng nõn vòng qua ôm vai cậu, vui vẻ nói “Em biết rồi, sau này anh có giận nữa, em liền hôn anh, như vậy anh sẽkhông còn giận.”
“Hừ.” Thẩm Mặc Trần nhìn nhìn cô một cái, đối với kết luận vừa rồi của cô cũng không nói gì.
“Nhưng mà vì sao hồi nhỏ mỗi lần em hôn anh đều nổi giận vậy?” Đào Tử nghiêng đầu nhớ lại mình khi còn nhỏ, mỗi lần mình hôn cậu, khuôn mặt cậu liền xanh mét bỏ đi không nói lời nào, hoặc là dứt khoát không thèm để ý đến mình nữa.
Chương 160 Em muốn ngủ cùng anh 3
Edit: Lựu Đạn
“không phải em muốn biết vì sao anh biễu diễn võ Thiếu Lâm sao?” Thẩm Mặc Trần nhẹ giọng hỏi, nhân lúc Đào Tử còn chưa có phản ứng thì nhanh chóng đổi đề tài.
“Ờ ha, đúng vậy! Vì cái gì á?” Đào Tử lúc này mới chợt nhớ ra lý do vì sao lúc đầu mình phải hi sinh sắc đẹp…
“Thường ngày mấy bác gái trong tiểu khu mỗi ngày đều tập thái cực trong quãng trường, anh không có việc gì làm đi theo họ học mấy ngày.”
“…. không phải chứ, em thấy họ chỉ đánh thái cực, đâu có đánh giống như la hán quyền đâu…” Đào Tử với vẻ mặt không tin được nhìn cậu.
“thì đánh bộ pháp của họ nhanh hơn, lại biểu hiện tăng thêm chút lực là được.” Thẩm Mặc Trần tỏ vẻ không sao cả nhướng nhướng chân mày, đưa tay xoa xoa rối đầu tóc Đào Tử, cười xấu xa nói “Dù sao thì thầy Tống cũng chưa từng thấy la hán quyền tròn méo ra sao.”
“Vậy…Đối với võ Thiếu Lâm anh cũng không biết luôn đi?” Đào Tử lập tức trợn mắt há mồm, vẻ mặt không thể tin nổi nhìn Thẩm Mặc Trần.
“À… Cái đó hả….” Thẩm Mặc Trần đứng dậy khỏi bàn học, đi đến kệ sách lục lọi, tùy tiện lấy ra mộtcuốn: “Tung Sơn quyền thuật thiếu lâm pháp.” Hướng Đào Tử mà lắc lắc nói “Mấy lời giải thích kia là đúng, đây là sách của ba anh, hồi nhỏ anh có đọc qua vài lần, tùy tiện lật mấy trang, miễn cưỡng nhớ được một chút.”
“Ý anh là, anh lấy lời giải thích võ thuật chính thống kết hợp với mấy chiêu dưỡng sinh của các bác gái, tùy tiện chế ra bộ La Hán quyền để thầy Tống xem?”
“Em muốn nói vậy cũng không sao.” Thẩm Mặc Trần đem cuốn sách “Tung sơn quyền thuật thiếu lâm pháp’’ bỏ lại kệ sách, sau đó xoay người buông tay Đào Tử.
anh anh anh …. anh quá xấu xa rồi!!!
Sao lại có thể lời gạt thầy giáo chủ nhiệm kỷ luật chứ!!!
“Chẳng lẽ em muốn bị gọi ba mẹ lên?” Thẩm Mặc Trần có chút buồn cười nhìn Đào Tử hỏi “Nếu thầy giáo biết chúng ta đánh nhau, là phải xử phạt, Đào Tử, em đành lòng nhìn anh bị phạt sao?”
Hình như là …không đành lòng.
Đào Tử nhìn Thẩm Mặc Trần hiếm khi trưng vẻ mặt vô tội kia, nghĩ lại nghĩ, nghiêng đầu hỏi: “Vậy anhvì sao lại đánh nhau với Lăng Vân?”
“không vì sao cả!!” Thẩm Mặc Trần có chút tức giận nhìn Đào Tử, không thể hiểu được mà không muốn trả lời câu hỏi này của cô.
“Chính là….”
“Đừng là gì nữa, giờ không còn sớm, nhanh đi ngủ, ngày mai còn phải đi học!” không được Đào Tử nóithêm câu nào, Thẩm Mặc Trần đã tiện tay ném quả đào nhỏ nào đó lên giường, sau đó lấy một cái gối trong tủ đồ ra ném cho cô, lạnh giọng nói: “anh đi tăm một cái, em ngủ trước đi.”
“A… Được rồi…” Đào Tử ngoan ngoãn mà xốc chăn lên, ôm gối đầu mềm mại chui vào chăn, sau đó nằm yên.
Thẩm Mặc Trần lại lấy đồ ngủ, vắt trên vai, lúc ra khỏi phòng còn thuận tay tắt đèn cho Đào Tử, chỉ để lại đèn ngủ trên đầu giường, tản ra ánh sáng nhẹ nhàng.
“Chồng ơi, anh tắm nhanh lên nhé! Em đợi anh quay về.” Đôi mắt to trong trẻo của Đào Tử dưới ánh sắc vàng nhạt ấm áp của đèn ngủ, rạng rỡ sáng ngời, tràn đầy chờ đợi nhìn về phía Thẩm Mặc Trần.
Đáp lời cô nàng chỉ là một tiếng “Rầm” đóng lại của cánh cửa.