Ngốc Nghếch Và Phúc Hắc: Hoan Hỉ Tiểu Oan Gia

Chương 165: Đi học lớp tự học buổi tối 4



“Ai?” Đào Tử khi nghe đến câu hỏi này, có chút sửng sốt, sau đó cẩn thận suy nghĩ, nhìn khuôn mặt hiền lành của Khúc Vũ, cười tủm tỉm nói “Cả hai người cùng lợi hại như nhau, đều là người đứng hạng nhất, có đều cậu tương đối có kiên nhẫn, tính tình lại tốt, tự nguyện giảng bài tập cho tớ, còn Thẩm Mặc Trần thì nói công thức này nọ ra, để tự tớ suy nghĩ, nếu làm sai, còn sẽ bị anh ấy mắng….”

“thật không? Cậu ấy dữ lắm à?” Khúc Vũ giật mình, chống cằm nhìn Đào Tử, rất có hứng thứ tiếp tục hỏi “Cậu ấy không phải bạn trai cậu sao? nói như vậy thì bạn trai phải dịu dàng với bạn gái có đúng hay không?”

“A….” Đào Tử cau mày, nghiêm túc tự hỏi bản thân vấn đề này, sau đó lắc đầu nói “Tớ cũng không rõlắm, chưa gặp qua cách chung đụng của đôi tình nhân nào cả….”

Ừ.” Khúc Vũ tỏ vẻ đồng ý mà gật đầu, sau đó lại cười nói “Nếu là tớ, khẳng định sẽ đối xử dịu dàng với bạn gái của mình.”

“Phải không?” Đào Tử ngẩng đầu, nhìn gương mặt trắng nõn thanh tú của Khúc Vũ, nấp sau lớp kính mỏng là đôi mắt dịu dàng, cả người cậu toát ra hơi thở ôn nhuận, làm người không chút nghi ngờ lời nóicủa cậu.

Khúc Vũ lần này không có trả lời Đào Tử mà chỉ cười khẽ, nụ cười tựa như đêm hè đầy sao mang theo gió nhẹ mát lạnh.

“Vậy…Cậu có bạn gái à?” Đào Tử trong nháy mắt dâng lên tò mò với Khúc Vũ, ở điểm nào đó cậu cùng Thẩm Mặc Trần thật sự rất giống nhau, đều rất là ưu tú, đều không thích nói chuyện, là người cuồng học tập, đều là học bá, nếu là như vậy có phải hay không lại có thêm một Thẩm Mặc Trần?

“không có.” Lúc này Khúc Vũ vô cùng chắc chắn mà trả lời Đào Tử.

“A, vậy cậu có yêu thích nữ sinh nào không?” đôi mắt to tròn nhìn cậu với tràn đầy ham học hỏi.

“Hả?” Khúc Vũ làm như không đoán được cô sẽ hỏi vấn đề này, biểu tình rỏ ràng có chút sửng sốt, sau đó biến mất.

“thật á? Là ai á?” Tính hóng hớt của Đào Tử hừng hực bốc lên, không thể tưởng tượng được, Khúc Vũ cũng sẽ có yêu thích bạn nữ nha, người như cậu ấy Tiểu Tuyến nói là cậu luôn luôn không để ý chuyện bên ngoài, một lòng đọc sách, đời trước khẳng định là một hòa thượng.

trên mặt Khúc Vũ vẫn là nụ cười như gió mát trong lành, sau đó lắc đầu, tiếp tục nhìn đề bài trước mặt mình, nhẹ giọng nói “Bạn học Tô Đào, cậu còn có bài tập khác làm chưa xong đó?”

“Ai da…” Khuôn mặt Đào Tử trắng nõn mềm mại lập tức nhăn lại, chỉ là thấy Khúc VŨ tiếp tục nghiêm túc làm bài, bản thân cũng thấy ngượng khi quấy rầy người ta, vì thế quay người đi, lấy bài tập toán ra, tiếp tục làm bài tập.

“Ting….” Chuông báo giờ nghỉ tiết học buổi tối vang lên.

Đào Tử đột nhiên quay người lại, đem đầu nằm lên bàn Khúc Vũ, chớp chớp đôi mắt to tròn, tò mò hỏi “nói đi, nói đi, là ai vậy, tớ sẽ không nói với người khác đâu!”

“nói cái gì?” Khúc Vũ bị cô đột ngột như vậy làm cho hoảng sợ, sớm đã quên mất vấn đề khi nãy của hai người.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.