Ngốc Nghếch Và Phúc Hắc: Hoan Hỉ Tiểu Oan Gia

Chương 168: Đi học lớp học buổi tối 7



Edit: LĐ

Triệu Tuyết cầm bài thi trong tay, một cái là 96 điểm một cái là 60 điểm đỏ tươi, thậtlà trái ngược.

“Woa, thật tốt quá, đã đạt đủ điểm rồi!” Đào Tử nhảy nhót cầm lấy bài thi của mình, vui vẻ nói, sau đó đột nhiên lại nhớ đến cái gì, xoay người sang chỗ khác, tò mò nhìn bài thi của Khúc Vũ, trên đó là 113 điểm, quả nhiên không phải là người a!!!!

không cần nghĩ, lần này khẳng định Khúc Vũ lại đứng nhất rồi.

Khúc Vũ ngẩng đầu, tầm mắt nhìn Đào Tử, dừng lại trên bài thi vật lý trong tay cô, sau đó cười nói với Đào Tử: “không tệ, 96 điểm, đứng thứ hai.”

“Tớ? Đứng thứ hai?” Đào Tử kinh ngạc, miệng đã mở to như chữ O, cái tay nhỏ trắng nonc không tin được mà chỉ chính mình.

“Ừ.” Khúc Vũ nhẹ gật đầu, mỉm cười nói: “Buổi sáng tớ mới giúp giáo viên sao chép số điểm, trừ tớ ra, không có điểm nào cao hơn cậu.”

“thật vậy hả, thật hả, thật hả?” Đào Tử nhất thời quá vui mừng, vậy mà lại hỏi đến ba lần.

Khúc Vũ sắp không nhịn được cười, lại quay người lại, lắc lư cánh tay cảu Triệu Tuyết nói: “Cậu xem, Tiểu Tuyết, tớ nói lớp học thêm buổi tối thật có tác dụng đó, nhanh nhanh đi cùng tớ đi học lớp buổi tối đi!!!”

Triệu Tuyết đầy buồn bực nhìn Đào Tử.

Đến lúc học tiết thể dục, Đào Tử lại tiếp tục khuyên Triệu Tuyết đi học lớp tự học buổi tối.

“Đến đi, Tiểu Tuyết, Khúc Vũ rất tốt, có gì không hiểu đều có thể hỏi cậu ấy, cậu ấy đều kiên nhẫn trả lời.” Đào Tử cùng Tiểu Tuyết ngồi cạnh sân thể dục, nhìn người đilại bên trong sân.

“Khúc Vũ?” Triệu Tuyết đột nhiên mang vẻ mặt đầy mờ ám nhìn Đào Tử nói: “Cậu ta thích cậu, nên đương nhiên là đối với cậu có kiên nhẫn rồi, chẳng lẽ cậu đã quên lúc trước tớ đã nói với cậu, là mỗi ngày cậu ấy đều để sữa trong ngăn bàn cậu sao?”

“Ai nha, sữa bò kia không phải là cậu ấy để đâu.” Đào Tử vội vàng phẩy tay, nhỏgiọng nói với Triệu Tuyết: “Sau có một một ngày tớ đến trường khá sớm, sữa kia là do bạn học cùng khoá chúng ta để, nè, chính là cái bạn đá cầu trên sân đó, mặc áo xanh nước biển đó, tớ đã nói với cậu ấy, sau cậu ấy liền không để nữa.”

“À, thì ra là vậy.” Triệu Tuyết nhìn cái người trong sân kia, suy nghĩ gì đó rồi gật đầu.

“Hơn nữa,” Đào Tử đột nhiên thật là thần bí mà đến trước mặt Triệu Tuyết, nói nhỏbên tai cô bạn: “Khúc Vũ đã có người thương rồi.”

“thật hay giả? Tên nhóc đó mà có người thương rồi à?” Triệu Tuyết kinh ngạc, giọng nói liền không khỏi lớn hơn.

“Cậu làm gì kình ngạc như vậy? Vừa rồi cậu còn không phải nói là cậu ấy thích tớ sao?” Đào Tử, vội vàng đưa tay bịt kín miệng Triệu Tuyết, liếc mắt nhìn cô bạn mộtcái.

“Thích cậu là chuyện bình thường, ngay cả cái người không ai dám đến gần Thẩm Mặc Trần kia cũng đều thích cậu, người khác thích cậu cũng chẳng phải là kỳ quái, nhưng Khúc Vũ vậy mà lại thích người khác, vậy đúng là không bình thường!!!” Triệu Tuyết vô cùng nghiêm túc gật đầu, nhìn Đào Tử nói.

Quả đào 囧……

“Tiểu tuyết, logic của cậu thật đúng là… Kỳ lạ… Ha ha ha… Ha ha ha…” Đào Tử mang vẻ mặt hết cách để nói nhìn cô bạn mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.