“Được.” Đào Tử vội vàng đứng lên đi theo Khúc Vũ, đi hai bước lại quay đầu nhìn lại sách vở của cậu cùng khăn quàng cổ, bao tay của mình, nghĩ nghĩ hỏi: “Để đồ ở đó có sao không?”
“không sao đâu, coi như là chiếm chỗ ngồi.” Khúc Vũ cười cười nói với cô.
Đào Tử đi sau cậu, nhìn thấy cậu quen thộc đi xuyên qua từng kệ sách, thuận miệng hỏi: “Khúc Vũ nhà cậu ở gần đây sao?”
“không tính là gần nhưng cũng không phải xa…” Khúc Vũ quay đầu lại nhìn Đào Tử, nhận thấy cô còn đứng lại trước một kệ sách báo, vì thế lại đi ngược lại bên cạnh cônói: “Ăn cơm xong, ngồi xe buýt đến đây, đại khái cũng mất hai mươi phút thì đến, này, cậu có hứng thú với nhiếp ảnh mỹ thuật sao?”
Đào Tử tuỳ tiện cầm một sách ảnh lật lật, ánh mắt dừng lại trên mấy bức ảnh phong cảnh tươi đẹp, hình ảnh sắc nét, màu sắc rõ ràng, độ sáng trên ảnh chụp hài hoà, ngẩng đầu lên nhìn Khúc Vũ: “Cảm thấy thật là đẹp.”
“Đúng thật là rất đẹp.” Ánh mắt Khúc Vũ nhìn vào đôi mắt long lanh của Đào Tử, sau đó cười nhẹ nói: “thì thì lấy quyển này đi.”
“Chỉ là thẻ mượn sách giới hạn chỉ được mượn ba quyển mà thôi…” Đào Tử lại có chút do dự nhìn tập ảnh, nghĩ nghĩ rồi lại trả nó về trên kệ sách, nhỏ giọng nói: “Tớ chỉ mang theo một thẻ mượn sách tồi… Còn phải mượn sách cho Thẩm Mặc Trần nữa…”
“Vậy cậu dùng thẻ của tớ đi, dù sao chiều nào mỗi ngày tớ cũng đến thư viện đọc sách, thì cũng giống như mượn về thôi.” Khúc Vũ đi đến phía sau Đào Tử, cầm lấy cuốn sách ảnh kia, cười cười đưa cho cô bé.
“thật không?” Đào Tử liền vui vẻ hẳn lên, vội vàng đưa tay ra nhận lấy quyển sách kia, nghĩ nghĩ lại hỏi: “Nếu chiều này đọc xong quyển sách này ở thư viện, tớ có thể dùng thẻ của cậu mượn sách khác được không?”
“Được.” Khúc Vũ chỉ cười, gật gật đầu.
Đào Tử lại hoàn toàn không nhận ra, mình cười rất ngây ngô.
Sách thi đại học, thi thạc sĩ, tham khảo thi nhân viên công vụ có thì nhiều mà còn sách thi tốt nghiệp lại ít đến đáng thương.
Khúc Vũ đưa Đào Tử đi tìm sách ôn luyện tìm kiếm cả nửa ngày cũng không tìm được sách đề thi tốt nghiệp mấy năm trước.
“Tớ nhớ là lúc trước đặt ở đây….” Khúc Vũ đứng ở kệ sách, ngón tay vuốt ve cằm, buồn bực nói.
Ánh mắt Đào Tử chăm chú nhìn từng tựa sác trên kệ, cuối cùng hết cách mà ngửa đầu than thở nói: “Tìm không thấy nha! không có lý nào!! Này chính là kì thị học sinh trung học mà!!!”
Chờ một chút……
Đào Tử đột nhiên dùng ngón tay chỉ vào một cuốn sách nằm trên đầu kệ sách, vui mừng nói: “Ở đó kìa, tớ thấy rồi, có nhầm hay không, đặt cao như vậy, ai mà nhìn thấy được.”
Khúc Vũ cũng ngẩng đầu nhìn, trên đỉnh kệ sách đúng thật là ít người chú ý đến, đại khái là người mượn loại sách này khá ít, mới có thể đem mấy loại sách này đặt cao như vậy.
“Với không tới…” Đào Tử liều mạng nhón chân mà không tới, ngay cả sách cũng không chạm được.