“Xoay qua, anh muốn thay đồ.” Thẩm Mặc Trần nhìn cô một cái, mặt không cảm xúc mà ra lệnh nói.
“A” Đào Tử nghe lời xoay người, bởi vì khóa kéo đã kéo lên hết nên cả người có vẻ cồng kềnh.
Chỉ nghe ở phía sau có tiếng quần áo sột soạt, một lát sau, có tiếng nói của Thẩm Mặc Trần vang bên tai “Xong rồi.”
Đào Tử xoay người thì thấy Thẩm Mặc Trần cả người một bộ trang phục đỏ đứng ở đấy, trang phục đỏ xứng với làn da trăng nõn của cậu, thoạt nhìn cứ như mấy bé trai trên tranh vẽ ngày tết.
“Woa, haha, chồng ơi, anh mặc bộ đồ này thật là đáng yêu!” Đào Tử khó nhịn cười híp mắt, nếu khôngphải bé đang mặc trang phục cây cối, không có chỗ vươn tay ra ngoài được, nếu không nhất định là muốn chạy lại xoa xoa bóp bóp mặt cậu rồi í.
Thẩm Mặc Trần nghe xong những lời này, sắc mặt liền nghiêm túc, có chút giận mà nhìn cô, bất kể là lớn hay nhỏ thì không có chàng trai nào thật tình muốn người ta khen ngợi đáng yêu đâu.
Đào Tử le lười, nhanh chuyển sang chuyện khác nói “Thay xong rồi, chúng ta nhanh ra ngoài đi, buổi biểu diễn phải bắt đầu rồi.”
“Thay rồi sao? không tệ, không tệ.” Giáo viên Trần vừa thấyThẩm Mặc Trần mặc đường phục đi ra liền nhanh chạy đến khen cậu một trận, đang chuẩn bị lôi kéo câu ra phía sau sân khấu, liền nhìn thấy phía sau lưng cậu một cây thông Noel đang lắc lư
“A? Chào Thầy Trần”
Cái cây thông Noel này còn biết nói nữa sao?
Giáo viên Trần sửng sốt một hồi phải có thể phản ứng được, cái cây thông Noel này là một học sinh cải trang, lại tỉ mỉ nhìn về gương mặt nho nhỏ lộ ra. Miệng cười tủm tỉm, khuôn mặt đầy đặn, không phải là Tô Đào thì là ai đây.
“Tô Đào? Sao trò lại ở phòng thay đồ?’
“Thầy ơi, vốn dĩ thì con thay quần áo trong này mà.” Đào Tử ngẩng bộ mặt vô tội nhìn giáo viên Trần, thì ra là bé đến trước, chỉ là quên khóa cửa thôi.
“Ách..” Giáo viên Trần cúi đầu nhìn người bên cạnh Thẩm Mặc Trần, vỗ đầu, cười cười vẻ xấu hổ nói “ Thầy cho là phòng thay đồ không có ai, haizz, nhưng mà không sao, dù sao hai đứa chẳng phải là...”
Những lời này bị Thẩm Mặc Trần giận dữ nhìn trân trối phải đành cắt ngang...
“Cái đó, đi thôi, sắp bắt đầu rồi.” Giáo viên Trần cười haha, nắm tay Thẩm Mặc Trần, chạy trối chết.
“Tô Đào, sao còn đứng đó, nhanh mau đến đây đi.” Cách đó không xa, chị xinh đẹp nhìn Đào Tử đãthay đồ xong còn đứng ở đấy, nhanh hướng bé vẫy vẫy tay, ý bảo bé nhanh đến đây.
“Dạ, đến ngay.” Đào Tử ăn mặc cồng kềnh như mấy cây thông Noel ở công viên giải trí thú bông, khó khăn mà di chuyển đến chỗ các bạn.
“Tiết mục của chúng ta là lên sân khấu đầu tiên, nhanh tập trung một chỗ nào, Mc sẽ sau khi giới thiệu lùi về sau là chúng ta lên sân khấu ngay.”
Chị xinh đẹp nhìn thoáng qua bên nhóm tiểu thiên nga, dịu dàng vỗ về các bé, nói “Sau khi lên sân khấu, không cần quá hồi hộp, cũng không cần nhìn xuống khán đài, chúng ta cứ giống như lúc tập luyện hàng ngày mà phát huy thật tốt, có biết không?”
“Dạ, đã biết!” Tiếng trả lời lần lượt vang lên.
“Đào Tử, tuy là em chỉ diễn vai một cái cây, nhưng mà trong cảm nhận của anh, em tuyệt đối còn xinh đẹp hơn cả công chúa thiên nga nữa.”Hồ Ngọc Thành vẻ mặt nịnh nọt đầy tươi cười, đi đến cạnh Đào Tử.