Ngốc Nghếch Và Phúc Hắc: Hoan Hỉ Tiểu Oan Gia

Chương 35: Chúng ta chuyển nhà 1



Nghỉ đông năm ấy, Nguyệt Vi cũng mẹ Tô đưa theo hai bạn nhỏ lên thành phố mua quần áo mới dịp tết.

đang ở trung tâm mua sắm rất là vui vẻ, liền có người đưa cho một tờ rơi quảng cáo. Mẹ Tô thuận tay nhận lấy, xem cũng chưa xem liền đưa cho Đào Tử nghịch.

Đào Tử tò mò nhìn tờ rơi chất lượng mẫu mã đẹp mắt, đó là một trang quảng cáo nhà đất, hoa viên Thủy Ngạn, trên quảng cái là những ngôi biệt thự kiểu nhỏ thẳng hàng, vườn hoa, suối, cầu nhỏ, cây xanh, xinh đẹp đến lạ kỳ.

“Mẹ ơi, cái này so với nhà trong đại viện chúng ta đang ở đẹp hơn rất nhiều.” Đào Tử ngẩng đầu, nắm lấy áo mẹ mình, vẻ mặt nhìn mẹ đầy chờ mong.

Nguyệt Vi cũng thấy tò mò nhìn sang, nhận lấy tờ quảng cáo trong tay Đào Tử, nhìn qua, liên tục gật đầu.

“không tệ, không tệ, khá đẹp.”

Mẹ Tô bị lời tràm trồ của Nguyệt Vi, cũng tỉ mỉ mà nghiên cứu tờ quảng cáo một chút, lập tức vỗ đùi nói“Đẹp, đi, liền đi xem một cái.”

Thẩm Mặc Trần thật sự rất cạn lời mà nhìn các mẹ, nhức đầu tự hỏi, thế gian này đúng thật là khó sống chung nhất chính là phụ nữ và bọn tiểu nhân.

“Ngẩn người làm gì, đi thôi.” Nguyệt Vi liền nắm lấy tay Thẩm Mặc Trần, sao sát bước chân cùng mẹ Tô, hướng cửa trung tâm mua sắm mà đi ra bên ngoài.

Về đêm, hai người phụ nữa ai về nhà nấy, tìm ông xã mình, đem chuyện ở tiểu khu kia vẽ vời các kiểu vừa dụ dỗ vừa đe dọa, tỏ vẻ rất muốn mua nhà cùng nhau.

Giáo sư Thẩm đau đầu nhìn vợ mình, trong lòng liền chợt nghĩ đến một điều, vậy mà tư tưởng lại rất giống Thẩm Mặc Trần chiều nay nghĩ ra, thế gian này đúng thật là khó sống chung nhất chính là phụ nữ và bọn tiểu nhân

“Sao hả, ông xã? Cái biệt thự liền kề này không tệ, chúng ta cùng nhà Đào Tử có thể cùng nhau mua, về sau hai đứa đứa nhỏ có thể ở chung với nhau.” Vè mặt Nguyệt Vi nịnh nọt tươi cười nhìn anh.

“Bây giờ hai nhà chúng ta không phải ở cũng một nơi sao?”

“Cái này không giống nhau, anh nhìn xem tiểu khu này, hoàn cảnh thật tốt á.”

“Chúng ta còn có sân lớn như thế này, còn cái biệt thự đó ngay cả sân cũng còn không có.”

“Ít nói nhảm đi, em hỏi anh, sau này trần trần cưới vợ, anh định để con trài và Đào Tử ở đâu?”

“....”

“Chẳng lẽ anh muốn cháu nội anh cùng chúng ta chen chúc trong đại viện này hả?”

“……”

“anh xem, mua cái biện thự liền nhau thế này, về sau bọn nhỏ kết hôn, chúng ta mấy người già ở chung với nhau, bọn nhỏ cùng con cái ở với nhau, thật tiện.”

“……”

“Dù sao thì sớm muộn gì cũng phải mua, không bằng hôm nay mình mua sớm một chút, lỡ như sau này giá nhà đất lên cao thì phải làm sao?” Nguyệt Vi lải nhải bên tai ông chồng mình, hướng đến cảnh tượng tương lai tốt đẹp, hoàn toàn không thèm nghĩ đến, con trai nhà mình mới chỉ có mười hai tuổi, vậy mà chuyện năm hai mươi mốt tuổi cũng suy nghĩ rất tốt đi.

Nhưng mà không thể không nói, ở điểm này, Nguyện Vi thật sự rất nhìn xa trông rộng, tiểu khu mà họ mua nhà, năm năm sau giá tiểu khu này tăng cao chóng mặt, từ hai ngàn một mét vuông nhảy vọt lên những hai vạn.

Nghỉ đông năm nay, hai nhà Thẩm Tô sau khi bàn bạc kỹ càng chọn lựa, cuối cùng cũng quyết định chọn tiểu khu Đông Nam, mua một đôi biệt thự cận kề, trước cửa là một hàng hoa tử đằng, dịch sang hướng bắc một chút, chính là dòng suối có chiếc cầu nho nhỏ, lại thêm một đình hóng mát tuyệt đẹp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.