Ngốc Nghếch Và Phúc Hắc: Hoan Hỉ Tiểu Oan Gia

Chương 66: Có người ghen tị 1



Suy nghĩ của Đào Tử bay a bay, bay xa vạn dặm.

“Thầy Từ? Ngại quá, cắt ngang tiết của thầy một chút.” Cửa lớp đột ngột vang lên tiếng nói của thầy chủ nhiệm Triệu Quàng.

Toàn bộ ánh mắt của các bạn học đều nhìn ra ngoài cửa.

Thầy Từ cười cười, nhìn tình hình ngoài cửa, gật đầu nói “không có việc gì, mời thầy.” nói xong liền đứng nép sang bên cạnh.

Triệu Quảng nhanh chậm rãi đ vào, bước lên bục giảng, chỉ vào nam sinh đi theo sau mình nói.

“Các em thân mến, giới thiệu với các em một chút, đây là học sinh mới chuyển trường, bạn Lăng Vân.”

Đào Tử ngẩng đầu nhìn người bên cạnh thầy chủ nhiệm, đó là một nam sinh rất đẹp trai, đôi mắt hoa đào ngập nước, sáng trong, dường như là hoa đào ngày xuân nở rộ, một cơn gió nhẹ thổi qua, làm cho cánh hoa sơ rụng, làm người chấn động, làn da trắng nõn, trong suốt không chút tì vết, giống như ngọc quý thượng đẳng, mang theo chút ánh sáng hiền hòa, mũi thẳng tắp, môi mỏng luôn mỉm cười, làm cho người khác luôn thất ấm áp.

“Oa, Đào Tử, là soái ca đó nha, so với Thẩm Mặc Trần nhà bạn không kém hơn chút nào đâu.”

Triệu Tuyết trộm chọc chọc cánh tay Đào Tử, nhỏ giọng nói với cô.

“Ừ.” Đào Tử gật đầu, khách quan mà nói thì người bạn mới đến này cùng Thẩm Mặc Trần không thể phân cao thấp được, chỉ là trong lòng cô, Thẩm Mặc Trần là máu thịt sớm đã dung nhập vào sinh mệnh của mình, cậu ấy đã là một bộ phận không thể rời bỏ khỏi cuộc sống của cô được.

“Chào mọi người, mình là Lăng Vân, rất vui khi được quen biết các bạn.” Nam sinh kia hơi mỉm cười, chớp mắt tựa hàng ngàn hàng vạn đóa hoa đua nở, làm người chói mắt.

Giọng nói cũng không trầm thấp, cũng chỉ là một đứa nhỏ lớp một sơ trung, còn đang trong thời kỳ vỡ giọng, nhưng giọng nói của cậu lại rất dịu dàng, nếu như không cẩn thận sẽ đi thẳng vào lòng người.

Các bạn học nữ trong lớp bắt đầu nho nhỏ thì thầm.

Thầy Triệu Quảng đảo một vòng, liền nói với Lăng Vân “Em ngồi sau Triệu Tuyết đi.”

Đào Tử qua đầu nhìn Triệu Tuyết, chỉ thấy hai mắt cô bạn đang tỏa sáng. Lăng Vân theo ánh mắt của thầy Triệu Quảng nhìn về phía Triệu Tuyết rất lịch sự cười cười với cô, sau đó tầm mắt quét đến Đào Tử bên cạnh, thái độ rõ ràng rất ngạc nhiên, sau đó liền âm thầm nhướn mày.

cô bạn này, mình đã tìm rất lâu, cuối cùng không nghĩ đến là có thể gặp được ở đây.

“Được rồi, Lăng Vân đến chỗ ngồi đi.” Thầy Triệu nhẹ nhàng vỗ vỗ bả vai Lăng Vân, ý bảo cậu về chỗ ngồi, sau đó nói với thầy Từ “Ngại quá, quấy rầy anh dạy học, xin mời anh tiếp tục a.”

“không sao.” Thầy Từ cười hiền lành, sau khi thầy Triệu rời đi liền tiếp tục giảng bài, nhìn xuống các bạn nhỏ bên dưới, cao giọng nói “Được rồi, bây giờ chúng ta mở trang một trăm bảy mươi hai, bạn Tô Đào, mời bạn đem đoạn đối thoại anh ngữ số hai đọc một lần.”

Đào Tử nhanh mở sách ra, sau đó cẩn thận đứng lên, nhìn qua đoạn văn thầy Từ nói, còn may, cơ bản đều hiểu, vì thế cao giọng đọc lên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.