“Em không khỏe hả? Sao mặt lại đỏ như vậy?” Thẩm Mặc Trần thấy Đào Tử lề mề cả buổi mới chịu ra mở cửa, cửa vừa mở thì cái khuôn mặt nho đỏ bừng của cô nàng ập vào mắt không nhịn được kỳ quái hỏi.
Thẩm Mặc Trần nhẹ đưa tay ra, sờ lên trán của bé ngốc, chắc chắn là bé ngốc không có bị nóng, mới nhẹ thở ra, đi vào phòng cô.
Đào Tử có chút méo mặt nhìn cậu.
“Sao vậy? Em đang lo lắng cái gì hả?” Thẩm Mặc Trần nhìn quả đào ngốc đang đứng ngồi không yên, cau mày hỏi.
“Cái đó…anh tìm em có chuyện gì không?” Đôi tay Đào Tử vì khẩn trương mà xoắn chặt với nhau đôi mắt to ngập nước có chút tránh né không dám nhìn cậu.
“không có chuyện gì thì không thế đến tìm em sao?” Thẩm Mặc Trần tùy ý ngồi lên giường bé ngốc, ngẩng đầu nhìn cô nàng đáng đứng bất động tại chỗ, trêu chọc “Vậy sao em không có việc gì cũng cả ngày nằm ăn vạ bên phòng anh hả?”
“Có thể….” Trong đầu bé ngốc bây giờ còn lưu lại mấy cảnh tượng trong tiểu thuyết khi nãy, lại thấy cậu đang ngồi trên giường của mình, sợ cậu sẽ lấy gối đầu rồi phát hiện ra cuốn tiểu thuyết kia.
“Vừa rồi em đã làm gì?”Đôi mắt thâm sâu đen nhánh của Thẩm Mặc Trần lướt trên người bé ngốc, quần áo ngay ngắn, không giống vẻ lên giường đi ngủ, huống chi chăn mềm trên giường vẫn còn nằm gọn gàng căn bản là chưa có dấu hiệu mở ra.
“Đọc sách?” Thẩ Mặc Trần nhìn chung quanh căn phòng, trên bàn học cái gì cũng không có, trên sàn cũng không có cái gì, “Đọc sách gì, sao đến tận bây giờ mà mặt em vẫn cứ đỏ như vậy?”
“…..Là…..” Đào Tử như đứa bé làm sai chuyện, chân tay có chút luống cuống đứng tại chỗ, đôi mắt liền liếc một cái lên kệ sách bên cạnh, nhỏ giọng nói “Vừa rồi em đứng ở kệ sách đọc ‘Giản ái ‘ vừa rồi anhgọi cửa nên em để lại trên kệ rồi.”
“Ờ…” Thẩm Mặc Trần gật nhẹ đầu một cái, duỗi tay ra ngoắc ngoắc cô “Đến đây.”
“Làm gì á?” Đào Tử chậm chạp đi đến bên cạnh cậu, nhưng lại không đến dính lên người cậu như thường ngày.
Thẩm Mặc Trần cảm thấy hôm nay bé ngốc nhà anh thật khác thường.
một bàn tay thon dài nhẹ nhàng nắm lấy cánh tay mảnh khảnh của bé ngốc, sau đó dùng chút sức khiến cho Đào Tử đang đứng bên cạnh liền cậu ôm vào trong ngực.
“anh anh anh…anh làm gì vậy?” Đào Tử nhìn mặt Thẩm Mặc Trần đang đến gần, sợ đến mức nói cũng bị lắp, không trách bé ngốc được nha, ô ô ô, vừa mới tiếp nhận kiến thức giáo dục về cái chuyện kia, mà giờ này trong đầu chỉ toàn là những câu chữ đầy hương diễm kia.
nói cho cùng thì Đào Tử còn nhỏ, từ bé đã gọi cậu là chồng đến thuận miệng, trong lòng bé ngốc, chồng chính là từ chỉ dành cho Thẩm Mặc Trần, tuy là cũng có lúc dũng cảm nhào lên hôn Thẩm Mặc Trần, nhưng lúc đó thì vẫn còn nhỏ, cái gì cũng không hiểu, chỉ là người lớn thêm cổ vũ, cảm thật tốt mà thôi.
Bé ngốc cũng chưa từng nghĩ đến ý nghĩa sâu xa của ‘chồng;’ là gì, cũng không biết được thì ra ngồi hôn môi còn có nhiều hành vi ‘tiếp theo’ thân mật như vậy