Ngốc Nghếch Và Phúc Hắc: Hoan Hỉ Tiểu Oan Gia

Chương 80: Thì ra là anh trai em gái 4



“Tớ...” Gương măt tròn trịa của Triệu Tuyết hiện lên chút đỏ ửng, cô thật có chút xấu hồ nhìn thoáng qua Lăng Vân, lại nhìn qua Đào Tử, xoày người nằm bò trên bàn học “Sắp đến giờ học rồi đó, hai cậu cất tạp chí đó nhanh đi.”

Triệu Tuyết vừa dứt lời, tiếng chuông vào học liền vang lên, trong lòng cô liền nhẹ nhõm một hơi, âmthầm nói nguy hiểm thật!!!

Đào Tử cùng Lăng Vân có chút nghi ngờ nhìn nhau một cái, cũng thẳng lưng mình, chuẩn bị vào học.

Nhưng mà nghĩ lại những đều vừa rồi, Đào Tử trong lòng có chút nghi ngờ, chẵng lẽ mình cùng Thẩm Mặc Trần là mối quan hệ anh em gái, chỉ là xưng hô có chút khác biệt mà thôi?

Mãi đến khi tan học Đào Tử vẫn còn rối rắm chuyện này.

Chờ đến khi phòng học không còn mấy người, mới chầm chậm thu dọc sách vở, sau đó đi đến lớp của Thẩm Mặc Trần.

Vẫn như trước, cô nàng vừa đứng ở cửa lớp 2-2, lập tức sẽ có một bạn học nam gân cổ hét tướng vào bên trong “Thẩm Mặc Trần, vợ cậu đến rồi này.”

Đào Tử nghe thấy xưng hô này, đột nhiên có chút mắc cỡ.

Thẩm Mặc Trần một tay cầm cặp, không chút phản ứng đi ra ngoài cửa, nhìn bé ngốc nhà mình đangđứng ở cửa lớp, đưa tay còn lại nắm lấy tay cô bé, nói “đi thôi.”

“Dạ.” Tầm mắt đào ngốc nhìn vào bàn tay Thẩm Mặc Trần đang nắm trọn tay mình.

Ngón tay anh khớp xương rõ ràng, thon dài trắng nõn, mang theo hơi ấm, nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay nho nhỏ đầy thịt của mình.

Ừm... Tim có cảm giác đạp nhanh hơn?

Hình như là không có á.

“Cái kia...Cái kia...” Đào ngốc có chút ngập ngừng mà nhìn Thẩm Mặc Trần, giọng nói lắp bắp, muốn hỏi anh vài chuyện.

“Sao vậy?” Thẩm Mặc Trần quay đầu, nhìn thấy vẻ mặt do dự của bé ngốc, trên khuôn mặt trắng nõn như vậy lại có chút đỏ ửng không dễ nhìn ra, đôi mắt to ngập nước, mang theo một ý tứ muốn hỏi điều gì đó cùng tò mò nhìn về phía mình.

“anh có cảm giác tim đập nhanh không?” Đào Tử cảm thấy nếu hôm nay không nói rõ ràng mấy chuyện này, buổi tối hôm nay khẳng định sẽ ngủ không được.

“Hả?” trên gương mặt tuấn tú của Thẩm Mặc Trần vậy mà khó có được biểu tình không thể tưởng tượng được.

Chẳng lẽ vấn đề mình hỏi quá phức tạp, nên anh ấy nghe không hiểu?

Đào ngốc nghi ngờ nhìn anh, lại nghĩ, rồi lại hỏi “Vậy nếu như anh không nhìn thấy em, anh có nhớ em không?”

“...” Thẩm Mặc Trần hóa đá tại chỗ, trên mặt anh thay đổi phức tạp không nói được, đôi mắt đen nhánh hun hút nhìn Đào Tử như nhìn thấy người ngoài hành tinh, “Hôm nay, đầu em bị đụng hả?”

“Đầu anh mới bị đụng á.”Đào Tử tức giận nhìn anh.

“Vậy chứ sao em lại hỏi mấy câu kì quái vậy chứ?” Thẩm Mặc Trần lấy tay sờ trán cô nàng, tựa như để xác nhận điều gì đó, một lát sau, lại đem tay thu về, hỏi “trên đầu đâu có u cái nào a....”

“....”

Được rồi, lần đầu tiên Đào Tử muốn tìm hiểu thế giới tình cảm của Thẩm Mặc Trần đã bị sự hoài nghĩ đầu bị đụng mà hoàn toàn kết thúc ở đây.

“Tâm trạng em không tốt sao?” Thẩm Mặc Trần nhìn vẻ mặt giận dỗi của Đào Tử, suy nghĩ cả buổi, rốt cuộc mới có kết luận này.

“...” Bạn quả đào nào đó không muốn nói chuyện cùng anh nữa.

Thẩm Mặc Trần bó tay mà nhún vai, nhơ slaij khi mình còn nhỏ, mỗi tháng mẹ sẽ có mấy ngày hờn giận khó hiểu, lúc ấy giáo sư thẩm đang đào mìn, mỗi ngày cũng thật cẩn thật, sợ không cẩn thận sẽ dẫm phải mìn, dẫn đến chết không toàn thây.

Đào Tử nhìn vẻ mặt như không có gì của Thẩm Mặc Trần, trong lòng lại cẩn thẩn nghĩ lại mấy điều mà trong tạp chí nói, cuối cũng vẫn là đưa ra kết luận, quả nhiên Thẩm Mặc Trần và mình chính là tình cảm anh em.

Lập tức dứt bỏ hết phiền não, kéo cánh tay Thẩm Mặc Trần, cười hi hi nói “đi thôi, đi thôi, bây giờ tâm trạng em rất tốt.

Thẩm Mặc Trần nghi hoặc nhìn quả đào ngốc bên cạnh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.