Ngốc Phúc Tấn

Chương 1-1-1: Mở đầu



Đầu mùa đông, gió bắc thét gào, trăng ẩn sao thưa, phóng mắt nhìn khắp nơi, xung quanh đều là bóng tối yên tĩnh, chỉ có một chút ánh sáng lóe ra ở chỗ khe núi.

Đổng Hải Lăng khoác một chiếc áo choàng màu nâu cũ kỹ, giơ cao một cây đuốc, để chiếu sáng cho người đàn ông đang sửa bánh xe.

"Đức thúc, bánh xe bị hỏng nặng như vậy, có thể sửa lại được sao?" Nhìn bánh xe bị biến dạng nặng thế kia, nàng hơi nhíu mày.

Nàng và tỷ tỷ thay phụ thân đến thăm cô cô bị bệnh, khi quay về, xe ngựa vô tình đi vào hồ sâu, sau khi cố gắng kéo được xe ngựa ra thì bánh sau lại bị hỏng, không thể đi được tiếp, đành phải ở nơi hoang dã trước không thôn sau không nhà này để sửa chữa.

"Nhị tiểu thư không cần lo lắng, một hai canh giờ nữa là sửa xong thôi." Cánh tay thô kệch của Đức thúc cầm một hòn đá thay cho búa và một con dao găm, sửa chữa bộ phận bị hỏng.

Bên tai trái nghe thấy tiếng thì thầm nói, Hải Lăng liếc mắt nhìn đôi nam nữ đang ngồi cạnh đống lửa, thấy bọn họ vô cùng thân mật dựa vào nhau sưởi ấm.

Nữ tử khoác áo lông chồn trắng kia là tỷ tỷ của nàng Đổng Hải Đường, hai má dưới ánh lửa càng thêm hồng  thắm, vô cùng kiều diễm. Nam tử kia là biểu ca của các nàng Thường Hoằng.

Đổng Hải Đường tựa đầu lên vai biểu ca, không biết Thường Hoằng nói gì bên tai nàng, khiến nàng cười ra tiếng, vẻ mặt ngọt ngào, giống như chưa từng từng nổi giận vì chuyện bánh xe bị hỏng, không thể vào thành nghỉ ngơi chỉ có thể ăn ngủ hoang dã.

Nhìn biểu ca che chở và yêu thương tỷ tỷ, đôi mắt Hải Lắng hơi u ám.

Thường Hoằng đứng dậy nói: "Đã sắp đốt hết củi, ta đi nhặt thêm củi về đốt."

"Không cần, mấy chuyện như thế này cứ để Hải Lăng đi là được rồi." Đổng Hải Đường ngăn hắn lại, kéo hắn ngồi lại cạnh mình.

"Nhưng trời tối như vậy, để cho một nữ hài như Hải Lăng đi...Được không?" Hắn có chút chần chừ nhìn Hải Lăng đang cầm cây đuốc chiếu sáng cho xa phu.

"Chính là vì trời tối, cho nên không có ai thích hợp hơn muội ấy." Đổng Hải Đường nhìn về phía muội muội, cao giọng ra lệnh, "Hải Lăng, muội lại đi nhặt ít củi về đây."

Đức thúc mở miệng muốn nói gì đó, Hải Lăng nhẹ nhàng lắc đầu với ông, ngăn ông lên tiếng, thấp giọng đáp, "Được."

"Hải Đường, hay là để ta cùng đi với muội ấy, dù sao nơi đây hoang dã không người, cũng không biết có sói lui tới hay không?" Giọng nói của Thường Hoằng có chút lo lắng truyền đến.

Đổng Hải Đường nhẹ nhàng bâng quơ mở miệng, "Huynh không cần lo lắng cho muội ấy, dù có gặp phải sói thì muội ấy cũng có thể tránh đi được, đôi mắt của muội ấy không thua gì mắt mèo đâu."

Hải Lăng đưa cây đuốc cho Đức thúc, một mình đi về phía bóng đêm u ám, dần dần không còn nghe thấy tiếng nói chuyện nữa.

Bọn họ nghỉ ngơi ở chỗ khe núi, bốn phía đều là cỏ cao, không có cây đại thụ nào, cho nên nàng phải đi xa, bên kia có một khu rừng, chỗ đó mới có cành khô.

Nàng khép chặt vạt áo choàng cũ, đi vào trong rừng tối đen, xung quanh yên tĩnh đến đáng sợ, nhưng vẻ mặt của nàng không hề có chút sợ hãi, bởi vì đối với nàng cánh rừng buổi tối và ban ngày không có gì khác nhau, nàng có thể nhìn rõ không sót một cái gì. 

Nàng khom lưng tìm cành khô trên đất, không lâu, liền ôm đầy một đống củi.

Chuẩn bị quay trở về, bỗng nhiên nàng nhìn thấy cách đó không xa một bóng người thất tha thất thểu mà đi, nàng nhận ra đó là một nam tử. Bởi vì nhiều năm trước xảy ra một chuyện, khiến cho sau này nàng luôn có cảm giác sợ hãi đối với nam tử xa lạ, vì vậy nàng căng thẳng ôm chặt đống củi trong lòng, xoay người muốn nhanh chóng rời khỏi, nhưng lại phát hiện người kia tập tễnh giống như bị thương nặng, lúc nào cũng có thể ngã xuống.

Nàng nhắm mắt, thì thào nói với chính mình, "Không nhìn thấy, không nhìn thấy, đừng xen vào việc của người khác." Mặc dù nhắc nhở chính mình như vậy, nhưng nàng lại không thể bước đi.

Ở phía sau cách đó không xa có ánh lửa cùng với tiếng truy tìm, hình như đang đuổi theo người kia, nàng chần chừ, rốt cuộc lương tâm chiến thắng sợ hãi.

Nàng cố nhịn sợ hãi trong lòng đi về phía người kia, thấp giọng nói với hắn, "Đi theo ta."

Đột nhiên thấy một người xuất hiện trước mặt, nam tử giật mình kinh hãi, giơ kiếm lên phòng vệ.

"Mau đi theo ta, bọn họ sắp đuổi đến rồi." Hải Lăng thấp giọng thúc giục.

Trời quá tối, hắn nhìn không rõ dung mạo của nàng từ giọng nói nhận ra là một cô nương, hắn kinh ngạc hỏi: "Cô ngươi là ai? Vì sao phải giúp ta?" Thân mang thương nặng khiến giọng nói của hắn có vẻ khàn đục trầm thấp.

Hải Lăng không trả lời, thấy hắn đi lại bất ổn, giống như lúc nào cũng có thể ngã xuống, nàng chần chừ một lát, liền chuyển củi đốt sang một bên, để một tay chống, sợ hãi cầm lấy vạt áo của hắn, kéo hắn đi về phía bên trái.

Cảm giác thấy nàng giống như không có ác ý, nam tử thuận theo đi sát nàng.

Hai người đi một lúc, đi đến trước vách núi.

"Đi vào."

"Đi vào chỗ nào?" Nam tử ngẩn người, nhìn thạch bích tối đen không rõ hình dạng, thật sự không nhìn ra nàng muốn bảo hắn đi vào chỗ nào. Chẳng lẽ nàng bảo hắn đi đụng vào đá sao?

"Chỗ đó có một cửa động." Nàng thấp giọng nói, giúp hắn đi qua bụi cỏ chắn trước một cửa động cao hơn nửa người. Chỗ này nàng tình cờ nhìn thấy lúc đang nhặt củi, thấy một con thỏ chui ra từ bên trong.

Hắn đẩy bụi cỏ ra đi vào bên trong, lúc này mới phát hiện thì ra phía sau bụi cỏ là một cửa động, cảm thấy kinh ngạc nhìn bốn phía, nhưng tầm mắt của hắn không nhìn được cái gì, hắn quay đầu phát hiện nàng hình như phải rời đi, vội vàng giữ chặt tay nàng. 

"Ngươi làm gì vậy? Buông ra!" Thình lình bị kéo tay lại, Hải Lăng hoảng sợ, kinh hoảng vùng vẫy, bó củi ôm trong ngực rơi xuống đất.

"Cô nương cũng trốn vào trong đi, những người kia tâm ngoan thủ lạt, tìm không thấy ta, nhất định sẽ hỏi cô, bất luận có hỏi ra được gì hay không, sau đó nhất định sẽ giết cô." Trong bóng tối, hắn không nhìn thấy sắc mặt hoảng sợ của nàng, mạnh mẽ kéo nàng vào trong động.

Sau khi kéo Hải Lăng vào trong động, hắn liền buông lỏng tay ra, nhưng nàng vẻ mặt sợ hãi thối lui đến nơi sâu nhất trong động.

"Cô nương?" Không nghe thấy giọng của nàng, hắn nhíu mày liếc nhìn sơn động tối đen, trong động không có nửa tia ánh sáng, hắn căn bản không nhìn thấy nàng ở chỗ nào.

Mấy giây sau nàng mới lên tiếng, "Những người đó là ai?"

"Bọn hắn chỉ là mấy tên giặc cỏ." Thấy nàng vẫn ở trong động, hắn mới an tâm ngồi xuống. Hắn bị nội thương rất nặng, đã sắp không chống đỡ được, cần phải nhanh chóng vận công chữa thương. Bỗng nhiên nghĩ tới  một chuyện, hắn nghi hoặc hỏi: "Cô nương, vì sao cô lại giúp ta?"

"...Ta cũng không muốn giúp ngươi, ai bảo lương tâm của ta không bị chó tha đi mất." Nàng thầm nói, trong giọng nói có một chút ảo não.

Nàng thật không ngờ có lòng tốt giúp hắn, kết quả lại liên lụy bản thân mình bị nhốt trong núi cùng một nam nhân xa lạ này.

Mấy người tỷ tỷ còn đang chờ nàng nhặt củi về đốt, nếu như lâu không thấy nàng quay về, nhất định tỷ tỷ sẽ tức giận!

Nam tỷ mở miệng muốn nói gì đó, lại nghe thấy nàng nói: "Suỵt, bọn họ đi về phía này."

Hắn ngưng mắt nhìn ra ngoài sơn động, tầm mắt xuyên qua những cành lá bụi cỏ che trước cửa động, quả nhiên loáng thoáng thấy có ánh lửa, hắn vội vã ngưng thần đề phòng, e sợ bọn họ phát hiện ra chỗ sơn động này.

"Tự nhiên không thấy nữa, còn không nhanh chóng đi tìm xem, hắn bị thương, nhất định chạy không xa, dù thế nào cũng không thể để cho hắn chạy thoát!" Ngoài động, một giọng nói lãnh khốc ra lệnh.

"Vâng."

Sau một lúc, có người báo lại, "Nhị gia, tìm khắp nơi nhưng không thấy người, có thể là hắn đã chạy đến chỗ khác rồi không?"

"Đáng chết, ba người ở lại tiếp tục tìm ở đây, những người khác đi theo ta."

Thấy bóng người bên ngoài không phát hiện ra chỗ này, lúc này hắn mới thả lỏng người ra.

Yên lặng, Hải Lăng cuộn mình trong góc, ôm lấy hai đầu gối, từ đầu đến cuối cũng không không dám nhìn mặt hắn, bởi vì bộ râu trên mặt của hắn khiến cho nàng cảm thấy thật đáng sợ. Tầm mắt nhìn xuống chân hắn, nàng nhíu mày lại, chỗ đó có một vết thương, vẫn còn đang chảy máu.

Nàng do dự một lúc lâu, sau khi hít một hơi thật sâu, lúc này mới lặng lẽ đến gần hắn, lấy khăn tay ra.

Nam tử nhắm mắt điều khí, bỗng nhiên phát hiện có đôi tay hướng về phía chân hắn, chuẩn xác buộc khăn lên vết thương ở chân hắn, thay hắn băng bó cầm máu, hắn nghi hoặc thấp giọng hỏi: "Cô nương...Chẳng lẽ có thể nhìn được vật trong bóng tối?"

"Ừm, bọn họ tới, đừng lên tiếng." Nhẹ giọng bảo hắn đừng lên tiếng, nàng lại lui về góc.

Hắn một bên nhắm mắt vận khí chữa thương, một bên ngầm đề phòng.

Thật lâu sau, cuối cùng phía cuối chân trời cũng xuất hiện tia nắng đầu tiên, xua đi bóng tối, mãi đến khi ánh nắng ấm áp chiếu đến, hắn mới từ từ mở mắt ra, phát hiện bên ngoài trời đã sáng.

Mượn tia nắng chiếu xiên vào động, hắn nghiêng đầu nhìn người đang cuộn mình trong góc động, một thiếu nữ b vẫn đang tựa mình vào vách động ngủ.

Đôi lông mi dày che đi ánh mắt của thiếu nữ, bên dưới mũi ngọc là đôi môi đỏ thắm, giống như quả anh đào ướt át kiều diễm, hắn từ trước đến nay vẫn luôn rất lý trí bỗng nhiên giống như bị cái gì đó kích động, trong lòng bỗng nhiên rối loạn.

Hắn ngây người nhìn nàng một lúc, sau đó giống như bị mê hoặc, kìm lòng không đậu mà cúi người xuống, khi chỉ cách đôi môi của nàng một khoản, bỗng nhiên nàng mở mắt ra, hắn vội vàng chột dạ đứng thẳng lên, dưới đáy lòng tự chửi rủa bản thân, sau đó giả bộ như không có chuyện gì nói: "Cô nương đã tỉnh?"

Hải Lăng dụi dụi mắt, trợn mắt thấy có nam nhân nhìn chằm chằm mình, bỗng nhiên nàng giật mình, muốn hét lên, lại nhớ đến cái gì, vội vàng che miệng lại.

"Những người đó đi rồi sao?" Nàng nhỏ giọng hỏi.

"Chắc là đều đã đi rồi, cô nương..."

Hắn còn chưa nói xong, liền nghe nàng đột nhiên kinh hô, "A, nguy rồi, trời sáng rồi!" Nói xong, nàng liền kích động chạy ra ngoài.

Đêm qua tỷ tỷ vẫn đợi không thấy nàng về, nhất định sẽ tức giận! Không biết bọn họ có bỏ lại nàng mà rời đi không?

"Cô nương, xin dừng bước, ta còn chưa tạ ơn ân cứu mạng của cô!" Nam tử vội vàng gọi nàng lại.

"Không cần cảm ơn, đại thúc, ta phải đi."

Đại, đại thúc.

Nghe vậy, hắn kinh ngạc, quay đầu nhìn xung quanh, xác định ngọai trừ hắn và nàng thì không có ai khác, nói cách khác, nàng gọi hắn là...Đại thúc!

"Ngươi đứng lại cho ta, ngươi gọi ai là đại thúc?" Hắn bước lên một bước, vết thương ở chân đột nhiên đau xót, khiến hắn lảo đảo, khi đuổi ra ngoài đã không thấy bóng dáng của nàng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.