Ngốc Phúc Tấn

Chương 4-3



Thấy chủ tử khi thì nhăn mày, khi thì chống cằm ngẩn người, Châu Nhi nhịn không được hỏi: "Phúc tấn, người đang phiền não chuyện gì vậy?"

"Ta đang nghĩ đến những lời Thập Ngũ a ca nói."

"Thập Ngũ a ca đã nói gì với người vậy?" Lúc trước Thập Ngũ a ca mời phúc tấn đi qua, còn không cho nàng ở bên cạnh hầu hạ, cũng không biết đã nói chuyện gì, thần bí như vậy?

"Ngài ấy nói Miên Dục..." Gọi ra cái tên này, Hải Lăng có chút e lệ, "Muốn giao Ngũ cách cách cho Tông Nhân Phủ xử phạt."

"Là vì chuyện phúc tấn rơi xuống nước sao?"

"Ừm, Thập Ngũ a ca muốn ta thuyết phục Miên Dục, đừng truy cứu chuyện này nữa, trách làm cho hòa khí giữa phủ bối lạc và phủ thân vương bị phá hỏng." Không nghĩ tới vì chuyện nàng rơi xuống nước, mà hắn lại muốn giao Ngũ cách cách cho Tông Nhân phủ xử phạt, cảm giác được người quan tâm như vậy, khiến cho tim nàng đập nhanh hơn, trên mặt cũng không nhịn được nở nụ cười ngọt ngào.

Châu Nhi thấy vậy, thật lòng khen, "Phúc tấn, người nên cười nhiều hơn, nụ cười của người thật đẹp."

Ít khi được người khác khen như vậy, Hải Lăng xấu hổ cúi đầu xuống, "Châu Nhi, đừng chọc ta nữa."

"Nô tỳ không chọc người, nô tỳ nói thật, người cười rộ lên thật sự rất đẹp." Châu Nhi thấy hai má nàng đỏ bừng, mỉm cười nghĩ phúc tấn này thật dễ thẹn thùng, nói tiếp, "Phúc tấn, người đừng nghe những gì Thập Ngũ a ca nói, bối lạc gia biết nên phải làm như thế nào, Ngũ cách cách luôn ương ngạch, nên cho nàng ấy một chút giáo huấn."

"Nhưng mà Thập Ngũ a ca nói cũng không sai, nếu ta đã không có việc gì, vậy thì không cần vì ta, khiến cho Miên Dục cùng Lễ Thân vương kết oán."

Thập Ngũ a ca nói với nàng, Miên Dục cố ý muốn cưới nàng làm phúc tấn, đã khiến cho hoàng thượng không vui, ngày trước vì chuyện Miên Dục muốn Tông Nhân Phủ xử phạt Ngũ cách cách mà đã triệu kiến hắn, muốn khuyên hắn bỏ ý định này.

Nhưng hắn lại không chịu, cố ý muốn làm theo luật lệ Đại Thanh, hắn chiếm một chữ lý, hoàng thượng cũng không có cách nói được hắn, cho nên lúc này mới bảo Thập Ngũ a ca tới khuyên hắn, nhưng hắn vẫn không chịu nghe, cho nên Thập Ngũ a ca mới tìm đến nàng.

Đã có hoàng thượng và Thập Ngũ a ca khuyên bảo, hắn đều không nghe, vậy sao có thể nghe lời nàng chứ?

Lúc ấy nàng cũng đã trả lời như vậy, Thập Ngũ a ca lại nói...

"Không giống, cháu là người bị hại, nếu như cháu muốn Miên Dục không truy cứu, hắn khẳng định ít nhiều sẽ nghe. Cháu chắc cũng không muốn nó vì cháu mà khiến hoàng thượng không vui, lại kết thù với Lễ thân vương chứ?"

Nàng quả thật không hy vọng Miên Dục vì nàng mà đắc tội với hoàng thượng, lại kết thù với Lễ thân vương, nhưng hắn thật sự sẽ nghe nàng nói sao? Hải Lăng nghi ngờ tự hỏi.

Châu Nhi nghĩ nghĩ, nói: "Đó là vì bối lạc gia đau lòng cho phúc tấn, huống chi Ngũ cách cách khi dễ người, chẳng khác nào là không để bối lạc gia vào trong mắt sao?"

"Có thể ít đi một chuyện thì tốt một chuyện, ta không hề hận Ngũ cách cách, ta nghĩ lúc ấy nàng ấy cũng không có ý muốn đẩy ta vào chỗ chết, chỉ là không cẩn thận."

"Người quá tốt bụng, người khác đã đối xử với người như vậy, người lại nói giúp cho nàng ấy."

"Ta không muốn Miên Dục rước lấy phiền toái." Hải Lăng nhìn nô tỳ của mình, "Châu Nhi, ngươi nói, nếu như ta khuyên hắn thì hắn có nghe ta không?"

Châu Nhi không chút do dự gật đầu, "Lời người nói bối lạc gia khẳng định sẽ nghe, người không biết ngài ấy yêu người biết bao nhiêu, trong khoảng thời gian người hôn mê, bối lạc gia gần như không ngủ, tự mình chiếu cố cho người. Nhưng mà ta cảm thấy, nếu đơn giản tha cho ngũ cách cách như vậy, thật sự là quá lợi cho nàng ấy."

Nghe thấy Châu Nhi nói như vậy, Hải Lăng cúi đầu trầm ngâm một lúc, sau đó phân phó, "Châu Nhi, ngươi đi  giúp ta chuẩn bị một số thứ?"

"Thứ gì ạ?"

*****************

"Chàng đã về." Thấy trượng phu đẩy cửa vào phòng, Hải Lăng nở nụ cười, đứng dậy đón hắn.

Miên Dục nhạy cảm phát hiện vẻ mặt của nàng có chút dị thường.

"Làm sao vậy?" Thấy trong phòng ngủ có hai cây nến long phượng, hắn nheo mắt lại.

"Thiếp....Chuẩn bị chút rượu và thức ăn." Nàng cúi đầu thấp giọng trả lời. Nghĩ đến chuyện sẽ phải làm, nàng có chút khẩn trương nắm chặt khăn tay.

Miên Dục đi đến trước bàn, thấy trên bàn có bầu rượu cùng bánh tử tôn, còn có một chén mỳ cùng hai đôi đũa, hai chiếc ly, hắn khó hiểu nhìn về phía nàng.

"Đây là muốn làm gì?"

Nàng rót hai ly rượu, đưa một ly cho hắn, khẽ nhấp môi một chút, lúc này mới đỏ mặt nói: "Đêm nay là đêm....Chúng ta động phòng hoa chúc."

Nghe vậy, hắn kinh ngạc, lập tức nhíu mày, "Nàng nói đêm nay muốn...."

Hải Lăng gật đầu, xấu hổ không dám nhìn hắn, bưng ly rượu đã uống một ngụm, nói: "Đây là rượu hợp cẩm."

Hắn nhìn sâu vào nàng, uống một ngụm ly rượu trong tay, hai người lại đổi ly với nhau, cùng nhau uống cạn ly rượu.

Sau đó nàng gắp một cái bánh tử tôn đến bên miệng hắn, hắn há miệng cắn một nửa, "Hử, sống?"

Nhìn hắn nhíu mày, nàng nở nụ cười yếu ớt, "Không phải thiếp nói hôm nay mới là đêm động phòng hoa chúc của chúng ta sao? Bánh tử tôn này tự nhiên là nửa sống nửa chín." Tượng trưng cho sớm sinh quý tử.

Hải Lăng lại gắp một ít mỳ trường thọ đút cho hắn.

Ánh mắt của hắn vẫn luôn nhìn nàng, ánh mắt nóng bỏng nhìn chăm chú khiến hai má nàng đỏ bừng, cùng hắn chia sẻ ăn xong bát mỳ, mặt nàng đỏ bừng, đứng dậy nói: "Chúng ta...có phải là nên đi ngủ rồi không?"

Miên Dục gật đầu, cùng nàng đi đến bên cạnh giường.

Nàng đưa tay cởi bỏ áo ngoài cho hắn.

Nhìn tay nàng khẽ run, Miên Dục than nhẹ một tiếng, "Nàng không cần miễn cưỡng chính mình."

"Không, thiếp không miễn cưỡng."

"Tay nàng đang run kìa." Hắn chỉ rõ sự thật.

Hải Lăng khẽ cắn môi dưới, "Đó là bởi vì...thiếp vô cùng khẩn trương." Đúng vậy, nàng vẫn sẽ sợ, nhưng nàng biết chính mình phải vượt qua được nỗi sợ hãi này, thì mới có thể cùng hắn tiếp tục đi tiếp.

"Nàng thật sự nguyện ý?" Hắn hỏi lại một lần.

"Ừm." Nàng không chút do dự gật đầu, "Thiếp muốn...cùng chàng một đôi phu thê thật sự."

Những lời này khiến cho hắn mừng như điên, "Cuối cùng nàng cũng cam tâm tình nguyện trở thành phúc tấn của ta rồi." Hắn ôm nàng, hôn lên môi nàng thật sâu.

Nhìn vẻ mặt ẩn nhẫn của hắn, biết hắn thương tiếc chính mình, trong lòng nàng tràn đầy nhu tình, trông mong trở thành thê tử thật sự của hắn, vì thế nhẹ nhàng mỉm cười, mở miệng nói: "Thiếp không sao cả rồi."

"Thật sự?" Hắn nhìn chăm chú gương mặt của nàng, vẫn không có hành động gì hơn.

"Thật sự." Nàng không chút do dự gật đầu.

Mới biết mùi đời, Hải Lăng vô cùng mệt mỏi, gần như muốn ngủ luôn, nhưng nàng nhớ đến chuyện trong lòng, vẫn cố gắng chống lại mí mắt không dám nhắm.

"Phu quân."

"Ừm?" Hắn vốn muốn sửa lại xưng hô của nàng, nhưng chợt nghĩ, tiếng phu quân này cũng rất dễ nghe nên liền từ bỏ.

Được hắn ôm trong lòng, Hải Lăng ngẩng đầu lên nhìn hắn, "Chuyện ngũ cách cách kia...Chúng ta liền thôi đi, có được không? Đừng truy cứu nữa."

"Vì sao? Nàng ta đánh nàng một cái tát, lại khiến nàng ngã vào trong hồ, thiếu chút nữa là khiến nàng mất mạng, vì sao nàng không hận?"

"Không hận, bởi vì nếu không có nàng ấy, ta cũng không biết..." Nàng e lệ dừng lại.

Hắn khẽ cúi xuống hôn môi hồng của nàng, hỏi: "Không biết cái gì?"

"Không biết...Chàng đối với thiếp tốt như vậy."

Miên Dục có vẻ đăm chiêu nhìn nàng, "Ngày hôm nay nàng đã gặp Thập Ngũ a ca rồi sao?" Khi trở về, hắn từ chỗ tổng quản biết được, sau khi mình rời đi, Thập Ngũ thúc đã gặp nàng.

"Ừm, ngài ấy nói với thiếp vài câu, muốn thiếp khuyên chàng dừng tay, đừng truy cứu việc ngũ cách cách nữa." Thấy hắn chỉ nhìn nàng không hé răng, nàng tiếp tục nói: "Thiếp có xem qua một vài sách, bên trong nói quan trường vô cùng đen tối, lục đục với nhau, chuyện ngươi lừa ta gạt chỗ nào cũng có, mặc dù là người hoàng thất, cũng có khả năng bị người ám hại, chửi bới."

Hắn đáp lại lời nàng, "Đúng không sai."

"Cho nên thiếp nghĩ, nhiều bằng hữu thì tốt hơn là nhiều kẻ thù. Lúc này nếu chàng đồng ý bỏ qua cho ngũ cách cách, vậy thì Lễ thân vương nhất định sẽ nghĩ nợ chàng một ân tình, cũng tránh việc vì Ngũ cách cách mà kết oán cùng người ta, sau này lại bị trả thù."

Trong mắt Miên Dục lóe lên một tia dị sắc, nhưng vẫn không nói gì tiếp tục nghe nàng nói chuyện.

"Thiếp không muốn chàng vì thiếp mà có thêm kẻ địch, thế lực của Lễ Thân vương không nhỏ, đắc tội với bên đó, ngày sau chỉ sợ sẽ rước lấy phiền toái."

"Ta không sợ."

"Nhưng thiếp sợ, sợ hắn sẽ làm ra chuyện thương tổn đến chàng, chàng là phu quân của thiếp, thiếp không có cách nào không lo lắng." Hải Lăng nắm lấy tay hắn, mềm giọng năn nỉ, "Cho nên chàng tha cho Ngũ cách cách có được hay không?"

Hắn nhìn nàng thật lâu, lúc này mới gật đầu, "Được rồi, nể mặt nàng, tạm tha cho nàng ta."

"Cảm ơn phu quân." Nàng nở nụ cười rạng rỡ.

Nàng cười đến ngọt ngào, quá mê người, khiến cho lửa nóng trong người hắn lại dấy lên hừng hực....

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.