Ngọc Quan Âm

Chương 28



Lúc tôi được xe cảnh sát đưa ra khỏi nhà nghỉ thì trời còn chưa sáng hẳn, đường phố thưa thớt người qua lại. Vụ nổ súng dường như không gây nên sự kinh hãi quá lớn cho dân địa phương. Mặt trời trải những tia nắng thanh khiết và dịu dàng lên nóc nhà, khiến người ta có cảm giác đó chỉ là một buổi sáng yên bình như thường ngày. Tôi chỉ nghe thấy tiếng khóc nghẹn ngào của An Tâm, ngoài ra không có bất cứ âm thanh nào khác.

Tôi nhìn thấy rất nhiều cảnh sát đi lại với nét mặt nghiêm nghị, cũng thấy đội phó Ngô an ủi An Tâm một cách vụng về, sau đó gọi điện báo cáo với cấp trên. Tuy chỉ loáng thoáng mấy câu ngắn gọn nhưng tôi nhận thấy được lần vây bắt này sẽ điều động rất nhiều nhân lực. Cảnh sát xác nhận kẻ bị bắn chết trong nhà nghỉ là anh trai của Mao Kiệt, có thể hắn vẫn có đồng bọn khác, vụ án xảy ra chưa lâu, có lẽ hắn vẫn chưa thể đi xa được.

Mặc dù cảnh sát đã nhiều lần nói với chúng tôi rằng: “Cứ yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ cứu được Tiểu Hùng về” nhưng An Tâm vẫn không thể bình tĩnh nổi. Em gần như đã sụp đổ. Em không theo tôi đến bệnh viện mà bị đưa đến Sở Cảnh sát thành phố. Sở đã đặc biệt phân công một đồng chí nữ đến chăm sóc và bảo vệ em. Đồng đội cũ cũng lần lượt đến thăm hỏi, động viên. Trước đây, họ là chiến hữu, là anh em của em nên những lời an ủi cũng có chút hiệu quả. Sở Cảnh sát cũng điều người đến bệnh viện bảo vệ tôi nhưng không phải là người trong đội Phòng chống ma túy Nam Đức.

Bác sĩ kiểm tra và cho tôi biết tôi bị gãy hai cái xương sườn, trong đó có một cái suýt đâm vào tim, phần ngực bị tụ máu, xương vai cũng gãy, đầu thì sưng vù lên, sau đầu cũng có máu tụ. Tôi nghe thấy các bác sĩ nói với nhau rằng tôi đúng là phúc lớn mạng lớn, bị nhiều thương tích thế mà không mất mạng.

Chiều hôm đó, An Tâm đến bệnh viện thăm tôi, tinh thần em đã có vẻ ổn định hơn. Em ôm lấy thân hình quấn đầy băng và thạch cao của tôi, khóc thút thít. Tôi không còn sức để mở miệng nói, ngay đến thở nhẹ cũng đau đớn vô cùng nên không biết làm gì để an ủi em cả.

Bác sĩ gọi An Tâm vào phòng làm việc, hỏi em có quan hệ như thế nào với tôi. Em nói mình là vợ chưa cưới của tôi, bác sĩ liền thông báo tình trạng thương tích của tôi cho em và khuyên em nên chuyển tôi tới bệnh viện Bình Quảng hoặc Côn Minh vì nơi đó có điều kiện y tế tốt hơn Nam Đức.

An Tâm dứt khoát nói: “Vậy đến Côn Minh đi!”

Lúc đó, tôi không hiểu vì sao An Tâm không chọn Bình Quảng cho gần mà lại đến tận Côn Minh. Do bệnh viện ở Côn Minh tốt hơn hay em không muốn đến Bình Quảng nữa? Buổi tối, An Tâm đang trông chừng tôi thì một đồng nghiệp trong đội Phòng chống ma túy gọi em ra ngoài trao đổi gì đó, sau đó anh ta ở lại bảo vệ tôi thay cho An Tâm. Tuy đầu óc tôi vẫn còn mơ màng nhưng vẫn ý thức được có lẽ vụ án đã có manh mối.

Tiếc rằng tôi đã đoán lầm. Cảnh sát gọi An Tâm đi vì chiều hôm đó, họ nhận được điện thoại của Mao Kiệt, hắn muốn gặp An Tâm. Hắn nói: “Tôi là người tình cũ của An Tâm. Anh bảo với cô ta, tôi sẽ gọi đến nữa, rồi hỏi cô ta có muốn lấy lại đứa con không, nếu muốn thì thả anh tôi về.” Cú điện thoại đó cho thấy Mao Kiệt vẫn chưa biết Mao Phong đã chết, đồng thời cũng chứng thực Tiểu Hùng đang ở trong tay hắn.

Giống như lần trước, Mao Kiệt lại ngông cuồng gọi điện đến đội Phòng chống ma túy. Cảnh sát không hề bị sự vênh váo của hắn chọc giận, ngược lại còn cảm thấy kinh ngạc và vui mừng. Cú điện thoại đó đã cung cấp cho cảnh sát một manh mối vô cùng quan trọng. Điện thoại của đội Phòng chống ma túy có chức năng hiển thị số gọi đến, cho thấy Mao Kiệt đã sử dụng một số điện thoại di động. Sở Cảnh sát Nam Đức lập tức hạ lệnh kiểm tra, tìm ra chủ thuê bao của số điện thoại đó tên là Trần Bảo Kim, quản lý của một công ty kiến trúc tư nhân tại Nam Đức. Người của công ty này nói Trần Bảo Kim đã bỏ việc được một thời gian dài rồi. Cảnh sát dùng vệ tinh dò vị trí của số điện thoại này. Tôi đã từng thấy tình tiết này ở trên phim ảnh, không ngờ ở một thành phố nhỏ bé như Nam Đức mà cũng có công nghệ tiên tiến như vậy.

Tất nhiên, trong thời gian đó, tôi vẫn đang nằm trên giường bệnh, nhờ vào thuốc giảm đau để trấn áp những cơn đau đang xâm chiếm cơ thể nên không hề hay biết ngay đêm hôm đó, An Tâm đã tham gia kế hoạch vây bắt Mao Kiệt để giải cứu Tiểu Hùng.

Trong số những cảnh sát ngồi đợi cuộc gọi của Mao Kiệt còn có sếp Phan và cả Phó sở Cảnh sát thành phố cùng rất nhiều cảnh sát vũ trang đầy đủ, sẵn sàng chiến đấu. An Tâm ngồi trong một góc phòng họp, ngây người nhìn chiếc điện thoại.

Sếp Phan là người hiểu tính cách của An Tâm nhất, ông ta dặn đi dặn lại em phải kéo dài cuộc điện thoại với Mao Kiệt ít nhất năm phút thì vệ tinh mới có thể tìm ra vị trí của hắn.

Trên năm phút! An Tâm có phần lung túng, không biết phải làm cách nào để kéo dài thời gian. Nhiệm vụ này đối với An Tâm dường như là bất khả thi. Em và Mao Kiệt có chuyện để nói với nhau quá năm phút sao? Em và hắn đã không còn là người yêu, thậm chí trở thành kẻ thù không đội trời chung rồi, nói một, hai câu với nhau đã khó, huống hồ là năm phút. Quả thực, em không muốn nói gì với hắn ngoài câu: “Xin hãy trả con cho tôi.”

Sếp Phan cũng biết nhiệm vụ này là quá ức với An Tâm nên đã ra chỉ thị cụ thể: “Mao Kiệt đòi nói chuyện với cháu, có hai khả năng: một là hắn sẽ hẹn cháu gặp mặt như lần trước, hai là để trao đổi con tin. Hắn muốn dùng đứa bé để đổi lấy anh trai. Chúng ta đã phong tỏa tin tức về cái chết của anh trai hắn, chắc hắn vẫn chưa biết. Khi nói chuyện, cháu cố gắng kéo dài thời gian, hỏi hắn gặp mặt ở đâu, lúc nào, có ám hiệu gì không. Khi hắn nói thời gian và địa điểm gặp thì cháu cũng đừng vội đồng ý, có thể đề nghị thời gian và địa điểm khác, cụ thể thế nào nào lát nữa chúng ta sẽ bàn bạc. Cố gắng dụ hắn ra ngoại ô để tiện cho người của mình ẩn náu, hành động. Ngoài ra, cháu có thể hỏi tình trạng của Tiểu Hùng thế nào, có thể cầu xin hắn đừng làm gì nó, có thể giả vờ nói anh trai hắn đang bị chúng ta bắt giữ, muốn hắn dùng Tiểu hừng để trao đổi, nói chung là tìm mọi cách để kéo dài cuộc đối thoại. Cũng không loại trừ khả năng hắn đã biết anh trai mình đã chết, không chịu trao đổi với cháu, lúc đó dù hắn có chửi mắng, nguyền rủa cháu thì cháu cũng đừng nổi giận, kích động, không được cãi lại hắn mà hãy nhắc lại những kỷ niệm xưa với hắn, chi tiết một chút, cảm động một chút, xin hắn nể tình nghĩa xưa mà trả Tiểu Hùng về…”

“Đội trưởng, cháu và hắn không có kỷ niệm, không có tình nghĩa gì để ôn lại cả!” An Tâm bất chợt ngắt lời sếp Phan.

Sếp Phan khựng lại, im lặng nhìn thân hình run rẩy của An Tâm rồi chau mày nói: “Rốt cuộc cháu có muốn cứu Tiểu Hùng hay không?”

An Tâm không trả lời nhưng vẫn run rẩy.

Thái độ của sếp Phan càng nghiêm khắc: “Bây giờ chú coi cháu là một chiến sĩ cảnh sát và đang giao nhiệm vụ cho cháu đấy! Nếu không kiềm chế được cảm xúc của bản thân, không hoàn thành được nhiệm vụ này thì cháu cứ nói thẳng với chú, cứ nói rằng cháu đã không còn là cảnh sát nên không làm nổi việc này đi! Rốt cuộc thì cháu có làm được không hả?”

Sếp Phan lớn tiếng mắng An Tâm khiến những cảnh sát ngồi bên cạnh cũng phải giật mình sững sờ, quay sang nhìn bọn họ. An Tâm nước mắt lưng tròng, đáp: “… Làm được! Cháu làm được!”

Sếp Phan nhìn thẳng vào mắt em một lúc lâu mới tiếp tục: “Tốt, vậy thì chúng ta tiếp tục bàn kế hoạch…”

Sếp Phan gọi vài cảnh sát đến bàn bạch xem trong trường hợp Mao Kiệt đòi trao đổi con tin thì nên hẹn gặp ở đâu, sau đó ông ta đến nói chuyện với Sở phó. An Tâm chỉ ậm ừ khi nghe họ phân tích vụ án chứ không có ý kiến gì. Cảnh sát nói Tiểu Hùng có khả năng cao là vẫn còn sống, vì nếu Mao Kiệt muốn giết thằng bé thì đã ra tay ngay khi ở nhà nghỉ rồi, việc gì phải bắt nó đi. Có lẽ hắn sợ An Tâm chạy trốn nên muốn dùng đứa bé để dụ em xuất hiện… Đang nói đến đó thì Sở phó đột nhiên hỏi: “Thế Mao Kiệt có biết đứa trẻ là con của hắn không?” Ông ta đã cố tình nói nhỏ nhưng An Tâm vẫn nghe thấy. Tim em nhói đau như thể bị kim châm, không còn tâm trí nào để nghe phổ biến kế hoạch nữa, bất giác liếc mắt sang chỗ sếp Phan. Nhưng họ đã ngay lập tức chuyển đề tài, than rằng vụ án không có tiến triển, mãi không tìm ra Mao Kiệt, tất cả đều do không có người nằm vùng cung cấp tin tức. Nam Đức nằm sát khu vực Tam giác vàng, những vụ buôn bán ma túy ở Nam Đức đa phần đều do bọn tội phạm có tổ chức thực hiện, rất ít khi do một cá nhân thực hiện nên nếu không có nội gián thì rất khó bắt được bọn chúng. Cứ thế bàn bạc đến tận khuya, ai nấy đều tỏ ra mệt mỏi. Suốt cả buổi tối, điện thoại trong trụ sở reo liên tục, chỉ duy nhất chiếc điện thoại mà An Tâm đang ngồi canh chừng là không. Một vài cảnh sát tìm chỗ ngả lưng tạm, chỉ có An Tâm là vẫn ngồi yên không nhúc nhích, nhìn chằm chằm vào chiếc điện thoại. Em đang suy nghĩ xem mình sẽ nói gì với Mao Kiệt. Sếp Phan và đội phó Ngô cũng không ngủ, hai người ngồi ở một chiếc bàn khác, vừa hút thuốc là vừa nhỏ giọng bàn bạc.

Trời sáng, An Tâm nhìn bầu trời bên ngoài cửa sổ dần chuyển màu, trắng thành đỏ, đỏ lại thành trắng. Vài cảnh sát đã thức dậy, sếp Phan liền phái người đi mua đồ ăn sáng cho cả đội. Đúng lúc đó, chiếc điện thoại vẫn nằm im lìm suốt một đêm bất ngờ đổ chuông. Tiếng chuông chói tai khiến mọi người đều khựng lại, phòng họp phút chốc lặng như tờ.

Sếp Phan ở gần điện thoại nhất, ông ta bước đến bình tĩnh nhấc máy: “A lô, đội Phòng chống ma túy xin nghe.”

Tất cả những người còn lại trong phòng dường như đều nín thở, nhìn chằm chằm vào sếp Phan. Ông ta chậm rãi đưa ống nghe cho An Tâm, nhìn em một cách nghiêm nghị, không nói hay làm bất kỳ một ám hiệu nào. Dù vậy, An Tâm vẫn biết, người ở đầu dây bên kia chính là Mao Kiệt. Em còn biết, bên cạnh Mao kiệt chính là con trai họ, Tiểu Hùng.

An Tâm nói: “A lô.” Chỉ nghe thấy tiếng hơi thở, không có tiếng trả lời, em liền nhắc lại một lần nữa. Đến lúc đó, Mao Kiệt mới lên tiếng: “An Tâm?”

Em nhận ngay ra giọng của Mao Kiệt. Khi mới quen Mao Kiệt, An Tâm thấy chất giọng trầm khàn của hắn mới nam tính và quyến rũ làm sao, lúc này nghe lại, em chỉ thấy ghê sợ và căm hận.

Mao Kiệt hỏi lại: “An Tâm phải không?”

An Tâm lập tức hỏi: “Con tôi đâu?”

Mao Kiệt không trả lời mà lại hỏi ngược lại: “Cô có nhớ tôi không?”

An Tâm quát lên: “Con tôi đâu?”

Mao Kiệt dừng lại mấy giây rồi nói: “Anh tôi đâu?”

“Ở chỗ chúng tôi. Chúng tôi có thể trao đổi với anh, hãy trả con cho tôi, tôi sẽ thả anh trai của anh ra.”

“Bảo anh tôi nghe điện thoại.”

“Anh để tôi nghe tiếng con trước đi.”

Bỗng nhiên Mao Kiệt thay đổi ngữ điệu. Hình như hắn không muốn giả vờ bình thản nữa, hắn muốn trút hết sự thù hận và tàn độc lên đầu An Tâm, nghiến răng nói: “Cô là đồ đàn bà thối tha, có tư cách gì mà ra điều kiện với tôi? Cô quên rằng cô còn nợ tôi một mạng người à? Tôi giết chết con cô mới là hòa đấy. Nếu anh tôi chết thì cô lại nợ thêm một mạng người! Cô lúc nào cũng nợ tôi!”

Lời nói của hắn khiến An Tâm mất bình tĩnh, em cuống cuồng nói: “Tôi … chúng tôi chấp nhận trao đổi với anh! Một mình tôi đi, tôi đưa anh trai anh đến trao đổi. Chính anh ta cũng muốn như thế. Anh nói địa điểm đi, tôi sẽ đến!”

Mao Kiệt im lặng một lát mới nói vẻ giễu cợt: “Có muốn đến cổng chợ, chỗ hẹn hò cũ của chúng ta không?”

“Cổng chợ? Được, tôi sẽ đến nói chuyện trực tiếp với anh.”

“Một mình cô?”

“Đúng vậy, một mình tôi.”

“Lần trước cô cũng nói đi một mình, vậy mà lại dẫn theo bao nhiêu cảnh sát mặc thường phục. Cô được lắm, xem ra hôm đó cô thực sự muốn lấy mạng tôi! Đồ khốn kiếp! Tôi sớm đã biết không thể tin cô mà, ngay cả tòa án cũng không tin lời cô nữa.”

“Lần này tôi bảo đảm chỉ đi một mình.”

“Cô lấy gì bảo đảm?”

“Anh muốn lấy gì cũng được, muốn tôi lấy mạng của mình ra bảo đảm cũng được!”

“Mạng của cô, sớm muộn gì tôi cũng sẽ lấy. Cô cứ chờ xem!”

“Anh lấy mạng tôi cũng được nhưng đừng làm hại con tôi. Anh mà động tới một sợi tóc của nó, chúng tôi sẽ lấy mạng anh trai anh! Anh không muốn anh mình quay về sao?”

Mao Kiệt lại im lặng. Sếp Phan và đội phó Ngô đeo tai nghe theo dõi máy dò tìm, Sở phó nhìn đồng hồ, không nói một lời. Họ thấy Mao Kiệt bỗng im lặng thì đều thấp thỏm đứng ngồi không yên, chỉ sợ hắn đột ngột cúp máy.

Một lúc sau, trong điện thoại lại vang lên giọng nói của Mao Kiệt: “Được, các người muốn trao đổi sao, tôi đồng ý. Thả anh tôi ra trước, đợi tôi gặp được anh ấy rồi sẽ tự khắc trả đứa bé cho cô.”

“Chúng tôi đồng ý trao đổi nhưng phải đồng thời tiến hành, anh nói địa điểm đi.”

Mao Kiệt cười khẩy, nói: “Đồ đàn bà hư hỏng, cô tưởng tôi là thằng ngốc sao? Từ ngày đầu tiên quen biết tôi, cô đã coi tôi là một thằng ngốc, muốn lừa tôi thế nào cũng được chứ gì? Tôi biets anh tôi đã chết rồi, có trao đổi với cô thì cũng hỉ nhận lại một cái xác, cô lại còn muốn lừa tôi! Đã thế, tôi phải giết chết con của cô, cô tưởng tôi sẽ nuôi nó cả đời sao?”

An Tâm cuống lên, gần như phát khóc. “Mao Kiệt, tôi xin anh, anh trả con cho tôi đi, tôi xin anh, thằng bé không có tội gì cả! Anh có giỏi thì đến tìm tôi đây này, đừng hành hạ trẻ con như thế!”

Mao Kiệt phá lên cười, nói: “Tôi không có bản lĩnh đó, không tìm được cô, tôi chỉ còn cách lấy con cô ra hành hạ thôi. Sao, cô sợ rồi à? Cô mà cũng có ngày phải sợ hãi thế này sao? Tôi biết đứa trẻ không có tội nhưng nó xui xẻo nên mới làm con của cô. Tội lỗi của cô lớn quá đấy!” Sau đó, hắn đột nhiên lại đổi giọng, nghẹn ngào nói: “Cô hại chết bố mẹ tôi, hại chết anh trai tôi, lại còn muốn hại chết tôi! Cô biết tôi là đứa con có hiếu, nhìn thấy bố mẹ ruột phải chết, tôi chắc chắn không chịu nổi. Tôi vốn tưởng cô lạnh lùng vô cảm đến mức không hiểu được điều đó, nhưng bây giờ, xem ra không phải cô không hiểu, nhìn thấy con mình chết thì cô cũng đau lòng. Vậy nên tôi phải khiến cô nếm thử cảm giác đau đớn đó một lần, chúng ta coi như hòa. Thằng bé này thật đáng thương, ai bảo nó là con của cô chứ…”

An Tâm đột nhiên ngắt lời Mao Kiệt: “Nó cũng là con của anh!... Mao Kiệt, thằng bé là con ruột của anh…”

Nước mắt của An Tâm lăn dài trên má, tất cả ân oán trong đời em đều có thể tập trung trên người đứa con này. Em đã mất tất cả, chỉ còn lại một đứa con. Em khóc không thành tiếng, nghẹn ngào nói: “Nếu anh không tin… có thể đến bệnh viện kiểm tra…. Giám định AND… Nếu anh không tin thì cứ làm đi!”

Mao Kiệt im bặt, An Tâm nghe thấy một tiếng “cạch” vang lên trong ống nghe. Sếp Phan và đội phó Ngô đồng thời thở dài bất lực.

An Tâm vẫn cầm ống nghe trên tay, nước mắt không ngừng tuôn rơi. Một người tiến đến cầm ống nghe đặt xuống rồi dìu em ngồi xuống. Sở phó nhìn đồng hồ, chưa kịp nói thì sếp Phan đã lên tiếng: “Ba phút năm mươi giây.”

Sở phó nhíu mày, nói: “Không đủ năm phút.”

Mọi người nhìn đồng hồ rồi lại quay sang nhìn nhau. Sở phó liếc nhìn An Tâm, nói nhỏ với sếp Phan: “Cho cô ấy đi nghỉ ngơi đi, tìm một đồng chí nữ trông chừng cô ấy.” Sau đó, ông ta lại cùng đội phó Ngô định đi ra ngoài. Còn chưa đến cửa, một cảnh sát trực ban đã phấn khởi chạy vào, thông báo: “Tìm thấy Mao Kiệt rồi! Thị trấn Đông Pha, núi Nam Mãnh!”

Thông báo của anh ta khiến mọi người phấn chấn hẳn lên. Sở phó hỏi: “Vệ tinh đã xác định được sao?”

“Tỉnh trực tiếp gọi điện thoại xuống, thời gian đối thoại quá ngắn, vị trí cụ thể không thể khẳng định nhưng tọa độ đại khái thì có thể xác định, là phía bắc thị trấn Đông Pha.”

Sở phó quay sang phía sếp Phan, ra lệnh ngắn gọn: “Phía bắc thị trấn Đông Pha, trong vòng một giờ đồng hồ, nhất định phải đến được đó!”

Chưa đợi sếp Phan ra lệnh, các thành viên trong đội Phòng chống ma túy đã khẩn trương chuẩn bị vũ khí lần lượt bước ra khỏi phòng họp, bước vào những chiếc xe đã chuẩn bị sẵn trong sân. Phút chốc, cả trụ sở vang rền tiếng khởi động xe.

Xen giữa những âm thanh đó, An Tâm nghe thấy Sở phó đang gọi điện báo cáo tình hình cho Sở trưởng, giọng nói đầy bình tĩnh và tự tin. Sở trưởng ra lệnh không được tùy tiện hành động, gây ảnh hưởng đến cuộc sống của người dân trong vùng, cố gắng không điều động cảnh sát vũ trang lập trạm kiểm soát trên quốc lộ… An Tâm không nghe hết cuộc điện thoại, cái tin Mao Kiệt đang ở thị trấn Đông Pha khiến máu huyết trong người em sôi sục. Em đi ra khỏi phòng họp, thấy sếp Phan đứng một mình trong sân, trầm ngâm nhìn từng chiếc xe cảnh sát nối đuôi nhau tiến về phía đông….

Em tiến đến phía sau ông ta, dõng dạc nói: “Đội trưởng, cháu cũng đi!”

Sếp Phan quay đầu lại, chăm chú nhìn em, sau đó ôn hòa nói: “Chú đã không còn là đội trưởng của cháu, cháu cũng không phải là cảnh sát nữa rồi, chú không có quyền ra lệnh cho cháu, cũng không có quyền đồng ý để cháu đi với họ.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.