Ngọc Thạch Phi Ngọc

Chương 14: Chương 14





Chương thứ mười bốn
Tui đi làm ngưu lang
☆ ☆ ☆
Không có xe bus, Dụ Niên đương nhiên không muốn gọi taxi.
A Tư cũng không lập tức tỏ thái độ muốn đưa cậu về, chỉ là ôm bộ dạng xem kịch vui nhìn cậu mờ mịt luống cuống.

Thấy Dụ Niên không phản ứng gì, anh hơi hơi cử động thân mình, chân nhấn lên chân ga, tựa như muốn lập tức rời đi để cậu lại một mình ở đây.

Dụ Niên nóng nảy, hướng về phía anh nói, "Anh học Khoa Đại đúng không!"
A Tư ôn hòa Ừ một tiếng, thầm nghĩ Khoa Đại thì làm sao chứ, vừa rồi cậu còn mắng tôi là sinh viên bại hoại kìa!
Dụ Niên: "Khoa Đại cách Kinh Đại rất gần."
Nghe xong câu này, A Tư cơ hồ là bật cười thành tiếng.

"Hửm?" Anh thật tò mò Dụ Niên sẽ nói tiếp cái gì.

"Tôi, tôi..." Dụ Niên lắp bắp nói," "Anh nếu thuận tiện, chở tôi về cùng..."
"Nhưng tôi chỉ có một cái mũ bảo hiểm."
"..." Dụ Niên trừng anh, bởi vì thái độ ác liệt của đối phương mà mặt đỏ lên.

A Tư bỗng nhiên nở nụ cười, anh cởi mũ bảo hiểm trên đầu mình xuống, nói "Nếu muốn chở cậu về, chỉ có thể đưa cái của tôi cho cậu."
Dụ Niên nhanh chóng tiếp nhận nón bảo hiểm đội lên đầu mình, sợ anh đổi ý.

A Tư thấy động tác trúc trắc của cậu, bật cười kéo cậu lại gần giúp cậu gài chốt vào, sau khi làm xong nhẹ nhàng búng lên trán cậu một cái, nói: "Kích cỡ vừa vặn, đầu của cậu hình dáng rất giống tôi." Nếu như nói vừa rồi Dụ Niên đỏ mặt là bởi vì phẫn nộ, hiện tại chính là ngại ngùng.

Chỗ ngồi phía sau trên xe máy có chút cao, Dụ Niên ngồi lên, A Tư dặn dò, "Đạp chân lên bệ gác, ngồi vững vào." Nói xong xiết tay ga, xe lập tức nổ máy.

Dụ Niên ôm lấy thân thể anh, đầu to đội mũ bảo hiểm gác lên bờ vai anh.

Rất ít khi dùng tư thế thân mật thế này với người khác, cũng không quen có bất cứ tiếp xúc cơ thể nào với người xa lạ.

Chẳng qua người trước mắt này, lại có thể khiến cậu không hề phòng bị mà tiếp cận...!
Lúc ôm lấy anh, Dụ Niên thậm chí có chút tim đập nhanh hơn.

Xe máy vọt lên tựa như tên rời cung, gió thu thổi quần áo bay phần phật, đầu A Tư lộ ra ngoài không khí, tóc toàn bộ bị thổi ra phía sau, Dụ Niên cách một lớp kính trong suốt chăm chú nhìn gương mặt nghiêng tuấn mỹ của anh...!

Thật sự rất giống Dụ Duyệt trong trí nhớ, nếu người này là anh trai của mình, cũng không tệ nhỉ...!
Trở lại ký túc xá, Dụ Niên lặng yên không một tiếng động, trong bóng tối bò lên giường, ôm lấy ngực mình, trong đầu hỗn loạn thành một mảnh —— Có phải là anh ấy hay không? A Tư là tên thật của anh ta sao? Lần sau hẳn là nên hỏi một chút tên anh ta là gì.

Mà nếu không phải, vậy phải làm sao bây giờ? Có nên làm bạn bè với anh ta hay không?
...!
Cảm giác thật sự rất thân thiết, tuy rằng chỉ có một đêm, lại giống như đã quen biết thật lâu thật lâu.

Dụ Niên chôn đầu vào trong gối, ngây ngốc bật cười.

Ngày hôm sau thức dậy, đại não Dụ Niên trống rỗng nằm trên giường một lúc, cảm thấy bản thân thật sự là có chút ảo tưởng quá độ!
Tối hôm qua A Tư thả cậu xuống xe rồi rời đi, hai người vốn không hề trao đổi bất cứ phương thức liên lạc nào.

Cậu lại còn nghĩ có nên làm bạn bè hay không, người ta căn bản không xem mình ra gì!
Kỳ nghỉ Quốc khánh trôi qua, lại tiến vào cuộc sống học tập bận rộn.

Mặc dù là đại học, nhưng ở loại địa phương như Kinh Đại này, sinh viên rất khó rảnh rỗi.

Hơn nữa là sinh viên đứng đầu các chuyên ngành tại Kinh Đại, mỗi người đều rất rõ ràng bản thân muốn làm cái gì, hơn nữa còn siêng năng theo đuổi giấc mơ của mình...!Giả dụ có bỏ hết tất cả các loại giới thiệu chương trình học, giáo trình hướng dẫn, tọa đàm, bài tập nhóm vân vân, thì thời gian nhàn rỗi các sinh viên cũng sẽ tự giác đến thư viện học tập, hoặc là đến sân thể thao rèn luyện.

Một tuần có hai tiết học thể dục, nam sinh năm nhất học Thái cực quyền, giáo viên là thầy đến từ học viện thể thao Bắc Kinh, từng đoạt giải quán quân về Thái cực quyền trong đại học thể dục thể thao dành cho sinh viên toàn quốc.

Thầy vừa đánh quyền vừa nói sao tiết lĩnh kính, lưỡng đầu quyển khúc, toàn chuyển hư thực linh tinh mấy câu khẩu quyết, đám sinh viên đứng trong sân thể thao, học theo bắt đầu vẽ hồ lô.

Có năng khiếu, đánh hai ba tiếng liền ra hình ra dạng; mà không có năng khiếu, từ đầu đến cuối cũng không làm được, xoay đến xoay đi như rút gân.

Thầy giáo nhìn một vòng, chọn ra vài tổ trưởng đánh tương đối tốt, chia tổ luyện tập, trong đó có Vương
Mân,
Vương Mân không hùng tráng như người phương Bắc, cũng không mềm mại như người phía Nam.

Vóc người cậu thon dài hòa hợp, động tác nho nhã lại không mất lực đạo, nhất chân cất bước, duỗi tay đẩy quyền, khiến người ta cảm thấy đây con mẹ nó mới là đánh quyền!
Mà Dụ Niên rõ ràng nhìn không hiểu, đánh trái đánh phải tựa như bé gái đang đùa giỡn khoa chân múa tay, không có một chút nam tính!
"Cậu bước ra đây." Thầy giáo túm Dụ Niên đang chăm chỉ luyện tập ra, nói "Nhóc con khiêu vũ sao!" Mọi người cười ha ha, sôi nổi nhìn xem kịch vui.

Thầy giáo quan sát cậu, bỗng nhiên vươn tay chụp vào cánh tay Dụ Niên, dùng chính xác tư thế Thái cực quyền!
Dụ Niên kinh hãi, theo bản năng nghiêng người trốn tránh, giáo viên thể dục mất một phen công phu mới kéo cậu vào trong vòng tay mình.


Dụ Niên ra sức giãy dụa, lại bị đối phương ôm thắt lưng bóp một cái, Dụ Niên cảm thấy toàn thân mình tê rần như bị điện giật, nửa người đều mềm nhũn, lập tức bị đối phương đẩy ra, lảo đảo một cái thiếu chút nữa ngã luôn xuống đất!
Thầy thể dục một phen giữ cậu lại, lại nhéo nhéo cánh tay và bả vai cậu nói, "Thả lỏng, thả lỏng, lúc đánh quyền phải thả lỏng tay chân, không được cứng ngắc!"
Dụ Niên: "..."
"Đi luyện tập đi." Thầy thể dục rống lớn với đám sinh viên đang vây xem, "Còn có ai tập không được, đến tập với thầy mấy chiêu không?"
Mọi người: "..."
Mọi người vừa luyện quyền vừa hưng phấn líu ríu nói, "Hóa ra Thái cực quyền luyện tốt rồi lại oách như vậy!"
"Thiệt con mẹ nó đại thần!"
"Nhìn thấy không, Dụ Niên như miếng cao su bị thầy xoay đến xoay đi!"
"..."
Sau buổi học Dụ Niên lén lút tìm gặp Vương Mân, ắp úng nói, "Vương Mân."
Vương Mân: "?"
Dụ Niên: "Cậu có thể dạy tui đánh quyền hay không?"
Vương Mân: "Được chứ, khi nào thì cậu rảnh." Dụ Niên: "Mỗi ngày buổi sáng từ 6 giờ đến 7 giờ." Vương Mân: "..." Thật sớm!
Môn thể dục học kỳ một bên Khoa Đại là bơi lội, dạy nam và nữ riêng biệt.

Mỗi tiết học một tiếng rưỡi, nửa tiếng đầu đều phải cởi trần vận động làm nóng người, cả đám tiểu thanh niên đang giai đoạn trổ mã ngoại trừ quần bơi đều là xích lõa thân thể.

Mọi người đánh giá dáng người của đối phương, màu da, màu sắc quần bơi, JJ bên trong quần bơi lớn hay nhỏ...!
Vu Trí Chí khổ người cao lớn dáng người cũng tốt, còn mỗi ngày rèn luyện thân thể, vạm vỡ cường tráng, nhưng cậu chàng lại không có dáng người cảnh đẹp ý vui như Thiệu Anh, Thiệu Anh bộ dáng đẹp hơn cậu chàng, trong ngày thường nhìn không ra, cởi quần áo lại đẹp ngoài dự đoán, gồng tay lên là có cơ bắp, phía dưới quần bơi bó sát người bao bọc một khối thật to giữa hai chân, khiến một đám nam sinh chậc lưỡi khen ngợi.

"Đệch mợ, Thiệu Anh ông quả thật chính là niềm mơ ước của phụ nữ mà!"
"Nhanh đi sang phòng của nữ sinh ở bên cạnh dạo một vòng đi, nhất định ướt thành một mảnh..."
Thiệu Anh cười nói, "Dạo cái gì, không nhìn cũng đã ướt rồi!"
Một đám mặt dười dạ thú cởi quần áo liền biến thành cầm thú, nói mấy chuyện bông đùa tục tĩu thường ngày không dám nói, hi hi ha ha nháo loạn thành một đoàn!
Ngược lại La Tinh Độn dáng người nhỏ nhắn, tay chân khẳng khiu, chính là một con gà con lông vàng! Mọi người lại vây lấy cậu chàng đùa giỡn, "Tiểu Đồn, cậu thì thế nào đây, lông mọc dài hay không, cho mấy anh nhìn một cái coi!"
Cỏ: Cả đám đáng khinh! ==|||
La Tinh Độn phun nước bọt mắng, "Perverts!" (Một đám sắc lang biến thái)
Đặng Bân và Tiếu Lang hai người phía Nam màu da vốn trắng, nhưng lại có chút khác nhau.

Đặng Bân có chút bệnh thái trắng bệch vì không ra nắng, mà Tiếu Lang lại là khỏe mạnh trắng mịn như nước!
Mọi người nhìn Tiếu Lang liền cảm thấy ông trời thiên vị người này.


Tuy rằng cùng là gầy, nhưng Đặng Bân lại gầy đến xương sườn lởm chởm, trên bụng Tần Lâm lại dư ra một tầng mỡ béo, chỉ có Tiếu Lang một thân toàn thịt, làn da chặt chẽ, cánh tay không thô không nhỏ, lúc dùng lực cũng có thể nhìn thấy trên cánh tay xuất hiện cơ bắp!
Mà nhìn đẹp nhất chính là phần eo nhỏ mông vểnh của cậu, nhìn từ hình dáng, thật là có loại gợi cảm không thể phân biệt nam hay nữ!
Hoàng Vũ sắc tâm nổi lên, chồm qua sờ soạn mông Tiếu Lang một phen, nói: "Wow, co giãn mười phần nha!"
Tiếu Lang kinh ngạc đến nhảy dựng, cũng không phải trẻ con nữa, từ hai năm trước đến giờ, ngoại từ Vương Mân, bản thân còn chưa bị người nào khác sờ mông đâu!
"Tránh ra tránh ra!" Tiếu Lang hất tay cậu chàng ra, tựa như ruồi bọ mà xua đuổi, "Đi sờ Đặng Nữu đi!" Hoàng Vũ một bộ dạng vô lại háo sắc, càng duỗi ma trảo hướng về phía bắp đùi cậu.

Tiếu Lang cười tung chân đá cậu chàng., "Ăn đậu hủ của ông, không muốn sống nữa sao!"
"Cho anh trai sờ sờ hai cái cậu cũng đâu mất miếng da nào!" Hoàng Vũ hét lên, "Ê~ Mấy ông mau tới đây, Tiểu Long đệ đệ sờ đã lắm nè!"
Tiếu Lang: "..."
"Đừng để cậu ta chạy!"
"Ngao~~ ngao~~~~"
Tiểu Lang đáng thương bị Thiệu Anh Vu Trí Chí mấy tên con trai bạo lực túm lại, mọi người vây quanh cậu sờ sờ nắn nắn hai cái, "Thiệt mềm! Thiệt mịn! Thiệt xúc cảm!"
"Ngao! Đừng sờ thắt lưng! Nhột quá!..." Tiếu Lang vặn vẹo trong ngực Thiệu Anh, làn da trơn mịn cọ đến cọ đi khiến Thiệu Anh cũng nổi lửa! Người nào đó chửi nhỏ một câu, nhanh chóng buông cậu ra, dưới loại tình huống này nếu có phản ứng tuyệt đối sẽ bị người khác cho rằng mình không bình thường!
Thoát khỏi ma chưởng, Tiếu Lang liền tìm cơ hội trả thù Hoàng Vũ.

Đến cuối cùng mới phát hiện tên khốn này là một con vịt lên cạn!
Tiếu Lang từ dưới đáy nước lén kéo chân Hoàng Vũ, Hoàng Vũ mất thăng bằng, lung tung đạp chân, uống một bụng nước! Chờ khi cậu chàng lấy lại hơi thở, Tiếu Lang mới vui cười nói, "Vừa rồi tui tiểu vô trong nước đó!"
"Phắc!" Hoàng Vũ biến sắc, giãy dụa vọt tới toilet nôn...!
Mọi người: "Ha ha ha..."
Mấy tuần sau đó, mỗi ngày buổi sáng Vương Mân đều sẽ đúng giờ được Dụ Niên kêu dậy đi đánh Thái cực quyền.

Ngoài trừ việc hơi sớm một chút, cậu cũng không dị nghị gì, giữa bạn bè với nhau giúp đỡ là đương nhiên, sáng sớm đánh quyền cũng có thể rèn luyện thân thể.

Lúc đánh quyền hai người cũng sẽ tán gẫu đôi chút, có một môn bài tập nhóm hai người bọn họ được phân cùng một tổ, như vậy thời gian thảo luận cùng nhau cũng nhiều hơn, dần dần trở nên thân thiết.

Ở chung lâu, Vương Mân phát hiện Dụ Niên cũng không cao ngạo băng lãnh như thoạt nhìn, chẳng qua có chút ra vẻ xa cách, còn có chút cẩn thận, cậu ta tựa như không dễ dàng nói những chuyện trong lòng cho người khác biết, chỉ khi nào thả lỏng tâm lý phòng bị với người đó, cậu mới thể hiện ra tâm tính thiếu niên mười sáu tuổi.

Buổi sáng một ngày nọ khi hai người đánh quyền, Vương Mân hỏi Dụ Niên về chuyện đi làm thêm,
"Việc dạy kèm của cậu, làm thế nào."
Dụ Niên: "Một tuần đi một lần."
Vương Mân: "Dạy mấy tiếng?"
Dụ Niên: "Hai tiếng, có đôi khi ba tiếng."
Vương Mân: "Kiếm được bao nhiêu?"
Dụ Niên: "Không đến một trăm."
Vương Mân đã nắm giữ được phương thức nói chuyện với Dụ Niên, bạn muốn nói chuyện phiếm với cậu ta, dưới tình hình chung đều là bạn khởi đầu câu chuyện, nếu không cậu ta sẽ không nói nhiều, còn nếu cậu ta muốn tìm bạn để nói chuyện, cũng là đi thẳng vào vấn đề cậu ta muốn nói.

Nhưng người bình thường tư duy đều là theo phương thức tương tác, tựa như bài học tiếng Anh đầu tiên hồi lớp 6, một người hỏi người khác How are you?, người kia sẽ trả lời Im fine. Sau đó sẽ hỏi lại bạn một câu, And you?
Nhưng nếu bạn hỏi Dụ Niên Bạn khỏe không?, cậu ta sẽ trả lời, Rất khỏe.


Sau đó thì sao? Sẽ không có sau đó.

Nếu bạn muốn tiếp tục nói chuyện với cậu ta, bạn chỉ có thể tiếp tục tìm đề tài khác...!
Loại phương thức đối đáp bạn hỏi tôi đáp thế này rất dễ tẻ ngắn, nhưng việc này cũng không thể nói Dụ Niên cao ngạo hay cậu không thích bạn, phương thức tư duy của cậu ấy chính là như vậy.

Không giống như Tiếu Lang luôn hoạt bát nói nhiều, bất kỳ ai ở cùng với cậu ấy, cũng không phải lo lắng không có gì để nói.

Vương Mân cảm thấy Dụ Niên kiếm được có hơi ít, một tháng ba trăm tệ, cũng chỉ bằng giá tiền một bộ quần áo bình thường của mình mà thôi, cậu cũng định mua chút đồ vật thiết yếu có thể giúp Dụ Niên, nhưng quan hệ giữa bạn bè với nhau lại không thể làm như vậy.

Bọn họ ngang hàng nhau, Dụ Niên cũng không phải nghèo đến mức cần người khác cứu tế, loại sự tình như tài trợ này nếu là một mạnh thường quân nào đó làm công tác từ thiện có lẽ cậu sẽ cám ơn, nhưng nếu là bạn học bên cạnh, chỉ sợ sẽ làm cậu ấy cảm thấy bị xúc phạm.

Vương Mân không thể nói thẳng Sao cậu kiếm được ít như vậy, Cậu không biết là mình kiếm được rất ít sao, như vậy cũng sẽ tổn thương lòng tự trọng của Dụ Niên, hơn nữa, kiếm được ít hay nhiều đều là do Vương Mân cân nhắc theo quan điểm giá trị của mình, có lẽ Dụ Niên lại cảm thấy không tệ thì sao.

Cho nên, Vương Mân thay đổi phương thức khác, hỏi "Cậu có nghĩ tới việc đổi công việc khác hay không?"
Bị Vương Mân hỏi như vậy, Dụ Niên lập tức nghĩ tới công việc nói chuyện phiếm của A Tư...!
Tách ra từ lần đó, cậu và A Tư đã có một tháng không gặp mặt.

Biển người mờ mịt, mình ở Kinh Đại học hành bận rộn, cũng không tìm được manh mối của Dụ Duyệt, những khi đêm dài nhân tĩnh, không khỏi trong lòng sinh ra cảm giác bi thương...!
"Không biết có thể làm được gì khác." Dụ Niên vẻ mặt nản lòng nói.

Kỳ thật Vương Mân không tất yếu để ý chuyện riêng của Dụ Niên, nhưng không biết thế nào, cậu rất đau lòng đứa nhỏ này, tuổi còn nhỏ, vào đại học như vậy cũng không dễ dàng.

Trong mắt mình, đại học là nơi để người ta thoải mái tận hưởng tuổi trẻ, hưởng thụ thời gian tự do.

Hơn nữa năm nhất năm hai, là thời gian đẹp nhất trong suốt một đời người không phải sao! Không có phiền não về tương lai, không có áp lực tiền bạc, vui vẻ cùng bạn bè, cùng người yêu vành tai tóc mai chạm vào nhau...!
Có rất nhiều lúc, không kiêng nể gì, muốn làm gì thì làm thế ấy, không muốn làm liền không làm.

Mà không phải vì một chút tiền lẻ nhỏ bé không đáng kể mà lo lắng, khiến cuộc sống bịt kín một tầng màu sắc u buồn.

Vương Mân suy nghĩ tìm cơ hội giúp cậu ấy môt phen đi, kỳ thật chỉ cần chọn đúng phương thức, là chuyện rất tốt.

Tựa như Tiếu Lang vô tư tới vô tâm như vậy, mỗi ngày đều vui vẻ vẫn tốt hơn! Đúng lúc này, Dụ Niên bỗng nhiên nói, "Vương Mân."
Vương Mân: "Sao?"
Có lẽ là ở cùng Tiếu Lang lâu, cảm giác mà Vương Mân tạo cho người khác chính là hình tượng một người anh trai thành thục có thể tín nhiệm, mặc dù trầm ổn khiêm tốn, nhưng lại không trầm mặc ít lời.

Hơn nữa cậu làm người khiêm tốn, nói chuyện làm việc đều khiến người khác cảm thấy thoải mái, khiến người khác theo bản năng tin tưởng cậu.

Lúc này, trong đầu Dụ Niên toát ra một ý niệm, nhanh chóng mọc rễ nảy mầm tìm đường thoát ra, thấy Vương Mân một bộ dựng thẳng lỗ tai lắng nghe, cậu không nhịn được thốt lên, "Nếu tui đi làm ngưu lang, cậu thấy thế nào?"
Vương Mân: "..." Đây thật đúng là một quả bom thiệt bự mà!.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.