Ngốc Thê

Chương 10: End



Được hai vị nha hoàn hầu hạ, Thủy Liên đã thay ra một thân y phục ẩm ướt, một lần nữa mặc vào quần áo với áo cánh trắng thuần, áo khoác sa mỏng hồng nhạt, cả người nhìn ra rất ôn nhu xuất trần, làm cho người ta không thể rời mắt.

Thượng Quan Ngân ngồi ở tiểu sảnh chờ, khi nhìn thấy nàng từ trong phòng đi ra, nhất thời không thể đem ánh mắt dời khỏi người nàng.

Thủy Liên ở dưới ánh mắt kinh diễm của hắn, ngượng ngùng buông đầu xuống, tùy ý để hai vị nha hoàn giúp đỡ nàng, ngồi xuống ở bên cạnh hắn.

Hai vị nha hoàn xem bộ dáng hai người, cúi đầu cười trộm, thức thời yên lặng rời đi, để cho hai người có cơ hội ở cùng một chỗ.

“Nàng thân mình có chỗ nào không khoẻ, muốn kêu Dung Dung lại đây một chuyến hay không?” Thượng Quan Ngân mở miệng hỏi, tầm mắt không rời trên người nàng, ánh mắt khóa trụ làn da trắng muốt sau gáy bởi nàng cúi đầu mà lộ ra, hắc đồng trở nên thâm trầm.

“Không cần, thiếp không có chuyện gì.”

Thủy Liên ngượng ngùng không dám ngẩng đầu, mới vừa rồi lúc kề cận cái chết, trong đầu nàng hiện lên suy nghĩ cuối cùng, chính là tiếc nuối không thể chính miệng nói cho hắn đã xác định rõ tâm ý của mình, mà lúc này đối mặt với hắn, nàng ngược lại không biết nên mở miệng như thế nào.

“Nàng đã không có việc gì, như vậy ta cũng phải đi ra ngoài một chuyến, hôm nay đã đến hạn năm tháng, có một số lớn dược liệu muốn đưa vào kho.”

Nhịn xuống khát vọng nơi đáy lòng, không có vươn hai tay ôm nàng, nàng vừa rồi mới nhận đến kinh hách, hắn không thể lại làm nàng sợ.

“Chàng sẽ về dùng cơm trưa sao?”

Thủy Liên thấy hắn muốn rời đi, cuống quít ngẩng đầu, cố lấy dũng khí hỏi.

Thượng Quan Ngân nhíu mày, một lần nữa ngồi trở lại ghế, hắc đồng nhìn chăm chú vào trên khuôn mặt đỏ ửng của nàng , không nói gì hỏi.

“Thiếp muốn chờ chàng trở về cùng nhau dùng bữa.”

Thủy Liên một hơi nói xong, lập tức vừa thẹn thùng gục đầu xuống, không dám nhìn thẳng hắn.

Thượng Quan Ngân khuôn mặt tuấn tú khó nén kinh ngạc, chăm chú nhìn nàng hồi lâu, khóe môi nhếch lên. Chính là lần đầu tiên sau khi nàng trở về, chủ động đối hắn mời, hắn không lý do gì mà cự tuyệt. Tuy rằng không hiểu chuyển biến của nàng, những vui sướng cùng thỏa mãn tràn đầy, đã làm cho hắn không còn cách nào khác nghĩ nhiều.

“Hảo, ta sẽ mau chóng trở về.”

Thân hình cao hớn đứng dậy, đang chuẩn bị rời đi, Tiểu Mai vội vàng chạy vào trong, hướng Thủy Liên nói nhỏ:

“Phu nhân, đại sảnh có vị tự xưng là Chu Thành muốn gặp phu nhân.”

“Thành ca.”

Thủy Liên mặt khẽ biến, con mắt sáng vừa nhấc, vừa vặn nhìn thấy Thượng Quan Ngân sắc mặt chuyển biến, hắc đồng chính trực nhìn phản ứng của nàng.

“Ta đi gặp hắn.”

Vội vàng định qua bên hắn, bị một cánh tay mạnh quặc trụ, kinh ngạc toàn thân, tinh tường thấy Thượng Quan Ngân khuôn mặt âm trầm.

“Ta không ra, ta ở đây chờ nàng.”

Nàng liền vội vã đi gặp vị hôn phu của nàng như vậy sao? Chẳng lẽ nàng đã quên nàng hiện tại đã là thê tử của hắn ? Vô luận Chu Thành đến với mục đích gì, đừng mơ tưởng từ Minh Nguyệt sơn trang mang đi nàng.

Thủy Liên liếc nhìn người dưới ghế, biết hắn nhất định là hiểu lầm, phân vân không biết lại hướng hắn giải thích rõ ràng như thế nào.

Thượng Quan Ngân nhìn chăm chú vào thân ảnh nàng rời đi, khuôn mặt tuấn tú thâm trầm khó dò, chỉ có hai đấm nắm chặt tiết lộ hắn giờ phút này cực kì tức giận.

Trên đường đi đến đại sảnh đường có một tảng núi giả tương đối yên lặng trấn giữ, Thủy Liên lúc này mới dừng lại bước chân, toàn thân đối mặt với người phía sau.

“Liên Nhi, nàng có biết ta tìm nàng hơn nửa năm, tìm có bao nhiêu khổ!”

Chu Thành từ khi ở đại sảnh thượng nhìn thấy nàng, nhịn một bụng lời muốn nói, hiện tại cuối cùng cũng có thể nhanh phun ra.

Cẩn thận nhìn thiên hạ tựa hồ trổ mã đẹp hơn, ánh mắt lưu luyến si mê không thể từ trên người nàng dời đi. Này nửa năm qua trằn trọc hỏi thăm, mới dễ dàng tra được đến đây, chính là không nghĩ tới nàng nhưng lại đã gả làm vợ người.

“Thành ca, cám ơn huynh đối với ta quan tâm.”

Thủy Liên ôn nhu nói cảm ơn, nét mặt tinh tế biểu lộ một chút cười khẽ, nếu là nhìn kỹ sẽ phát giác tươi cười kia lại có chút xa cách.

“Cứ như vậy? Liên Nhi, chẳng lẽ nàng không có gì nói muốn nói với ta sao? Vì sao nàng lại biến thành Minh Nguyệt sơn trang phu nhân? Ta thì sao? Đừng quên nàng là vị hôn thê của ta, nàng làm sao có thể bội tín gả người khác kia!”

Chu Thành kích động kêu lên, vì tìm nàng, hắn mất bao nhiêu tâm lực, hiện thời lại thành công dã tràng.

“Thành ca, bội tín không phải ta, huynh sớm đã có cô nương mình thích, vì sao còn muốn hướng ta cầu hôn? Huynh cưới ta nguyên nhân chủ yếu, chỉ là vì tài phú Thủy phủ ta đi?”

Con mắt sáng trong suốt nhìn thẳng hắn, tiếng nói trầm nhẹ nói nhỏ, trong lời nói không một tia oán hận, vẻn vẹn là kể lại một sự việc. Có lẽ chính mình cũng không thương hắn đi, mới có thể bình tâm tĩnh khí mà đối diện lừa gạt của hắn như vậy.

Chu Thành thân hình xoay mình chấn động, nghẹn họng trân trối nhìn nàng, trong khoảng thời gian ngắn không nói lên lời.

“Đêm cha ta bị giết hại, cũng chính là đêm trước khi chúng ta thành thân, ta chạy trốn tới Chu phủ đi tìm huynh, vốn là nghĩ hướng huynh cầu cứu, nhưng là ta lại nhìn thấy huynh ôm một vị cô nương, còn nghe được đối thoại của các người. Huynh là vì ta Thủy phủ tài phú, mới có thể tiếp cận ta nghĩ cưới ta, căn bản không phải thật tình thích ta.”

Nếu không phải lúc ấy liên tiếp đả kích quá lớn, nàng cũng sẽ không thất thần đến mức không phát giác phía sau có người, làm cho đầu bị thương thành cái ngốc tử. Nhưng nếu không có biến cố ngày đó, nàng cũng sẽ không cùng Thượng Quan Ngân gặp nhau. Có lẽ hết thảy đều là duyên phận tốt.

“Liên Nhi, ta thừa nhận ngay từ đầu tiếp cận nàng là có mục đích, nhưng đến cuối cùng ta là thực sự yêu thương nàng! Nàng ôn nhu xinh đẹp làm ta không thể tự kềm chế, bằng không ta vì sao còn muốn đau khổ tìm nàng nửa năm nay đây?”

Chu Thành sốt ruột giải thích, cho dù nàng đã làm vợ người, hắn vẫn cứ là không muốn mất đi nàng.

“Quá muộn, hiện thời ta đã làm vợ người, Thượng Quan Ngân đối đãi vô cùng tốt, ta không thể phụ hắn.”

Thủy Liên lắc đầu than nhẹ, lúc trước nàng thừa nhận chính mình đối hắn là có chút thích, bằng không cũng sẽ không đáp ứng việc hôn nhân này, nhưng này phần thích vẫn là không đủ thâm sâu, ít nhất không giống nàng cùng Thượng Quan Ngân, từng chút từng chút kéo dài thành yêu.

“Nhưng là nàng thương hắn sao? Ta đã hỏi thăm rõ ràng, lúc ấy nàng bị thương thành cái ngốc tử, mới có thể hồ lí hồ đồ gả cho hắn, mà lúc này nàng đã phục hồi như cũ, nàng có thể xác định chính mình là thương hắn sao? Mà không phải vì báo ân?”

Chu Thành vội vàng muốn vãn hồi nàng, hãy còn cho rằng nàng ở lại đây, chỉ là vì báo ân, đối Thượng Quan Ngân cũng không cảm tình.

“Ta thập phần khẳng định ta thương hắn.”

Thủy Liên khuôn mặt nhỏ nhắn có phần kiên định, con mắt sáng trong suốt lại là lộ ra ánh sáng. Không thể đối mặt Thượng Quan Ngân nói những lời này, ngược lại nàng có dũng khí đối hắn nói.

Chu Thành một mặt chịu đả kích quá sâu, bước chân lảo đảo.

Hắn vẫn là đã muộn, hai người nhất định là hữu duyên vô phân.

“Thành ca, ta thực cảm tạ huynh đối ta quan tâm, cũng thật cao hứng huynh tới đây gặp ta.”

Thủy Liên hướng hắn nở rộ một chút lúm đồng tiền mê người, tươi cười không giống xa cách lúc trước, lúc này là thật tâm cảm tạ.

“Liên Nhi, sự đã thành kết cục đã định, ta chúc nàng cùng Thượng Quan Ngân bạch đầu giai lão.”

Cho dù là không nguyện, nhưng chỉ cần nàng có thể có được hạnh phúc, điểm phong độ giúp người thành toàn ước vọng ấy, hắn vẫn phải có.

“Cám ơn huynh, Thành ca.”

“Có chuyện ta phải nói cho muội, Nhị nương muội bị bệnh, muội không muốn trở về xem nàng? Nàng thực nhớ mong tỷ muội hai người các ngươi.”

“Cái gì? Nhị nương bị bệnh!”

Thủy Liên nghe vậy một mặt lo lắng, nhớ tới Nhị nương đối với tỷ muội các nàng là thật tâm yêu thương, hai người mất tích, hơn nữa cha ngoài ý đã chết, lấy cá tính Nhị nương, nhất định sẽ cảm thấy là nàng hại một nhà bọn họ, mỗi ngày nhất định là sống trong tự trách, mới có thể u buồn thành bệnh.

“Ta muốn trở về gặp nàng, Thành ca huynh chờ ta một chút.”

Thủy Liên một lòng chỉ nhớ Nhị nương, cũng không có tưởng nhiều lắm, bước nhanh hướng Vô Trần hiên mà đi.

Thủy Liên bước chân vội vàng đi vào trong phòng, quả nhiên thấy Thượng Quan Ngân ngồi ở ghế chờ.

Đang muốn mở miệng, nhưng lại sợ hắn hiểu lầm, trong khoảng thời gian ngắn ngược lại không biết nên mở miệng như thế nào.

Thượng Quan Ngân thấy nàng vừa vào phòng, trên mặt thần sắc khác thường, đáy lòng nghi ngờ xoay mình đi khuôn mặt tuấn tú trầm xuống, lãnh đạm hỏi:

“Nàng có việc muốn nói cho ta sao?”

“Thiếp...... Thiếp muốn về Nam Quách trấn một chuyến, thiếp......”

Thủy Liên không muốn hắn hiểu lầm, đang chuẩn bị mở miệng giải thích, lại bị hắn cấp đánh gãy lời nói.

“Nàng muốn cùng Chu Thành cùng nhau trở về?” Trên khuôn mắt anh tuấn hiện lên một chút tàn khốc, thanh âm trầm thấp ẩn hàm lạnh như băng, chất vấn nói.

Hắn đối nàng còn chưa đủ tốt sao?

Chu Thành đến đây, nàng liền khẩn cấp muốn cùng hắn song túc song phi! Rốt cuộc nàng để hắn ở chỗ nào? Ở trong lòng nàng, chẳng lẽ hắn một chút phân lượng cũng không có sao?

“Vâng, nhưng không phải......”

Biết hắn hiểu lầm, Thủy Liên sốt ruột muốn nói rõ ràng, nhưng lại lần nữa bị hắn đánh gãy lời của nàng.

“Đủ!” Hắn rồi đột nhiên rống giận, hắc đồng lạnh như băng nhìn chăm chú vào nàng. “Ta sẽ không để cho nàng rời đi, nàng tốt nhất sớm nên đánh mất suy nghĩ này.”

Không nhìn nàng bị tiếng hô của hắn dọa đến khuôn mặt nhỏ nhắn trở nên tái nhợt, thân hình cao lớn phẩy tay áo bỏ đi.

Thủy Liên ngã ngồi xuống ghế, nước mắt ủy khuất không ngừng rơi xuống, vì sao không chịu nghe nàng đem lời nói xong, hắn căn bản là hiểu lầm nàng, còn đối nàng rống! Từ nhỏ đến lớn, chưa từng có người đối nàng hung dữ, chỉ có hắn đối nàng rống giận không chỉ một lần.

Nàng luôn luôn nhát gan, không chịu được người khác đối nàng lớn tiếng, nhưng hắn lại lần nữa đối nàng hung dữ! Thủy Liên càng nghĩ càng ủy khuất, nước mắt cơ hồ muốn như cỏ dại lan tràn.

Tiểu Mai cùng Xuân Hoa hai người bị tiếng hô làm sợ tới mức đã chạy tới, cũng không nghĩ đến lại nhìn đến phu nhân khóc không ngừng, sợ tới mức hai người luống cuống tay chân, không biết nên như thế nào cho phải.

“Phu nhân phát sinh chuyện gì ?”

“Phu nhân mau đừng khóc, vạn nhất khóc hư thân mình làm sao bây giờ.”

“Nơi này là làm sao vậy, đã xảy ra chuyện gì ?”

Thượng Quan Dung mới vừa rồi ở hiệu thuốc kia không thấy thấy đại ca đến, còn tưởng rằng đại tẩu thân thể có bệnh nhẹ, xử lý xong chuyện nhập hàng liền vội vàng hướng đến đây, không nghĩ tới mới bước vào Vô Trần hiên, liền nghe thấy tiếng khóc truyền đến.

“Tiểu thư, người đến đúng lúc, mới vừa rồi chúng ta nghe đến tiếng rống giận dữ của trang chủ, tới rồi vừa thấy, liền nhìn thấy phu nhân đang khóc.”

Hai nha hoàn nhìn thấy là nàng, như trút được gánh nặng, tùng thật lớn một hơi, vội vàng nhanh chóng thối lui đến một bên đi.

“Đại tẩu, rốt cuộc là ra chuyện gì ?” Thượng Quan Dung ngồi vào bên cạnh nàng, sốt ruột hỏi.

Thủy Liên nâng lên khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy nước mắt, ủy khuất nhào vào trong lòng Thượng Quan Dung, khóc thút thít nghẹn nói:

“Muội...... Đại ca...... Hắn hiểu lầm ta, còn...... Đối ta rống.”

“Đại tẩu tẩu liền đại nhân có đại lượng tha thứ cho đại ca đi, huynh ấy luôn luôn tính tình không tốt, nhưng là rốt cuộc phát sinh chuyện gì, hắn làm sao có thể đối với tẩu hung dữ?”

Thượng Quan Dung vỗ nhẹ lưng nàng, không khỏi ngửa mặt lên trời thở dài, cảm thấy đầu ẩn ẩn co rút đau đớn, nàng muội muội này thật sự là khó làm.

Thật vất vả nghe Thủy Liên nói xong nguyên nhân của hậu quả này, Thượng Quan Dung kinh hỉ đem người trong lòng đẩy ra, vui vẻ xác nhận:

“Đại tẩu tẩu là nói, tẩu rốt cục xác định cảm tình của mình, phát giác chính mình là yêu đại ca, tẩu không phải muốn cùng vị hôn phu không có duyên kia rời đi, mà là phải đi về thăm Nhị nương sinh bệnh?”

“Ân.” Thủy Liên sắc mặt ửng đỏ, nghẹn ngào gật đầu.

“Thật tốt quá, chúng ta phải đi ngay tìm đại ca nói rõ ràng!”

Nguyên lai là đại ca ghen lung tung, mới có thể hại đại tẩu khóc đau lòng như vậy, nàng không chờ kịp muốn nhìn đại ca biểu cảm hối hận.

“Không cần, hắn đối ta rống.”

Thủy Liên vẫn là cảm thấy ủy khuất không thôi, không chịu đứng dậy cùng nàng đi tìm Thượng Quan Ngân.

“Đại tẩu, đại ca hội tính tình như vậy, cũng là bởi vì huynh ấy quá mức để ý tẩu, cho rằng tẩu muốn cùng Chu Thành rời đi, cho nên mới sẽ không phân tốt xấu phát hỏa. Tẩu liền tha thứ huynh ấy một lần thôi, muội cam đoan sau khi tẩu cùng huynh ấy nói rõ, từ nay về sau, đại ca cũng không dám đối tẩu rống nữa.”

Thượng Quan Dung không khỏi phân trần cứng rắn đem nàng kéo, đối phó đại tẩu tổng so với thuyết phục đại ca dễ dàng nhiều lắm, không mời đại tẩu đi qua, chẳng lẽ còn mạo hiểm sinh mệnh nguy hiểm đi gọi đại ca lại đây? Nàng cũng không phải ngu ngốc.

Thủy Liên không chống lại được lực đạo của nàng, chỉ phải để nàng kéo đến thư phòng.

Qua hành lang dài, còn chưa tiến vào thư phòng, xa xa chợt nghe đến tiếng gầm gừ vang lên, làm cho tôi tớ đi qua sợ tới mức tìm đường vòng mà đi.

Thủy Liên nghe thấy tiếng hô, sợ tới mức ngừng bước chân, không dám tiến lên phía trước, vẫn là Thượng Quan Dung dám khuyên can mãi, đem nàng lôi kéo đi.

Đi đến trước thư phòng, chỉ thấy Lí Nghĩa sắc mặt trầm trọng, canh giữ ở cửa.

“Phu nhân, tiểu thư, các ngươi vẫn là hiện tại đừng đi vào.”

Lí Nghĩa che ở trước mặt hai người, thập phần hảo tâm khuyên giới hai người, nhất là biết phu nhân lá gan nhỏ, lại là không chịu nổi dọa.

“Dung Dung, chúng ta vẫn là đi thôi.”

Thủy Liên nghe thấy không ngừng theo trong thư phòng đầu truyền đến va chạm vỡ vụn thanh, bạn tiếng rống giận dữ, sợ hãi đã muốn đi.

“Đại tẩu không được a, ngươi nhưng là của chúng ta cứu tinh. Ngươi yên tâm, đại ca lại thế nào tức giận, cũng tuyệt luyến tiếc thương ngươi một cây lông tơ.”

Thượng Quan Dung vội vàng kéo nàng, còn dám đem nàng hướng thư phòng cánh cửa kia kéo đi.

“Phanh”, cửa thư phòng bị Thượng Quan Dung cấp phá mở ra, sau khi nhìn thấy đại ca vẻ mặt âm đức cùng ánh mắt giết người, Thượng Quan Dung kiên trì, đem người phía sau cấp kéo ra.

“Đại ca, đại tẩu có chuyện muốn cùng huynh nói, nhưng huynh đừng lại đánh gãy lời của nàng.”

Đem Thủy Liên mãnh lực đẩy phía trước, liền vội nhanh như chớp chạy đi, còn thập phần hảo tâm đóng cửa thư phòng.

Thủy Liên không hề phòng bị bị nàng đẩy, suýt nữa té ngã, một đôi tay hợp thời đỡ lấy nàng, cũng đồng thời đem nàng vây ở trong một bờ ngực rắn chắc.

Thượng Quan Ngân đầy ngập lửa giận, lại thấy nàng hai mắt sưng đỏ, đã nhanh chóng tiêu dần một nửa, tuy rằng giận nàng, nhưng vẫn là không thể chịu được nhìn nàng đau lòng.

“Nàng có cái gì nói muốn nói cùng ta?”

Khẩu khí hờn giận, nhưng động tác lau đi nước mắt trên mặt nàng, lại thập phần ôn nhu.

Thủy Liên bất động mặc hắn lau đi nước mắt trên mặt, có chút tin tưởng lời Dung Dung nói, hắn tuy rằng khẩu khí không tốt, nhưng cử chỉ đối với nàng cũng là thập phần cẩn thận, như là sợ làm bị thương nàng.

“Thiếp muốn trở về một chuyến, là vì Nhị nương sinh bệnh, thiếp nghĩ trở về thăm bà ấy, thuận tiện tế bái cha, không phải là một đi không trở lại.”

Thủy Liên một hơi nói xong, mở to con mắt sáng sưng đỏ, ủy khuất nhìn hắn.

Thượng Quan Ngân ngẩn người, lập tức phục hồi tinh thần lại, mơ hồ cảm thấy tựa hồ có chỗ mơ hồ, cẩn thận xác nhận lại:

“Kia Chu Thành thì sao, nàng không phải dự tính cùng hắn dời đi sao?”

“Thiếp chỉ là muốn tiện đường thì cùng đi thôi, cũng không phải muốn cùng hắn đi cả đời.”

“Nhưng nàng không phải thích hắn sao?” Hắn dè dặt cẩn trọng hỏi lại.

“Đó là lúc trước, sau khi trải qua nhiều chuyện như vậy, thiếp mới phát giác chính mình cũng không thương hắn, thiếp yêu là......”

Khuôn mặt nhỏ nhắn bỗng dưng hồng như lửa đỏ, một đôi mắt sáng chạy đông chạy tây, ngượng ngùng không dám nhìn hắn.

“Liên Nhi, nàng yêu là ai?” Hắn không tự giác nín thở, hai tay lại càng ôm chặt.

“Hắn -- là ở khi thiếp si ngốc chẳng những không ghét bỏ thiếp, ngược lại đem thiếp xem như trân bảo. Lúc thiếp khôi phục bình thường, nguyện ý cho thiếp thời gian xác định tình cảm. Khi thiếp gặp ác mộng......”

Còn chưa có nói xong, lập tức bị một đôi tay sắt gắt gao ôm trụ, không chừa một tia khe hở.

Thượng Quan Ngân mừng như điên ôm trụ nàng thật chặt, hắn đợi lâu như vậy, cuối cùng cũng được toại nguyện! Nàng rốt cục đã biết tâm của hắn, khổ tâm của hắn không có uổng phí, nàng rốt cục hoàn toàn thuộc về hắn.

“Nhưng là hắn lại quát lên với thiếp. Từ nhỏ đến lớn, chưa từng có người hung dữ như vậy đối với thiếp, chỉ có hắn.”

Người trong lòng đứt quãng truyền ra ủy khuất lên án, làm cho Thượng Quan Ngân trái tim quặn lại, đau lòng khẽ hôn giữa trán nàng, ưng thuận nhận lời:

“Thực xin lỗi, ta cam đoan sẽ không bao giờ đối nàng lớn tiếng nữa, lại càng sẽ không đối nàng rống, cũng không cho bất luận kẻ nào làm như vậy đối với nàng.”

“Chàng đang nói thật?”

Khuôn mặt nhỏ nhắn tinh tế nhiễm lên đỏ ửng, e lệ nhìn hắn, nhưng thện thùng e lệ kia lại làm Thượng Quan Ngân rốt cuộc không nhịn được.

Môi mỏng ấn trụ phấn môi của nàng, tình dục chôn dấu đã lâu càng không thể khống chế, cuối cùng đem thiên hạ trong lòng ôm lấy, đi vào mật thất trong thư phòng, cũng là nơi hắn trong khoảng thời gian này thường ngủ lại.

Mà Thượng Quan Dung ở ngoài thư phòng chờ đợi hồi lâu, luôn luôn không nghe thấy bên trong truyền ra thanh âm, lại không dám đi vào tìm hiểu.

“Ta nghĩ đại ca cùng đại tẩu hẳn là không có việc gì đúng không?”

Thượng Quan Dung quyết định không đợi nữa. Đã mệt mỏi một ngày, dự tính trở về phòng nghỉ ngơi. Đi vài bước, bước chân có chút lảo đảo, khi suýt nữa té ngã, một đôi tay vừa kịp đỡ lấy nàng.

Thượng Quan Dung hướng gương mặt lãnh ngạnh phía sau giơ lên một chút cười duyên, dứt khoát đem thân thể mềm mại dựa vào người đằng sau, dựa sâu trong lồng ngực rắn chắc.

“Ngươi đây là đang làm cái gì?”

Đường Ưng cắn răng trừng mắt nàng, khắc chế không đem nàng đang xúc động mà đẩy ra.

“Ta mệt quá, lười đi trở về, ngươi ôm ta trở về, van cầu ngươi !”

Thượng Quan Dung thông minh không ở lúc này lấy thân phận chủ nhân áp hắn, ngược lại một mặt đáng thương hề hề cầu xin hắn.

Đường Ưng lạnh mặt, hai tròng mắt khi nhìn thấy nàng khuôn mặt nhỏ nhắn mệt mỏi, từ chối một lát, lúc này mới đem thân mình chủ động ngã vào lòng ôm lấy, cất bước rời đi.

Lí Nghĩa thấy một màn này, trố mắt nhìn hai người, lắc đầu thở dài.

“Đường hộ vệ thật đáng thương.”

Thượng Quan Ngân kiên trì, hắn tự mình cùng với Thủy Liên trở về. Sau khi ở trên xe ngựa chạy mấy ngày, cuối cùng là về tới Thủy phủ.

Xe ngựa đứng ở cổng đại môn Thủy phủ, Thủy Liên được Thượng Quan Ngân nâng đỡ xuống, xuống xe ngựa, nhìn nơi quen thuộc này, nàng có loại cảm giác như đã trải qua mấy đời người.

Nơi này cảnh sắc vẫn như trước, nhưng người sớm đã đổi thay.

“Đại tiểu thư!”

Đại môn màu son vào lúc này mở ra, đi ra một ông lão gù lưng khi nhìn thấy đứng cửa đúng là đại tiểu thư mất tích nửa năm, không nhịn được kích động hô.

“Phúc bá.”

Thủy Liên nhìn thấy người tới, không nhịn được nước mắt lưng tròng, thân mình mảnh khảnh hướng hắn lao đến.

“Đại tiểu thư, cô không có việc gì là tốt rồi, Phúc bá tưởng cô đã chết rồi.”

Phúc bá từng giọt nước mắt già nua tuôn ra, nhẹ vỗ về người trong lòng. Hắn ở Thủy phủ tổng quản hơn nửa đời người, hai vị tiểu thư đều là hắn nhìn từ nhỏ đến lớn, nguyên tưởng rằng có thể nhìn đến khi các nàng xuất giá, nào biết Thủy phủ lại lâm vào tai họa bất ngờ này, may mà hắn còn có thể nhìn thấy đại tiểu thư bình an trở về.

“Phúc bá, Nhị nương đâu?”

Thủy Liên lau đi nước mắt trên mặt, vội vã hỏi ra chuyện lo lắng trong lòng.

“Ai! Nhị phu nhân đã bị bệnh rồi. Đại phu nói đây là tâm bệnh, người đang nằm trong phòng.”

Phúc bá than nhẹ, Thủy phủ liên tiếp phát sinh sự tình, nhị phu nhân ngay sau khi xử lí tang lễ của lão gia xong, liền bị bệnh.

“Ta đi xem Nhị nương.”

Thủy Liên sốt ruột mà chuẩn bị vào phủ, đi vài bước, lập tức dường như nghĩ đến cái gì, lại quay đầu lại, nhìn thấy Thượng Quan Ngân hướng nàng gật đầu hưởng ứng, lúc này mới yên tâm mà đi vào.

“Vị công tử này là?”

Phúc bá nhưng là nhìn thấy cực kỳ rõ ràng, mới vừa rồi đại tiểu thư cùng ánh mắt hắn giao nhau, hơn nữa hai người lại là cùng đến.

“Tại hạ Thượng Quan Ngân, là tướng công của Liên Nhi.”

Thượng Quan Ngân hướng hắn nói rõ thân phận, trong khi hắn còn ngốc lăng kinh ngạc nhìn, liền đã tiến lên phía trước bước vào bên trong Thủy phủ.

“Đợi chút...... Cô gia......”

Phúc bá đột nhiên phục hồi tinh thần lại, vội vàng nhấc bước chân, tập tễnh đuổi theo, hắn nhưng là có một bụng thắc mắc, muốn hỏi chủ rể mới xuất hiện này!

Thủy Liên mỗi khi đi qua một nơi quen thuộc, liền không nhịn được đỏ hốc mắt, rời đi hơn nửa năm, Thủy phủ như trước không thay đổi, may nhờ vào Nhị nương cùng Phúc bá.

Ven đường hướng tôi tớ mỉm cười gật đầu, mọi người khi nhìn thấy nàng, đều kinh ngạc sững sờ.

Thủy Liên vừa mới bước vào đông sương chủ phòng, liền nghe thấy từ bên trong truyền ra tiếng ho khan, cuống quít bước chân nhanh hơn đi vào trong phòng.

“Nhị nương.”

Vừa bước vào trong phòng, liền nhìn thấy thân ảnh nằm ở trên giường kia khuôn mặt tiều tụy gầy yếu, làm nàng thấy không nhịn được rơi lệ.

“Liên Nhi, thật sự là con!”

Nhị nương kinh hỉ vội vàng gắng gượng nhỏm người dậy, Thủy Liên cuống quít tiến lên, ở phía sau nàng đặt cái gối đầu, để cho nàng có thể tương đối thoải mái mà nửa nằm nửa ngồi, thân mình cũng ngồi xuống cạnh giường theo.

“Nhị nương, người gầy thật nhiều.”

Thủy Liên tâm đau nắm giữ hai tay nàng rất gầy, nước mắt như trân châu tuôn rơi, càng không ngừng rơi xuống.

“Liên Nhi đừng khóc, để cho Nhị nương hảo hảo nhìn con.”

Nhị nương vui mừng cẩn thận khẽ vuốt đôi má nàng, chính mắt nhìn thấy nàng không chỉ có bình an vô sự, hơn nữa khí sắc xem ra hồng nhuận khỏe mạnh, khiến cho bà không khỏi cảm tạ trời xanh, cầu nguyện mấy ngày nay cuối cùng đã ứng nghiệm.

“Mau nói cho Nhị nương, con là thế nào tránh được? Nửa năm nay con đi đâu, có bị thương không?”

Nhị nương sau khi xác định nàng hết thảy đều mạnh khỏe, vội vàng muốn biết nàng mấy ngày này gặp phải những chuyện gì, tại một đêm kia lại là như thế nào tránh được.

Thủy Liên nét mặt tú lệ biểu lộ một chút cười ôn nhu, mềm nhẹ nói ra từng chút từng chút chuyện của nửa năm qua.

Nhị nương thấy trên mặt nàng có nụ cười hạnh phúc, cao hứng không nhịn được rơi lệ, may mắn nàng trong họa có phúc, ngược lại tìm được duyên đẹp.

“Hà Nhi đâu, sao không thấy nó đến?”

Nhớ tới một cái nữ nhi khác, Nhị nương hướng phía sau nàng nhìn xung quanh, cho rằng hai tỷ muội là cùng nhau trở về.

“Hà Nhi muội......”

Thủy Liên nhìn bà ánh mắt chờ đợi, nước mắt rơi vào càng nhiều, trong lòng biết nếu nói ra tuyệt đối sẽ làm bà càng tự trách, giãy dụa không biết nên mở miệng như thế nào.

Nhị nương thấy nàng thần sắc khác thường, khuôn mặt vốn tiều tụy nháy mắt trở nên trắng bệch, cả người hư nhuyễn trượt xuống, đôi môi phát run:

“Hà Nhi...... Nó...... Có phải hay không không có tránh được...... Đã chết......”

“Không có, không có,” Thủy Liên mãnh liệt lắc lắc đầu, nhìn Nhị nương hai mắt hiện ra tia sáng: “Muội ấy chẳng qua là mất tích. Con tin tưởng muội muội sẽ không có việc gì, con nhất định sẽ tìm được nàng.”

Thủy Liên cuối cùng không thể đối bà nói dối, nhìn bà đáy mắt ánh sáng rút đi, thẳng hận chính mình ngay cả nói dối thiện ý cũng nói không nên lời.

“...... Liên Nhi, con có hận Nhị nương hay không? Là ta hại chết cha con, lại làm hại Hà Nhi hiện thời sinh tử không rõ.”

Nhị nương một mặt bi thương muốn chết, nước mắt không tiếng động chảy xuống. Là bà hại bọn họ, là bà......

“Không, này không phải lỗi của người, là sơn tặc, căn bản là không liên quan đến người.” Thủy Liên bị vẻ mặt trống rỗng của bà khiến cho sợ hãi, bộ dáng kia như là đối với nhân thế đã không còn lưu luyến, vội vàng nắm giữ hai tay của nàng, hô.

“Là lỗi của ta, chính là này không nên để cha con và hai con đến gánh vác thay.”

Nhị nương bi thương chậm rãi nói ra, vì sao lại cùng đám kia sơn tặc có điều khúc mắc.

Bà nguyên là một quả phụ, ở tại chân núi, một ngày kia ra ngoài chọn mua vật phẩm, trên đường trở về lại gặp một đám sơn tặc. Đám sơn tặc kia thấy bà có vài phần tư sắc, dám đem bà cường bắt lên núi. Bà nhẫn nhục sống tạm bợ, thật vất vả thừa dịp sơn tặc sơ ý không phòng bị, lén chạy ra ngoài, đang trên đường trốn chạy gặp gỡ Thủy lão gia, Thủy lão gia không chỉ có trợ giúp nàng, còn đối nàng chiếu cố thêm, nàng cảm ơn rất nhiều mới có thể gả cho hắn.

Chính là không nghĩ tới, năm năm sau, nàng vốn tưởng rằng có thể bình an qua ngày, nhưng sơn tặc lại xuất hiện, không chỉ có mơ ước tài phú của Thủy phủ, còn giết Thủy lão gia, càng ý đồ nhúng chàm tỷ muội Thủy Liên.

“Nhị nương, lỗi sai này không phải do người, con tin tưởng cha trên trời có linh thiêng cũng sẽ không trách người đâu, mà con sẽ càng không trách người. Nhị nương sẽ không biết người xuất hiện, khiến cho con cùng Hà Nhi rất nhiều vui vẻ, là người đã cho chúng con cảm nhận được cái gì là yêu thương của mẫu thân, con tin tưởng Hà Nhi cũng tuyệt sẽ không trách người đâu.”

Thủy Liên đau lòng ôm bà thân mình gầy yếu, mẫu thân hai tỷ muội từ khi các nàng còn rất nhỏ đã bệnh chết, mà Nhị nương yêu thương các nàng như đối với nữ nhi thân sinh, các nàng sớm đem bà coi là mẹ ruột mà đối đãi.

“Liên Nhi, cám ơn con.”

Nhị nương cảm kích ôm nàng, bà có đức gì tài gì, có thể có nữ nhi tốt như vậy.

“Nhị nương, sơn tặc này còn có lại đến tìm người không?”

Thủy Liên rất sợ sơn tặc này không chịu dễ dàng buông tha Nhị nương, còn có thể tìm đến dây phiền cho toái bà.

“Đừng lo lắng, bọn họ không bao giờ có thể đến đây nữa.” Nhị nương mỉm cười, ôn nhu khẽ vuốt bên má nàng.

“Vì sao?”

“Nửa tháng trước, trong trấn chúng ta phát sính một chuyện lớn, trong một đêm, tất cả thi thể của sơn tặc lại thấy xuất hiện ở trước cổng quan phủ, lúc ấy còn kinh động quan phủ, nhưng đến nay vẫn không biết là người nào gây nên.”

Nhị nương nói lên chuyện này, cũng cảm thấy thập phần ly kỳ, bất quá ác nhân cuối cùng là ác giả ác báo. Quan phủ bở truy bắt sơn tặc này đã nhiều năm, luôn luôn không có kết quả, hiện nay có người thay bọn họ giải quyết, bọn họ cũng cao hứng có thể kết án, tất nhiên là không ai muốn đi truy tra rốt cuộc là người phương nào giết đám sơn tặc này.

Thủy Liên nghe vậy kinh ngạc hồi lâu, nửa tháng trước, đó không phải là đoạn thời gian nàng khôi phục bình thường kia......

“Là chàng làm đúng không?”

Trên đường trở về Minh Nguyệt sơn trang, bên trong xe ngựa, Thủy Liên rúc vào trong lòng Thượng Quan Ngân, nhìn bàn tay to cầm chặt hai tay, rồi đột nhiên toát ra một câu hỏi.

“Cái gì?”

Mày rậm vi chọn, không hiểu ý tứ trong lời nói nàng.

“Sơn tặc này là chàng giết đi?”

Con mắt sáng trong suốt nhìn thẳng đáy mắt hắn, nàng nghĩ tới nghĩ lui người có khả năng nhất là hắn.

Hắc đồng tối đen nhìn chăm chú nàng thật lâu, khóe môi khẽ nhếch, bàn tay to ôn nhu đem mấy sợi tóc tơ đi lạc trên trán nàng vén lên.

“Không sai.”

Thủy Liên kinh ngạc hắn nhưng lại một câu liền thừa nhận, giết người là chuyện phạm pháp, hắn vì sao có thể trấn định như vậy.

“Liên Nhi, bọn họ là một đám ác nhân không chuyện ác nào không làm, người người muốn diệt, huống chi bọn họ còn giết cha nàng, làm bị thương nàng cùng Hà Nhi. Bọn họ chết không luyến tiếc, ta làm như vậy còn giúp quan phủ giải quyết phiền toái, bọn họ còn hẳn là cảm tạ ta mới đúng.”

Thượng Quan Ngân liếc mắt một cái lập tức nhìn thấu nàng đáy lòng đang nghĩ cái gì, tiểu thê tử này của hắn, có khi thật sự là lương thiện quá mức.

“Nhưng là chàng có thể đem bọn họ giao cho quan phủ, làm gì phải đích thân động thủ đâu? Thiếp không thích chàng giết người.”

Cho dù hắn nói không sai, nàng cũng không hy vọng hắn vì nàng mà hai tay dính máu.

Thượng Quan Ngân nhìn chằm chằm nàng con mắt sáng trong suốt, hiểu được ý tứ trong lời nói nàng, vì nàng, hắn nguyện ý thỏa hiệp.

“Ta đáp ứng nàng, như mong muốn tuyệt không ra tay giết người.”

Nét mặt ôn nhu biểu lộ một chút đạm cười, hai tay chủ động ôm trụ hắn, trán nhẹ kề ở trong ngực hắn.

“Thiếp muốn cám ơn chàng, vì thiếp làm hết thảy.”

“Nàng không cần cảm ơn ta, bởi vì là nàng, cho nên ta cam tâm tình nguyện.”

Thượng Quan Ngân hai tay đem nàng thân mình mảnh khảnh ôm chặt, hàm dưới nhẹ dựa vào đỉnh đầu nàng, khóe môi giương lên một chút ôn nhu.

“Thiếp tin tưởng Hà Nhi không có chết, bất luận tốn bao nhiêu thời gian, thiếp nhất định phải tìm được nàng.” Hiện tại điều khiến nàng lo lắng nhất ở đáy lòng, cũng chỉ còn lại Hà Nhi sinh tử không rõ.

“Nàng yên tâm, ta nhất định sẽ toàn lực giúp nàng.” Hắn nhận lời.

Nhìn ngoài của sổ xe cảnh vật rút lui, mí mắt dần dần nặng thêm, rúc vào trong lòng hắn lâm vào ngủ say.

Thượng Quan Ngân liếc mắt ngoài của sổ xe, bọn họ đang đi qua đầu đường Nam Quách trấn, nhớ tới Vong Ưu Cốc thay đổi cả đời hai người, hắc đồng yêu thương nhìn chằm chằm người trong lòng, bàn tay to nhẹ phủ trên bụng vẫn bằng phẳng của nàng.

Vẻ mặt trên khuân mặt tuấn tú lúc này chỉ có sự thỏa mãn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.