Ngốc Thê

Chương 5



Tự lần đó sau khi du lịch trở về, Thủy Liên liền trở nên rầu rĩ không vui, suốt ngày tránh ở trong Vô Trần hiên, lại không bước ra một bước.

Hai vị nha hoàn đau lòng nhìn người ngồi ở trên đại thạch chân trần đá nước, trên khuôn mặt tinh xảo không cười vui như ngày trước, có vẻ buồn bực không vui, thấy vậy các nàng lo lắng không thôi.

“Phu nhân, người có muốn chơi trò trốn miêu miêu không, chúng ta bồi phu nhân chơi?”

Tiểu Mai tận lực dùng ngữ điệu vui vẻ, cực kì lớn tiếng gọi, nhưng Thủy Liên vẫn như cũ rũ đầu xuống không hề phản ứng.

“Đúng vậy! Phu nhân, chúng ta cùng nhau đến chơi thôi.”

Xuân Hoa cũng gia nhập đội ngũ thuyết phục, hy vọng nàng có thể khôi phục vô ưu vô lự như ngày xưa.

Phu nhân mấy ngày nay bộ dáng phờ phạc ỉu xìu, không chỉ các nàng, liền ngay cả trang chủ cũng thập phần lo lắng.

“Không cần!”

Thủy Liên cúi đầu nói một câu, hai chân vô ý thức đá nước. Trong đầu nàng đơn thuần, vẫn như cũ quanh quẩn hình ảnh ngày ấy sắc mặt cười nhạo của mọi người.

Ngay khi hai vị nha hoàn lo lắng không biết nên như thế nào cho phải, một đạo tiếng cười vô cùng lãng hùng hậu truyền đến, ngay sau đó Lục Võ thân hình to lớn xuất hiện tại trên đại thạch bên cạnh Thủy Liên.

“Liên Nhi thế nào? Có cái gì không vui, mau nói cho biểu ca, biểu ca thay ngươi xả giận.”

Lục Võ một mặt cười ha ha, còn khoa trương làm mặt quỷ, nhưng vẫn như cũ không thể khiến nàng cười.

“Liên Nhi không phải ngốc tử.”

Tiếng nói tinh tế có phần ủy khuất, phấn môi mím lại, bên trên khuôn mặt nhỏ nhắn là vẻ mặt làm người ta không đành lòng.

“Đây là đương nhiên, Liên Nhi xinh đẹp đáng yêu như vậy, ai dám nói ngươi là ngốc tử, biểu ca phải đánh hắn đau một chút!”

Lục Võ giờ khắc này, hoàn toàn có thể cảm nhận được phẫn giận của Thượng Quan Ngân. Lúc trước đối với việc hắn phân phó y dược quán trong thành không được vì Trần gia xem bệnh, còn cảm thấy tựa hồ là ác một chút.

Dù sao Thượng Quan Ngân đã lệnh cho Lí Nghĩa đem Trần Côn cấp đánh thừa sống thiếu chết, hiện thời lại hạ đạo mệnh lệnh này, Trần gia ở trong thành mời không được đại phu, chỉ có đi ra ngoại thành. Mà muốn đến được thành trấn gần nhất nhanh thì hai ngày, chậm thì năm ngày, đến lúc tìm được đại phu e rằng Trần Côn đã….

Tại trong Cô Tô thành này, người thông minh tuyệt sẽ không đắc tội Minh Nguyệt sơn trang. Nếu có lá gan lớn trêu chọc, tốt nhất tự cầu phúc cho bản thân vô bệnh không đau, chỉ vì y dược quán trong thành này, tất cả đều là sản nghiệp của Minh Nguyệt sơn trang, mà y thuật cao siêu bậc nhất trong Minh Nguyệt sơn trang chính là đại tiểu thư Thượng Quan Dung.

“Ai! Ta đã nói ngươi tửu quỷ này, trừ bỏ biết uống rượu ra, còn có thể làm cái gì.”

Một đạo tiếng nói mềm mại trào phúng, cùng với Thượng Quan Dung thân ảnh yểu điệu, xuất hiện tại phía sau hai người. Phía sau như trước là Đường Ưng một tấc cũng không rời.

“Dung Dung ngươi nói lời này không khỏi rất đả thương tâm của ta, nghĩ Lục đại ca ta bình thường đối ngươi cũng không có gì phải phàn nàn, ngươi thế nào nhẫn tâm nói như vậy ta đâu.”

Lục Võ co được dãn được, đối nàng lộ ra điệu cười lấy lòng.

Không có biện pháp, ai bảo nha đầu kia không chỉ có năng lực, lại thật sự nhanh mồm nhanh miệng. Nói ra thật xấu hổ, trừ bỏ võ công ra, mỗi khi cùng nàng giao phong, thắng không quá một lần.

Thượng Quan Dung nét mặt minh diễm biểu lộ một chút lúm đồng tiền mê người, vòng tay ra sau, đi một bước hướng hắn tiến sát, trên mặt tươi cười quá mức xán lạn đến mức làm người ta sợ hãi.

“Đâu có đâu có, mới vừa rồi ta từ hầm kia đến đây, phát giác thiếu một vò rượu thuốc, rượu thuốc kia là ta dùng trăm loại dược liệu, mất không ít công phu mới chế thành, đang chuẩn bị dùng để cho đại tẩu bổ thân. Không nghĩ tới lại bị người ta uống trộm mất, ta nghĩ hiện tại lập tức đi bẩm báo đại ca. Lục đại ca ngươi nói xem, đại ca biết rượu thuốc dùng để đại tẩu bổ thân bị người ta đánh cắp uống hết, sẽ xử lí tên đạo tặc trộm rượu kia như thế nào?”

Đối mặt với Thượng Quan Dung tươi cười ngọt ngào, Lục Võ chỉ cảm thấy rùng cả mình từ lòng bàn chân lan ra khắp người, trên mặt cười dần dần cứng ngắc.

“Ngại... Ta đột nhiên nghĩ đến, ta lưu lại đây đã lâu rồi, cũng nên nhích người đi tìm Thủy Hà biểu muội. Dung Dung liền phiền toái ngươi nói cho Thượng Quan, ta đi trước một bước.”

Lục Võ nói vừa xong, thân hình như gió, nhanh như chớp, đảo mắt đã ở trước mắt mọi người biến mất.

Thượng Quan Dung tức giận trừng mắt nhìn thân hình đã vọt đi kia, phía sau Đường Ưng còn lại là hừ lạnh một tiếng, mà hai vị nha hoàn nhìn thấy một màn này, không nhịn được cười ra tiếng.

“Đại tẩu có muốn chơi con diều không?”

Thượng Quan Dung từ phía sau lấy ra một con diều, dụ hoặc lấy đến trước mặt Thủy Liên.

“Con diều?”

Thủy Liên tò mò trợn to con mắt sáng, nhìn không chuyển mắt xem gì đó trong tay nàng.

“Đại tẩu ta chơi cho ngươi xem.”

Thượng Quan Dung thấy đã gợi lên được hứng thú của nàng, vội vàng trắc trắc hướng gió, thuận lợi đem con diều cấp phóng cao, ở bầu trời bay cao.

“Ta muốn chơi, ta muốn chơi!”

Thủy Liên hai mắt tỏa sáng, hưng phấn mà hoa chân múa tay vui sướng, chạy vòng quanh Thượng Quan Dung! Bộ dáng thoải mái kia có thể làm hai vị nha hoàn nhẹ nhàng thở ra, ngầm bội phục vẫn là tiểu thư lợi hại.

Thượng Quan Ngân vừa bước vào Vô Trần hiên, nhìn thấy chính là bộ dáng vui vẻ của thê tử, hắc đồng có phần vui sướng, chuyên chú ở một bên nhìn nàng cười đến thoải mái mà hai gò má nhiễm đỏ ửng lên.

Giờ khắc này, hắn phát giác chính mình nguyện ý dùng hết thảy mọi thứ hắn có, để đổi lấy vui vẻ vô ưu của nàng, chỉ nguyện nàng giống như hiện tại vui cười đến thoải mái xán lạn.

Trần phủ

Từng trận tiếng khóc thét rên rỉ như giết heo truyền khắp toàn bộ bên trong phủ. Trên giường nằm một vị mặt mũi bị đánh bầm dập, hai tay hai chân gãy xương, chỉ có thể dựa vào cái miệng đang phát ra tiêng kêu đau, để chứng minh hắn người người còn sống.

Trần lão gia đã đau lòng lại phẫn giận ở trong phòng đi qua đi lại, nhìn ái tử duy nhất bị đánh thành bộ dáng thê thảm đến mức này, một ngụm tức giận thủy chung xoay quanh ở ngực, không nhịn được tức giận chất vấn:

“Ngươi xác định là Minh Nguyệt sơn trang làm ?”

Trần Côn nằm ở trên giường, chịu đựng đau phát ra thanh âm đứt quãng, nếu không lắng nghe, thật đúng là nghe không rõ.

“Nhất...... Định...... Là.......”

Hắn còn nhớ rõ ngày ấy ở trên Thúy Minh hồ, sau khi cười nhạo ngốc thê của Thượng Quan Ngân xong, không bao lâu thuyền liền đắm, may mà có con thuyền khác phát hiện, thế mới cứu được bọn họ.

Khi hắn một thân ướt đẫm cập bờ, trên đường về nhà, lại bị một gã bịt mặt hung hăng đánh đau vô cùng. Lực đạo đánh xuống rất hiểm ác, làm cho hắn cho rằng chính mình sẽ bị đánh chết!

Hắn hiện tại tuy rằng là không chết được, những mà cũng chỉ còn lại có nửa cái mạng, chỉ có thể nằm ở trên giường rên rỉ.

Tuy rằng hắn từ đầu tới đuôi cũng chưa nhìn thấy bộ mặt thật của người bịt mặt, nhưng hắn đoán rằng người nọ nhất định là Thượng Quan Ngân phái tới. Bằng không sự tình như thế nào trùng hợp như vậy, liền ngay cả sự việc trầm thuyền kia, cũng nhất định là hắn gây nên.

“Đã nói với ngươi nhiều lần rồi, gọi ngươi chớ chọc tới người Minh Nguyệt sơn trang, nhưng ngươi vẫn không vâng lời. Lần trước bị đánh một trận, lần này lại là chỉ còn lại có nửa cái mạng.”

Trần lão gia buồn bực thở dài, con là hắn sinh, hắn đương nhiên biết tính tình của hắn. Nhưng dù sao cũng là con trai độc nhất của mình, dù phạm vào đại lỗi, cũng luyến tiếc không trách móc nặng nề quá.

“Cha...... Đại phu...... Còn...... Muốn bao lâu...... Mới có thể đến?”

Trần Côn nói mỗi một chữ, sẽ động đến vết thương trên mặt, đau khiến hắn trợn mắt nhe răng.

“Nhanh thôi, y dược quán trong thành tất cả đều là Minh Nguyệt sơn trang mở, bọn họ cũng không nguyện ý đến xem thương thế của ngươi. Phải đến ngoại thành đi mời, nhanh nhất cũng phải đêm nay mới có thể đến.”

Trần lão gia nói đến việc này, liền nổi trận lôi đình!

Thượng Quan Ngân nói rõ muốn cùng Trần phủ đối nghịch, làm cho bọn họ phải đến ngoại thành mời đại phu, đến lúc này làm lớn chuyện chỉ sợ sẽ càng thêm kéo dài thương thế của con.

“Thượng Quan Ngân, số nợ này Trần phủ chúng ta liền nhớ kỹ, có cơ hội ta nhất định sẽ đem toàn bộ hoàn trả !” Trần lão gia đau lòng nhìn ái tử thỉnh thoảng phát ra tiếng rên rỉ đau, phẫn hận nói nhỏ.

“Ta có thể cho ngươi một cơ hội, để xem ngươi có dám hay không.”

Một đạo thanh âm cố ý đè nén mơ hồ, từ ngoài song cửa sổ vang lên, sau đó ngoài giấy dán cửa sổ chiếu rọi ra một thân ảnh.

“Là ai?”

Trần lão gia quát khẽ, âm thầm kinh hoảng lời nói mới vừa rồi bị nghe thấy, lại không biết người đến là bạn hay là địch.

“Ngươi không cần quan tâm ta là ai, ta hỏi lại một lần, nếu ta cho các ngươi cơ hội, các ngươi có dám xuống tay hay không?”

Thanh âm mơ hồ khó phân biệt, nghe không ra là nam hay là nữ, rõ ràng, đối phương cũng không muốn cho người ta phát hiện thân phận của hắn.

Trần lão gia trầm ngâm một lát, âm thầm đánh giá tình hình trước mắt, bất cứ giá nào nói:

“Các hạ mời nói.”

“Ngày mai huynh muội Thượng Quan Ngân sẽ ra khỏi sơn trang một chuyến, các ngươi có thể......”

Sáng sớm, ánh rạng đông hiện ra, không khí mang theo vài phần lành lạnh.

Thượng Quan Ngân sớm mặc chỉnh tề, ngồi ở trên giường đánh giá thiên hạ đang mộng đẹp say sưa, bờ môi hiện một chút sủng nịch. Lo lắng một lát, quyết định không đánh thức nàng. Mấy ngày nay khó khăn lắm tâm tình của nàng mới chuyển tốt, lại khôi phục lúm đồng tiền vô ưu như ngày xưa, nhưng vẫn là không muốn ra khỏi trang, chỉ khăng khăng ở lại bên trong trang, hắn biết khúc mắc của nàng vẫn chưa mở ra, có lẽ cũng cần phải có thêm thời gian.

Chăm chú nhìn nàng một hồi lâu, mới lưu luyến đứng dậy, dặn dò hai vị nha hoàn, lúc này mới rời đi.

Ước chừng qua một canh giờ, Thủy Liên dần dần chuyển tỉnh, theo thói quen tìm người bên cạnh.

“Tướng công?”

Cơ hồ là nàng vừa lên tiếng, hai vị nha hoàn ngoài cửa phòng lập tức tiến vào trong phòng, bắt đầu hầu hạ nàng rửa mặt chải đầu.

“Phu nhân, trang chủ cùng tiểu thư có việc đi ra ngoài, đại khái phải qua buổi trưa mới có thể trở về. Trang chủ có nói rõ, người dùng bữa trước, ngàn vạn đừng chờ ngài.”

Tiểu Mai một bên hầu hạ nàng mặc vào một bộ sam váy vàng nhạt, lại thay nàng chải vuốt mái tóc đen, vừa lòng nhìn bóng người soi trong gương đồng.

Phu nhân nhìn ra đã biết là người mềm mại khả ái, ta vừa thấy đã thương, cũng khó trách trang chủ sủng ái như vậy.

“Đúng vậy, phu nhân đừng lại chờ trang chủ mà không ăn cơm, đến lúc đó sẽ hại chúng ta bị mắng nha.”

Xuân Hoa biết phu nhân ngốc ơi là ngốc, nhưng chỉ cần biết cách nói cho nàng hiểu rõ, sẽ phát giác nàng kỳ thực ngốc cũng thật sự đáng yêu, tiến tới thật tình thích nàng.

“Biết rồi.”

Thủy Liên nhu thuận gật đầu, trong nháy mắt còn một mặt cười hì hì cùng hai vị nha hoàn, hai vị nha hoàn nhìn xem buồn cười không thôi.

Sáng sớm đã xuất hiện tiếng cười của chủ tớ ba người.

Sau khi dùng bữa sáng xong, Thủy Liên bắt đầu chơi con diều mà gần đây nàng rất mê. Ở khoảng đất trống trước chủ phòng, tung dây diều lên, chơi rất vui vẻ.

“Bay, mau bay lên đi!”

Tiếng cười thanh thúy, thỉnh thoảng lại xen lẫn tiếng la của nàng, hai vị nha hoàn ở một bên nhìn xem buồn cười lắc đầu.

Bỗng dưng, từ trên không hạ xuống hai gã bịt mặt thân hắc y, trong chớp mắt, dùng một cái túi đem Thủy Liên đang chơi hăng say bắt bỏ vào, thế rồi lại một loạt hành động nhanh chóng, thi triển khinh công rời đi.

“Người tới a! Phu nhân bị bắt đi rồi.”

Hai vị nha hoàn thấy hết thảy, không thể tin được chính là ở trong chớp mắt, phu nhân cứ như vậy ở trước mắt các nàng bị bắt đi !

Đến khi các nàng phục hồi tinh thần lại, chỉ còn kịp lên tiếng kêu to.

Trong đại sảnh, bầu không khí muốn tràn ngập mưa gió, ở đây người người sắc mặt trầm trọng, đặc biệt ngồi trên thủ tọa Thượng Quan Ngân sắc mặt tăm tối.

“Đem lời nói cho rõ ràng, phu nhân vì sao lại bị bắt đi?”

Thượng Quan Ngân khuôn mặt tuấn tú âm trầm, hai đấm bởi nắm chặt mà gân xanh nổi lên, hắc đồng nguy hiểm mị khởi, nhìn xuống hai vị nha hoàn quỳ gối trước mặt.

Hai vị nha hoàn sợ hãi cả người run run, hai người liếc mắt nhìn nhau một cái, Tiểu Mai lá gan hơi lớn trả lời:

“Sự tình là như vậy, khi trang chủ rời đi được hơn một canh giờ, phu nhân tỉnh, chúng nô tì hầu hạ phu nhân dùng đồ ăn sáng xong, phu nhân đã nói nàng muốn chơi con diều, vốn là đang đùa hảo hảo, nhưng đột nhiên từ trên không hạ xuống hai gã hắc y bịt mặt, trong chớp mắt đã đem phu nhân bắt đi, chờ khi chúng nô tì phục hồi tinh thần lại, sớm không thấy bóng dáng bọn họ.”

Nghe nha hoàn báo cáo, Thượng Quan Ngân sắc mặt càng lúc càng biến lãnh, không khí ngưng trọng trầm mặc vây rình ở toàn bộ trong phòng. Ngay khi hai vị nha hoàn cho rằng chết chắc rồi, thanh âm trầm thấp mang theo lãnh ý nói:

“Lí Nghĩa, ngươi phụ trách dẫn dắt, mau chóng tra ra phu nhân ở đâu.”

“Rõ.” Lí Nghĩa lĩnh mệnh, đang chuẩn bị rời đi.

“Đợi chút.” Thượng Quan Dung gọi lại bước chân của hắn.

Thượng Quan Dung ngồi trên một bên ghế, sau khi nghe Tiểu Mai nói, càng cảm thấy trong đó có kỳ quái.

“Đại ca, muội cảm thấy chuyện này không đơn thuần, đại tẩu không có khả năng cùng người kết thù kết oán, mặc kệ người bắt đi nàng là ai, ta đoán người hắn chân chính muốn đối phó là huynh.”

“Ngươi nói không sai, chính là người này là ai đâu?”

Chính bởi vì cái gọi là quan tâm làm rối loạn, hắn luôn luôn trầm ổn bình tĩnh, giờ phút này tràn ngập trong đầu đều là thê tử có sợ hãi hay bị thương hay không, căn bản không thể yên tĩnh suy xét.

“Muội cảm thấy người này thật đúng là không đơn giản, hắn sớm không hạ thủ trễ không hạ thủ, cố tình chọn thời điểm huynh muội chúng ta rời đi, thời cơ này không tính cũng rất chuẩn rồi.”

Chuẩn đến làm người ta hoài nghi.

“Ý tứ của muội là nội thần thông ngoại quỷ*?”

*Nội thần thông ngoại quỷ: tương đương với nội ứng ngoại tiếp, ý nói người bên trong cấu kết với người ngoài.

Thượng Quan Ngân hắc đồng phiếm lạnh như băng, khóe môi giơ lên chút cười lãnh tàn, không cần biết người kia là ai, hắn sẽ làm người đó trả giá đại giới !

Dung Dung nói rất đúng, chuyện này tuyệt đối là bên trong trang có nội tặc. Vì sao khẳng định như thế? Chỉ vì mùng năm mỗi tháng, đám người phụ trách việc thay Minh Nguyệt sơn trang đi tìm hái dược liệu chân quý, đều sẽ đến Cô Tô thành giao phó dược liệu cũng đổi lấy ngân lượng. Nhưng tháng này nhóm người vì ở trên đường có việc nên trì hoãn vài ngày, phải tới mùng mười mới đến Cô Tô thành.

Mà chuyện này, người biết cũng không nhiều, nếu thật muốn tra ra là ai cũng không khó, chỉ sợ đến lúc đó kết quả làm người ta tâm lạnh giá!

Nhưng cho dù là như thế, hắn cũng muốn đem người nọ bắt được, bất luận kẻ nào dám đụng đến một sợi lông tơ của Liên Nhi, hắn tuyệt sẽ không dễ dàng bỏ qua cho.

“Không sai, hơn nữa ta còn hoài nghi chuyện này cùng hai cha con Trần Côn thoát không được can hệ.”

Đôi cha con này tại trong Cô Tô thành, có tiếng là ác bá rõ ràng, ỷ vào có mấy cái tiền dơ bẩn, hoành hành ngang ngược! Trần lão gia coi như thông minh, không dám đắc tội người Minh Nguyệt sơn trang. Nhưng con hắn Trần Côn lại là một tên ngốc, vẫn là có nhiều dũng khí, ba bốn lần ngông nghênh chọc phải Minh Nguyệt sơn trang, cuối cùng rơi vào kết cục hôm nay, chỉ có thể nói là hắn tự chuốc họa vào thân.

Nhưng Trần lão gia thương con như mạng, làm sao có thể trơ mắt nhìn con bị đánh đến dở sống dở chết, tức cũng không chửi một tiếng? Bởi vậy nàng dám khẳng định việc này cùng Trần phủ tuyệt đối có liên quan.

“Lí Nghĩa, ngươi lập tức đến trần phủ tìm hiểu, có tin tức gì lập tức hồi báo.”

Hắn phải trong thời gian nhanh nhất, đem Liên Nhi cấp cứu trở về, chỉ sợ thời gian chậm sẽ làm nàng nhận nhiều thương tổn, cũng sẽ làm hắn hối hận cả đời.

“Rõ.” Lí Nghĩa thân hình chợt lóe, nhanh chóng biến mất ở trước mắt mọi người.

“Đại ca, ta chỉ sợ cho dù Trần Côn phụ tử gây nên, bọn họ cũng tuyệt đối không có khả năng ngốc đến mức đem người giấu ở trong phủ.”

Thượng Quan Dung nói ra chuyện nàng lo lắng, cứ như vậy, xem ra muốn hành động được có điểm khó khăn.

“Hết thảy chờ Lí Nghĩa trở về rồi nói sau.”

Thượng Quan Ngân khuôn mặt tuấn tú lại trầm vài phần, vô luận như thế nào chỉ cần có một tia khả năng, hắn đều sẽ không buông tha.


Một lúc lâu sau, Lí Nghĩa mang về đến tin tức quả thực như Thượng Quan Dung sở liệu, cũng làm Thượng Quan Ngân nếp nhăn trên mi càng nhíu chặt.

“Bẩm trang chủ, thuộc hạ ở sau Trần trước phủ đã tìm nhiều lần, cũng không thấy chỗ khả nghi gì, hơn nữa Trần Côn phụ tử cũng không khác thường.”

Lí Nghĩa lục soát hết trong phủ lại ngoài phủ, cũng không thấy chỗ nào khả nghi, lại phải thất vọng quay lại, sâu sắc cảm thấy phụ lòng tin cậy cảu chủ tử.

“Đáng giận!”

Gầm lên giận dữ, phanh một tiếng, chiếc ghế gỗ tử đàn tốt nhất bị một chưởng đánh vỡ, Thượng Quan Ngân gương mặt âm đức làm người ta nhìn mà hoảng sợ, hắc đồng ngập đầy lo lắng.

Liên Nhi rốt cuộc là bị đưa đi nơi nào? Giờ phút này nàng có bị thương tổn hay không? Ở nơi xa lạ nàng có sợ hãi gọi hắn hay không?

Nghĩ đến ỷ lại của nàng đối hắn, hắn lại nóng lòng như lửa đốt, thật không thể bình tĩnh mà suy xét.

“Đại ca huynh tỉnh táo lại trước, muội tin tưởng đại tẩu tạm thời không có nguy hiểm gì, chúng ta nên nghĩ hảo hảo kế hoạch phải như thế nào để cứu viện đại tẩu.”

Thượng Quan Dung tất nhiên là hiểu được tâm tình giờ phút này đại ca, đại tẩu mất tích nàng cũng thực lo lắng, nhưng dù sao cũng phải có người tỉnh táo lại mới được.

Thượng Quan Ngân hắc đồng nhìn chăm chú vào nàng hồi lâu, Dung Dung nói rất đúng, lấy thế lực của Minh Nguyệt sơn trang ở trong Cô Tô thành, muốn tìm người tuyệt đối không khó, trừ phi Liên Nhi đã bị đưa ra ngoại thành. Nếu thật sự là như thế, hắn càng phải tỉnh táo lại, tuyệt không thể làm cho này khả năng trở thành sự thật.

“Truyền lệnh đi xuống, mọi người xuất động sơn trang, phân công nhau đi ra ngoài tìm người, phạm vi tìm người mở rộng đến mười dặm ngoại thành. Còn có, Lí Nghĩa ngươi phụ trách cùng vài người có thân thủ, mai phục gần Trần Phủ, có gió thổi cỏ lay, lập tức hồi báo.”

Bình tĩnh nhanh chóng hạ đạt mệnh lệnh, không buông tha một cái khả năng nào, chỉ hy vọng ở trong thời gian ngắn nhất, mau chóng đem Liên Nhi cấp tìm trở về.

“Đại ca huynh yên tâm mà đi tìm đại tẩu, về phần điều tra nội tặc này mời giao cho tiểu muội, muội nhất định sẽ đem người cấp bắt được, cho huynh tự mình thẩm vấn.”

Thượng Quan Dung mắt đẹp xẹt qua một chút tinh quang, xảo tiếu thiến hề nói.

Thượng Quan Ngân hắc đồng vi mị, nhìn kỹ vẻ mặt tiểu muội, khuôn mặt tuấn tú hiện lên lệ sắc, lạnh lẽo nói:

“Hay là muội biết là người nào gây nên?”

“Không, Dung Dung không biết, vẻn vẹn là có vài phần đoán mà thôi, nhưng lại không hy vọng đoán trở thành sự thật.”

Trên khuôn mặt minh diễm bí hiểm, đối với đại ca ép hỏi, rõ ràng không muốn nói thêm nữa.

Khuôn mặt tuấn tú trầm ngâm một lát, biết rõ tính tình tiểu muội, nàng đã nói như vậy tất là đáy lòng có tính toán.

“Hảo, chuyện này liền giao cho muội đi xử lý.”

“Đa tạ đại ca, Dung Dung tuyệt sẽ không làm đại ca thất vọng.”

Thượng Quan Dung cam đoan nói, đồng thời khi nhận lời, cũng chân thành hy vọng phán đoán của nàng là sai.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.