Ngọc Thiên Vũ Tiên Quyết

Chương 2: Thế Hệ Kỳ Tài



Hoành Không Đại Lục, đây là một nơi tông môn san sát, cường giả xuất hiện lớp lớp. Đại Lục này cùng nơi khác bất đồng, cứ cách vạn năm sẽ có một thế hệ trẻ quật khởi mạnh mẽ, cơ hồ lấn áp tất cả thế hệ trước thế hệ này, trong số họ sẽ có người yêu nghiệt hơn hết thảy đứng lên chưởng khống cả phiến đại lục này.

Tinh Vân Thành trong thành, tại một ngôi nhà nhỏ đơn sơ, một nam tử vận trên mình một bộ trường bào màu xanh cũ kĩ, mái tóc ngắn màu cam có chút ngả vàng, khuôn mặt trắng trẻo, mi thanh mục tú đúng chất một tiểu bạch kiểm. Hắn ngồi trên ghế đá trong sân, tay chống cằm, sắc mặt vô thần nhìn lên bầu trời xa xa thì thào cảm thán:

- Thế giới này… thật chán!

Nam tử này là Minh Duệ, năm nay cũng đã 19 tuổi nhưng tu vi của hắn bây giờ mới là Chân Đồ Cảnh Nhất Trọng, đây là cảnh giới thấp nhất trên con đường tu luyện. Đến những thiếu niên 13, 14 tuổi trong thành cũng đã là Chân Đồ Tam Trọng trở lên, điều đó đủ thấy được tư chất của Minh Duệ rất kém cỏi. Bỗng nhiên từ trong nhà truyền ra một thanh âm êm tai, có chút tinh quái vang lên:

- Lạnh lùng ca, gia gia ta nói thức ăn sẽ hết trong một tháng tới, lão nhân gia kêu huynh đi đến Ma Thú Sâm Lâm săn ít dã thú đồng thời kiếm chút thảo dược mang đến Hàn Gia Thương Hội bán kiếm chút Linh Tệ.

Minh Duệ ngẩng đầu, nhìn nhìn thoáng qua nữ tử một chút, gật gật đầu rồi đứng dậy chuẩn bị đồ đi vào Ma Thú Sâm Lâm. Thấy Minh Duệ không thèm để ý tới mình, vẻ mặt lạnh nhạt mang theo đồ đạc đi khuất, nữ tử kia tức đến dậm chân:

- Hừ, ngươi bớt trang cái bộ mặt khiến người ta ghét thì có chết ai? Lúc nào cũng mang cái mặt pho tượng đó.

Ngừng một chút, nàng lại thở dài:

- Mà thôi kệ đi, Dương Anh Nhi ta nhìn quen rồi. Dù sao sống với nhau cũng được hai năm rồi, tính cách hắn ta hiểu.

Nói xong nàng quay người đi vào trong nhà.

Ma Thú Sâm Lâm bên ngoài, Minh Duệ đang đứng lẳng lặng nhìn xung quanh, không thấy có gì nguy hiểm hắn bắt đầu đi tìm thảo dược. Sau một canh giờ hắn quay lại chỗ cũ thở dài:

- Xem ra bên ngoài Ma Thú Sâm Lâm cũng đã bị những kẻ mưu sinh như ta đào hết thảo dược rồi, chỉ còn cách tiến vào Ma Thú Sâm Lâm thôi. Nhưng với cái tu vi Chân Đồ Nhất Trọng của ta, tùy tiện gặp một con Ma Thú Nhất Giai nào cũng có thể bỏ mạng a… mong rằng vận khí ta không đen đủi đến vậy đi.

Tiến vào bên trong, Minh Duệ đi không được mấy bước chợt hắn dừng lại cước bộ, chỉ thấy xa xa hai con dã lang đang đứng thủ ở hai bên, ở giữa là một đóa hoa màu nâu có ba cánh hoa.

Nhìn đến đây, Minh Duệ nghĩ thầm: “Không ngờ ta lại gặp được Tam Đồng Hoa, thảo dược củng cố nhục thể, phải biết cho dù là Chân Sư Cảnh cũng muốn đạt được, nhưng lại bị mấy thế gia kia thu mua chiếm dụng hết.”

Minh Duệ lấy ra trường cung bắn 2 mũi tên đến 2 con dã thú kia chỉ nghe “phốc” “phốc” hai tiếng, hai con dã lang liền ngã xuống bỏ mạng. Minh Duệ âm tình bất định, hắn tiến lên định thu Tam Đồng Hoa thu đi, thứ này nhưng là rất chân quý bán đi ắt có thể đủ cho 3 người bọn hắn đủ sống trong một năm, hắn cũng không cần mạo hiểm vào Ma Thú Sâm Lâm liều mạng.

Đúng vào lúc này, thiên địa hôi ám, bầu trời đột nhiên tối sầm lại, cả Hoành Không Đại lục rung chuyển kịch liệt như sắp tận thế vậy. Chỉ thấy trên bầu trời, một cự nhãn màu đỏ hiện ra, khi nó xuất hiện cả người Minh Duệ không tự chủ được ngồi phục xuống đất, linh hồn âm âm tác hưởng, hắn cảm thấy như mình sắp bị nổ tung vậy,cơ hồ là vài giây sau hắn không chịu đựng được liền bị ngất đi. Không chỉ mình hắn mà tất cả các cự đầu trên Hoành Không Đại Lục nhìn thấy cự nhãn này cũng không tự chủ được run rẩy vô cùng, bọn họ cảm thấy mình đứng trước cự nhãn này, cơ bản không khác con kiến hôi là mấy.

Lúc này cự nhãn kia mở mắt, con ngươi đỏ như huyết liếc nhìn xung quanh. Nó đảo qua khắp thiên địa này như đang tìm kiếm một thứ gì đó. Khi những cường giả đứng đầu trên Đại Lục này bị nó đảo qua, tất cả bọn họ đều cảm giác như mình bị nhìn thấu hết thảy, điều đó làm bọn họ không khỏi toát mồ hôi lạnh.

Một hồi lâu sau cự nhãn nhìn thoáng qua một nơi cách Tinh Vân Thành không xa, một nơi được sương mù bao phủ trông như thơ như mộng, rất huyền bí, nơi này to lớn hùng vỹ, khí thế hào hùng ngút trời. Cự nhãn lại nhìn đến một nơi khác trên Đại Lục, một kẻ đang ngồi xếp bằng tu luyện, không để ý đến sự hiện hữu của cự nhãn.

Cự nhãn cũng không nhìn kẻ này lâu, nó đảo qua một nơi khác, một một tông môn xuất hiện trong tầm nhìn của cự nhãn. Cự nhãn gắt gao nhìn nơi này một hồi lâu, dường như lộ ra một chút kiêng kị, sau đó thấy không có gì ngoài tầm khống chế, uy hiếp đến sự tồn tại của nó, lúc này cự nhãn mới biến mất khỏi bầu trời.

Lúc này dị tượng hiển hiện, từng vầng hào quang mang theo đạo đạo Chân Nguyên thâm nhập vào thể nội thế hệ trẻ đại lục, không lâu sau bầu trời cũng trở lại như chưa từng phát sinh chuyện gì. Nhưng cả đại lục này thì không hề nghĩ vậy, lúc này cả đại lục cơ hồ đều muốn phát điên, nội tâm ầm ầm dậy sóng, tất cả thế hệ trẻ tuổi được hào quang bao phủ, tu vi đều tăng tiến rõ rệt.

Tinh Vân Kiếm Tông bên trong, một thiếu niên trẻ tuổi tầm 16 17 bỗng nhiên mở mắt từ trên giường đứng dậy thì thào lẩm bẩm: “Ta thế mà xuyên qua?”

Tại đâu đó trên đại lục xa xôi, một nam tử nhìn qua có vẻ rất hung ác, sắc mặt tái nhợt đình chỉ tu luyện. Hắn từ từ đứng dậy nhếch miệng cười:

- Cuối cùng thì ta cũng đạt đến cảnh giới Thần Hoàng… 40 tuổi Thần Hoàng dõi mắt khắp đại lục này ai có thể sánh cùng ta. Coi như là Nghiêm Tà Thiên Đế, đệ nhất Thiên Đế được cả đại lục công nhận từ vạn cổ đến nay, cũng bất quá ở trong vòng 50 tuổi đổ lại, trở thành Thần Hoàng như ta, những Thiên Đế khác cái nào không phải trăm năm trở lên. Xem ra thế hệ này ngoài ta ra, không ai có thể chưởng khống thiên địa này. Ha ha ha ha ha.

Tại một Tông Môn bí ẩn nằm đâu đó trên đại lục, trong một động phủ của Tông Môn này, cả một đám mấy chục lão giả đang xếp bằng bỗng mở mắt, khóe miệng khẽ nhếch nhìn lên bầu trời nơi trước đó cự nhãn xuất hiện. Trong đó, một lão nhân không thèm để ý nói ra:

- Tại một thế này, tất cả chúng ta ắt hẳn đều bước vào cảnh giới tương đương Thiên Đạo Cảnh, bắt kịp tốc độ với Tông Chủ. Kế hoạch… bắt đầu.

Tại một nơi khác trên Đại Lục, trên một tòa tháp cao đến chín tầng mây, một nữ tử che khuất dung nhan nhìn lên không trung lẩm bẩm:

“Thiên Địa Xuất

Dị Tượng Hiện

Hoành Không Xuất Thế!”

- Không ngờ thế hệ kỳ tài lại xuất hiện sớm hơn năm ngàn năm. Điều này không lẽ liên quan đến cự nhãn màu đỏ kia? Ta chỉ tính ra được hai kẻ có thể chưởng khống thiên địa này. Xem ra nếu muốn tính được chuyện kia ta phải dùng tất cả thọ nguyên của mình.

Lúc này tại Ma Thú Sâm Lâm, sau khi hào quang trên không trung tiêu tán tất cả thế hệ trẻ tuổi đều được tăng lên tu vi, bọn họ được tăng lên ít nhất là một cái kỳ,từ sơ kỳ lên trung kỳ hay trung kỳ lên hậu kỳ trong cùng một cảnh giới. Thậm chí có kẻ tư chất cao một chút có thể đột phá một đại cảnh giới chứ không phải là hậu kỳ lên viên mãn. Thậm trí những kẻ không tu luyện cũng có được tu vi khoảng Chân Đồ Tam Trọng, nếu kẻ nào thiên phú cao nhưng chưa tu luyện thậm chí có thể lên tới Chân Đồ Lục Trọng, điều này khiến người ta đỏ mắt, hâm mộ.

Nhưng kỳ quái là, Minh Duệ… dù được hào quang chiếu vào nhưng… tu vi vẫn chỉ có Chân Đồ Nhất Trọng. Đúng lúc này một chùm tia sáng màu đen không khiến người chú ý bay lại gần Minh Duệ, không có dừng lại mà nhập vào sâu bên trong não bộ Minh Duệ. Tất cả những điều này Minh Duệ không biết, những người khác trên đại lục không biết, nữ tử kia cũng không thể tính được, thậm chí đến cả cự nhãn kinh khủng kia cũng không hề biết gì cả.

Không chỉ vậy, cả đại lục này cùng với cự nhãn kia cũng không hề hay biết, thứ làm kinh động cự nhãn không phải hai kẻ nữ tử kia tính ra cũng không phải cái gì Tông Môn thần bí mà nó nhìn lâu nhất từ khi hiện thế, càng không phải Thế Hệ Kỳ Tài vạn năm xuất hiện mà chính là chùm tia sáng màu đen đang ở trong người Minh Duệ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.