Ngọc Thiên Vũ Tiên Quyết

Chương 3: Chân Đế Minh Duệ



Một canh giờ sau, Minh Duệ tỉnh dậy, hắn chật vật đứng lên. Trải qua một màn khủng khiếp vừa rồi, bây giờ hắn nhớ lại cũng không khỏi toát mồ hôi lạnh. Hắn từng may mắn thấy qua Lan Lăng Thế Gia Lan Lăng Gia Chủ, một trong những cường giả đỉnh tiêm của Tinh Vân Thành, tu vi Chân Vương Tứ Trọng đại triển thần uy, đối chiến với một con Xích Điện Mãng vừa bước vào Ngũ Giai Ma Thú bất phân thắng bại. Cho dù là như thế cũng không làm cho hắn run sợ bằng vật đó.

Đúng vào lúc này, Minh Duệ cảm thấy trời đất quay cuồng, hắn ngã xuống đất, ôm đầu mình lăn qua, lăn lại trông rất thống khổ, đầu óc hắn giờ phút này đau như búa bổ. Trong não bộ hắn bỗng nhiên, một chùm tia sáng màu đen hiển hiện, nó chạy khắp toàn bộ linh hồn Minh Duệ, kỳ lạ là những nơi chùm sáng đen kia đi qua, linh hồn Minh Duệ ngưng thực hơn hẳn. Mặc dù đau đớn nhưng Minh Duệ vẫn cảm giác được thứ ánh sáng kia không có ác ý với hắn bởi, nó đang chữa trị linh hồn hắn sau lần hắn bị cự nhãn kia nhìn qua.

Một hồi lâu sau, chùm sáng đen này từ đan điền của hắn dừng lại một hồi rồi chạy vào thức hải, ánh sáng vụt tắt không còn động tĩnh.

Lúc này, Minh Duệ thấy đầu không còn đau nhức nữa, hắn vịn lấy thân cây gần đó ngồi phịch xuống, hắn không biết chùm sáng kia từ đâu mà đến nhưng hắn phải cảm kích chùm sáng này đã chữa trị linh hồn của mình. Nếu không hắn phải ở lại chỗ này tĩnh dưỡng một tuần may ra mới khỏi, một tuần ở chỗ này với một kẻ tu vi chỉ có Chân Đồ Nhất Trọng không sức kháng cự đó là đưa dê vào miệng cọp a.

Kiểm tra một hồi, thân thể không có gì ảnh hưởng, Minh Duệ chuẩn bị đứng dậy tiếp tục tìm kiếm thảo dược và săn dã thú. Nhưng đột nhiên lại phát sinh kịch biến, chỉ thấy thân thể hắn hào quang chói mắt trong đan điền của hắn từng đạo Chân Nguyên bùng phát chảy khắp cơ thể hắn.

Minh Duệ cảm thấy thực lực của hắn đang kịch liệt tăng lên: Chân Đồ Nhị Trọng, Chân Đồ Tam Trọng… Chân Đồ Cửu Trọng, chỉ nghe “rắc” một tiếng đạo đạo Chân Nguyên không chút kiêng dè nào phá vỡ rào cản bước vào Chân Sĩ cảnh. Không dừng lại ở đó tu vi của Minh Duệ vẫn không ngừng gia tăng: Chân Sư Cảnh, Chân Linh Cảnh, Chân Vương Cảnh, Chân Hoàng Cảnh, Chân Tôn Cảnh, Chân Quân Cảnh, Chân Nhân Cảnh… mãi cho đến tận Chân Đế Lục Trọng, tu vi của Minh Duệ mới có xu hướng dừng lại.

Minh Duệ cảm nhận được thực lực của mình mạnh lên không khỏi kì quái. Vì sao tu vi của hắn đột nhiên tăng nhiều đến vậy? Không lẽ nguyên nhân ở chùm sáng đen thần bí kia? Hắn thử dùng ý thức đi thăm dò chùm sáng đen kia nhưng hắn không cảm nhận được nó. Không để ý đến chùm sáng kia nữa, hắn hiện tại rất muốn thử thực lực mới của mình. Chỉ thấy Minh Duệ vừa nhảy, thân thể đã cách chỗ cũ 50 trượng.

Hắn giơ một tay lên dùng lực đánh xuống Ma Thú Sâm Lâm một cái, chỉ nghe “Bùm” một tiếng phía dưới cây cối đổ ầm ầm, cát bay đá sụt mù mịt, bên dưới hình thành một cái hố to… Nhìn đến đây, Minh Duệ không khỏi lắp bắp kinh hãi… Hắn thế nhưng là chỉ dùng một chút sức lực thử tu vi thôi a? Làm sao sẽ mạnh như vậy, phải biết hắn cũng không dùng đến nửa thành lực lượng chứ đừng nói một thành hai thành…

- Đây là Chân Đế Cảnh lực lượng sao? Không biết dùng toàn lực sẽ ra sao nhỉ?

Minh Duệ thì thào lẩm bẩm. Hắn đang định thử dùng toàn lực để xem lực lượng của hắn đến đâu thì bỗng nhiên…

- Ngươi cảm thấy mình rất mạnh sao?

Minh Duệ nghe được vậy cũng không ngạc nhiên, hắn rơi xuống phía dưới trầm giọng nói:

- Ngươi là chùm sáng đen trong người ta?

Sở dĩ Minh Duệ hỏi vậy bởi lời nói kia truyền trực tiếp vào não bộ của hắn, hơn nữa là dạng tin tức chứ không phải người khác truyền âm.

- Ngươi cũng không tính là quá ngu ngốc!

Một dòng chữ lại hiện lên trong đầu Minh Duệ, thấy Minh Duệ không có trả lời câu hỏi của nó, chùm sáng kia lại một lần nữa truyền vào đầu Minh Duệ:

- Ngươi còn chưa trả lời ta.

Thấy vậy Minh Duệ không khỏi gật gật đầu, trịnh trọng nói:

- Đối với ta mà nói như vậy đã đủ rồi. Ta biết những thứ này là ngươi ban tặng ta, đa tạ ngươi cho ta sức mạnh này. Còn có, ngươi chữa trị linh hồn ta nếu không giờ này chắc ta còn không đi lại được.

Nghe được Minh Duệ nói, chùm sáng kia lại truyền đến não hải Minh Duệ:

- Ta giúp ngươi cũng là giúp ta mà thôi. Ta cần tìm một thân thể không tu luyện bất kỳ công pháp gì, cũng không phục dụng đan dược gì mà vẫn có thể tự thân tăng tu vi.

Nghe thấy được lời nói này Minh Duệ không khỏi cả kinh một cái, lùi lại ba bốn bước nói:

- Ngươi định đoạt xá ta?

- Ngươi không xứng.

Chùm sáng đả kích mười phần truyền vào não Minh Duệ.

Nhìn thấy ba chữ kia Minh Duệ không khỏi cười khổ một tiếng, xem ra là hắn đã tự đề cao chính mình quá rồi. Chần chờ một lúc Minh Duệ hỏi:

- Vậy ngươi vào thể nội ta là có mục đích gì?

- Ngươi đi lạc vấn đề rồi. Quay trở lại việc thực lực của ngươi. Ngươi có muốn mình mạnh mẽ hơn nữa, có được thực lực hủy diệt cả đại lục này trong nháy mắt?

Chùm sáng dụ hoặc truyền ra. Nghe đến đây, Minh Duệ không khỏi lắc đầu một cái, hắn mới không có hứng thú làm cái chuyện rảnh rỗi đó, kể cả khi có được thực lực đó. Hắn dứt khoát nói ra:

- Ta không có hứng thú làm chuyện đó, vả lại ta cảm thấy thực lực ta như vậy là đủ rồi, với thực lực này, ta có thể săn giết nhiều Ma Thú cấp cao đổi lấy Linh Tệ, không lo về Tiền Tệ cũng như không cần cách một thời gian lại đến nơi này.

Nếu như chùm sáng kia mà có thực thể chắc chắn nó sẽ bị tức chết. Trên đời này lại có kẻ cảm thấy thực lực đủ, không cần mạnh hơn mà chỉ lo kiếm Linh Tệ sống qua ngày… Thấy vậy chùm sáng tiếp tục khuyên bảo:

- Ngươi không lẽ không có người mình muốn bảo vệ? Ta có thể nói cho ngươi biết, trên Đại Lục này của ngươi, kẻ có được thực lực như ngươi không có mười vạn cũng có tám vạn ngươi nghĩ ngươi đủ sức bảo vệ họ?

Không chỉ như vậy, sau khi ngươi thấy cự nhãn kia, ta có thể nói cho ngươi biết, thế hệ trẻ như các ngươi, được nó chỉ định làm cho thiên địa này xuất Chân Nguyên, tăng trưởng thực lực, cảnh giới Chân Đế trở lên nhiều thì mấy vạn ít thì một vạn, còn nữa, không chỉ vậy trong vòng mười năm sau ta dám chắc những kẻ thiên phú cao có thể vượt qua cái cảnh giới ngươi đang ở lại, ngươi có dám chắc bọn họ không để ý hay là sẽ không bao giờ phát sinh sự tình gì với những người xung quanh ngươi? Ngươi, không lẽ không muốn tranh phong cùng bọn họ?

Hơn nữa, ta cảm nhận được trong nội tâm của ngươi không muốn sống cuộc sống nhàm chán trước đây của ngươi nữa, ta nói đúng chứ?

Chùm sáng kia có thể nói là dốc hết lời lẽ truyền đến Minh Duệ, nhằm khiến hắn hồi tâm chuyển ý. Nghe được câu cuối cùng, Minh Duệ nội tâm không khỏi nhảy dựng… Nó có thể nhìn thấu nội tâm người khác hay sao? Tuy nhiên, Minh Duệ cũng nắm bắt được một điều: “Đại Lục này của ngươi”... không lẽ chùm sáng này không thuộc về thế giới này?

Trên thực tế, Minh Duệ đích thực cảm thấy sống cuộc sống như vậy là rất nhàm chán, hắn từng có suy nghĩ muốn cải biến cái cuộc sống vô vị đó rất nhiều lần. Trầm mặc một hồi, cuối cùng hắn đưa ra một quyết định mà mãi về sau hắn cảm thấy may mắn với lựa chọn sáng suốt nhất trong đời hắn.

Minh Duệ trầm giọng nói:

- Được, ta nhận sự trợ giúp của ngươi nhưng… ngươi phải nói cho ta biết ngươi chọn ta có mục đích gì? Còn nữa, ta biết trên đời này không có cái bánh ngọt nào từ trên trời rơi xuống, nói đi ngươi có yêu cầu gì?

Chùm sáng hài lòng giải thích:

- Yêu cầu tất nhiên là có, nhưng không phải bây giờ, ngươi có thể an tâm ta sẽ không yêu cầu gì khiến ngươi đi ngược lại với bản tâm của mình. Về phần mục đích sao? Ngươi bước vào cảnh giới kia thì ta có thể có cơ hội được gặp “Hắn”.

Nghe vậy, Minh Duệ không khỏi hiếu kỳ:

- Cảnh giới gì? Hắn là ai?

- Vũ Tiên Cảnh. Về phần “Hắn” là ai ngươi không cần biết.

Minh Duệ không khỏi gượng cười, hắn biết chùm sáng hơi khó chịu về sự tò mò của mình. Nhưng mà a… Vũ Tiên Cảnh lại là cảnh giới gì? Trên đời có cái cảnh giới vậy a?

Không đợi Minh Duệ hồi thần lại chùm sáng truyền đến một đạo tin tức:

- Thu dọn đồ đạc trở về đi không lâu sau hẳn là có người đến tra xét việc ngớ ngẩn mà ngươi vừa gây ra, hiện tại ngươi không nên để ai biết ngươi có cái thực lực Chân Đế Lục Trọng này.

Thấy vậy Minh Duệ vội vàng thu dọn đồ đạc, hắn cũng không ngốc ý thức được việc làm vô tình của mình sẽ dẫn động người khác chú ý. Trước khi rời đi hắn cũng không quên thu đóa “Tam Đồng Hoa” cùng với một vài con Ma Thú bị vụ nổ oanh kích đến gần đó. Những cái này đều là Linh Tệ a, ở ngay trước mắt mình ngu sao mà không lấy. Xong xuôi hết thảy, Minh Duệ quay về Tinh Vân Thành.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.