Nhạc Không Đồ cuồng rống một tiếng, sử xuất toàn lực của Chân Linh Nhất Trọng lao về tấn công Linh Hà như vũ bão.
Linh Hà không ngờ sau một chiêu kia của mình mà tên này vẫn còn nhiều sức lực đến vậy, không những thế tên này còn bạo phát điên điên khùng khùng lên tấn công nàng. Linh Hà bắt đầu hối hận cho hành động vừa rồi của mình.
Lúc này, nàng gần như là kiệt sức rồi, Chân Nguyên dùng cho một chiêu vừa rồi, còn có khi trước nàng cũng đã bị tên biến thái này quấn lấy, tinh lực cũng không còn được bao nhiêu, rất nhanh nàng bị Nhạc Không Đồ đánh cho thảm hại, toàn thân là vài đạo vết chém khiến ai nhìn vào cũng thấy thương cảm.
- Hừ, đồ chết dẫm. Rượu mời không muốn lại muốn uống rượu phạt. Nếu ngươi đã chán sống như vậy rồi thì ta tiễn ngươi xuống hoàng tuyền.
Hoàng Giai Trung Cấp Chân Kỹ: Toái Phách Đao.
Một đạo đao mang bay ra, nhằm thẳng hướng Linh Hà mà đến.
Linh Hà lúc này đâu còn sức lực mà đỡ lại một chiêu Chân Kỹ này, nàng nhắm mắt lại, nằm trên mặt đất chờ đợi cái chết.
Đúng vào lúc này, một sát na trước khi Toái Phách Đao tiếp cận Linh Hà, một tiếng quát to từ xa truyền đến, tiếp theo sau là một đạo kiếm quang màu đen lao về đạo đao mang kia của Nhạc Không Đồ.
- Hắc Nguyệt Trảm.
Khi Hắc Nguyệt Trảm và Toái Phách Đao va chạm, xung quanh bị oanh nổ thành những cái hố to. Hai đạo đao kiếm giao phong thoáng một cái, Hắc Nguyệt Trảm rơi xuống hạ phong, rất nhanh tiêu tán không còn.
Tuy nhiên, uy lực của Toái Phách đao cũng tiêu thất phân nửa, quỹ đạo của nó bị chệch ra khỏi quỹ đạo ban đầu, đập vào một gian phòng, sau đó cả gian phòng hóa thành cát bụi.
Linh Hà mở mắt, nàng không ngờ trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc, tưởng chừng như cái mạng của mình đã định sẵn cho tử thần, không ngờ lại được người ta kéo về từ quỷ môn quan.
Nàng nhìn qua hướng phát ra một chiêu Chân Kỹ vừa rồi. Chỉ thấy một đạo thân ảnh đang từ xa tiến lại gần nơi hai người bọn họ giao chiến, đây là một vị nam tử nhìn qua thập phần trẻ tuổi, nam tử có mái tóc màu cam có chút ngả vàng, khoác trên mình bộ bộ tử sắc trường bào ung dung thản nhiên nhìn qua nơi này.
Người này đúng là Minh Duệ vừa từ Luyện Đan Sư Công Hội trở về, vừa hay nhìn thấy một màn tên quấn khố kia thi triển một chiêu Chân Kỹ, hắn tiện tay lấy một thanh Chân Binh dưới đất sử dụng Hắc Nguyệt Trảm.
Tuy nhiên, do thực lực chênh lệch, lại không phải là Hắc Nguyệt Kiếm lên Hắc Nguyệt Trảm Minh Duệ vừa đánh ra uy lực không được phát huy đến cực hạn.
Minh Duệ đến bên cạnh Linh Hà, tiện tay nhét vài viên chữa thương đan dược cho nàng khôi phục thương thế, sau đó hắn nhìn qua Nhạc Không Đồ ở phía đối diện, nhàn nhạt nói ra:
- Đường đường là một nam tử hán lại ăn mặc biến thái như vậy, lại còn ức hiếp một nữ tử yếu đuối, ngay cả ta nhìn ngươi cũng không vừa mắt.
Nhạc Không Đồ từ đầu đến cuối không nói một lời nào từ khi Minh Duệ xuất hiện, hắn muốn xem tên tiểu bạch kiểm trước mặt này đang muốn làm gì. Khi nghe được câu nói kia của Minh Duệ, đầu Nhạc Không Đồ đầy hắc tuyến, một hồi lâu sau hắn cười gằn một cái, nhìn xem Minh Duệ:
- Ha Há Ha.Thì ra là một tên anh hùng cứu mỹ nhân. Nhưng với Tu Vi Chân Sư của ngươi, ngươi nghĩ rằng mình có thể làm anh hùng được sao?
Khóe miệng Minh Duệ co giật, hắn đây là nhìn người ta ức hiếp một nữ tử yếu đuối, cảm thấy không thuận mắt mới xuất thủ tương trợ, thế quái nào lại biến thành anh hùng cứu mỹ nhân.
Nếu để Linh Hà nghe được nội tâm Minh Duệ nghĩ vậy, nhất định sẽ nhảy dựng lên phản bác: “Ta không có yếu đuối, tại tên kia là Chân Linh Cảnh mà thôi. Hơn nữa, tu vi của ta cũng cao hơn ngươi đấy a.”
Minh Duệ hắn cũng không biết rằng: Từ khi tu luyện Ngọc Thiên Vũ Tiên Quyết, tâm tính của hắn cũng đã thay đổi hẳn lên. Từ một kẻ ít nói mà nay, lời hắn nói một ngày cộng lại bằng cả một năm khi chưa tiếp xúc với Ngọc Thiên Vũ Tiên Quyết, hay nói đúng hơn là chưa tiếp xúc với Niệm. Từ một kẻ không muốn chuyện quấn quanh thân, hiện tại lại chủ động xen vào chuyện người khác.
Linh Hà lúc này ở một bên lại đang kinh ngạc vạn phần. Minh Duệ cho nàng ăn là đan dược gì? Vậy mà mới một thoáng thương thế của nàng đã bình phục. Nàng đứng dậy, chắp tay khom người nói:
- Đa tạ công tử cứu giúp, tên này rất mạnh, là Chân Linh Nhất Trọng tu vi, ta đề nghị hai chúng ta liên thủ giết hắn, tránh phát sinh điều gì ngoài ý muốn.
Minh Duệ nghe thế một bộ không để ý, phong khinh vân đạm đứng đó, không nhìn Linh Hà mà phất phất tay nói:
- Tên này giao cho ta là được rồi. Ngươi đi cứu trợ những người khác trong Hoa Linh Bang đi.
Linh Hà nghe vậy, hơi chút do dự, nhưng thấy được sự tự tin của Minh Duệ, nàng gật gật đầu, sau đó nhìn vào thanh Chân Binh Minh Duệ cầm nói:
- Như vậy công tử xin hãy bảo trọng, ta đi trước.
Nói xong, nàng nhanh chóng xoay người, đi đến cứu viện những kẻ khác. Nàng hiển nhiên nhận thức thanh Chân Binh mà Minh Duệ đang cầm, nó là thứ mà một trong những vị trưởng lão Hoa Linh Bang yêu thích. Hiển nhiên, nếu nó nằm trong tay Minh Duệ thì vị trưởng lão kia cũng đã ngã xuống rồi.
Nhạc Không Đồ đứng đó, chỉ nhìn hết một màn người xướng kẻ hợp của Linh Hà và Minh Duệ cũng không nói câu nào. Hắn đang đợi, đợi cho bọn họ giải quyết xong xuôi thì hắn sẽ có nhiều thời gian xử lí tên giữa đường xông ra Trình Giảo Kim, muốn trở thành anh hùng cứu mĩ nhân này.
Minh Duệ nhìn nhìn Nhạc Không Đồ, cười cười nói:
- Không ngờ ngươi lại kiên nhẫn chờ đợi đến vậy, lại còn không ngăn cản nàng ta rời đi.
Nhạc Không Đồ nghe vậy, cười lạnh:
- Hiện giờ cái ta muốn là HÀNH XÁC NGƯƠI.
Nói xong, hắn thi triển thân pháp, lao nhanh về hướng Minh Duệ, vung một đao đầy uy mãnh lên người hắn. Minh Duệ thấy vậy, không tránh không né cũng lao về Nhạc Không Đồ, vung một kiếm không kém phần bá đạo khủng bố về phía tên kia.
Nhạc Không Đồ như hổ dữ rình mồi, một đao hắn phát ra loáng thoáng có thể thấy bóng dáng của một con cọp khát máu, đang vồ thẳng về phía Minh Duệ.
Minh Duệ cũng không kém, một kiếm kia của hắn cơ hồ mang theo phong, thổ thuộc tính, hung hăng đánh về phía Nhạc Không Đồ.
“Ầm Ầm Ầm Ầm Ầm” đao kiếm giao nhau, vài tiếng nổ đinh tai nhức óc vang lên trên không trung, hai người Minh Duệ, Nhạc Không Đồ nhao nhao nùi về hơn chục bước mới dừng lại.
Nhạc Không Đồ thấy vậy, khàn khàn cười:
- Ngươi vậy mà có thể đánh ngang tay với ta, đây là lần đầu tiên ta gặp một tên Chân Sư Sơ Kỳ có thể cứng đối cứng với Chân Linh Sơ Kỳ.
Minh Duệ tay cầm Chân Binh chặt hơn, lòng bàn tay tê tê có chút run run. Hiển nhiên vừa rồi hắn chịu chút thua thiệt. Nghe được Nhạc Không Đồ nói, Minh Duệ cười ha ha một tiếng:
- Phải không? Vậy ta nói cho ngươi biết, trong vòng năm mươi chiêu, ngươi sẽ chết, ngươi tin không?
Nhạc Không Đồ nghe thế, sững sờ tại chỗ, sau đó hắn bình tĩnh lại nhìn Minh Duệ như nhìn kẻ ngu:
- Đừng nghĩ tiếp được một đao của ta mà cuồng vọng như thế, vừa rồi ta còn chưa sử xuất toàn lực đâu.
Minh Duệ thản nhiên cười, sau đó không nói gì mà tiếp tục giao thủ với hắn.
Bên kia, Linh Hà đang hội ngộ cùng Hoa Thương Tử đám người. Thấy nàng xuất hiện, mấy người bọn họ kinh hỉ:
- Phó Bang Chủ, ngươi giết được tên Chân Linh Nhất Trọng kia rồi sao?
Linh Hà nghe thế, lắc lắc đầu cũng không giải thích gì nhiều, nói ra:
- Chúng ta mau đến chỗ đại ca ta.
Đám người Hoa Thương Tử đầu đầy hắc tuyến đi theo Linh Hà, chạy đến đại sảnh nghị sự đường. Khi đám người Linh Hà chạy tới nơi này, cảnh tượng kinh thiên đang diễn ra. Chỉ thấy nơi xa, hai tên trung niên nam tử đang lao lại gần nhau giao thủ, rồi lại tách ra rất ăn ý.
Hai kẻ này đúng là hai vị bang chủ của hai bang phái. Bọn họ giao thủ ở không trung, xung quanh là đám cao tầng của hai môn phái đang đứng bên trợ trận.
Người của hai bang phái đã tập hợp hết ở nơi này, bên ngoài ngoại trừ trận chiến của Minh Duệ và tên Nhạc Không Đồ ra, cũng không còn nghe thấy tiếng chém giết nào nữa.
Nhưng nếu nhìn kĩ có thể thấy được, nếu tính cả đám người Linh Hà chạy đến, nhân số Hoa Linh Bang cũng chỉ bằng 2/3 Sơn Nhạc Bang. Bọn họ không hiểu vì sao những người khác lại đứng một bên quan chiến, chỉ có hai vị bang chủ là động thủ với nhau.
Lúc này, bên trận chiến của Minh Duệ và Nhạc Không Đồ, Minh Duệ bị Nhạc Không Đồ một cước đạp vào ngực, một cước này mang theo mười thành lực lượng của Nhạc Không Đồ.
Cả người Minh Duệ bắn bay ra xa mấy chục trượng, cát đá xung quanh đập lên người Minh Duệ, rất nhanh lấp kín cơ thể hắn.
Nhạc Không Đồ thấy vậy, cười lạnh không ngừng:
- Sao vậy, chết rồi sao? Bốn mươi chiêu qua đi, ngươi còn mười chiêu để kết thúc mạng sống của ta đấy. Ha ha.
Bên kia, trong đống cát đá vùi lấp cơ thể Minh Duệ khẽ động một cái, toàn bộ cát đá xung quanh hóa thành hư vô. Minh Duệ từ từ đứng dậy, lau đi một vệt máu ở khóe miệng, hắn vẫn như không thèm để ý đến Nhạc Không Đồ cười nhạt: