Nói xong, hai tay Minh Duệ cầm Chân Binh vòng ra phía sau, hai chân trùng xuống, tam đại thân ảnh từ người hắn bay ra cùng với chân thân Minh Duệ bao quát bốn phương tám hướng vây quanh tất cả hướng đi của Nhạc Không Đồ.
Nhạc Không Đồ nhìn xem cảnh này, kì quái xem cả bốn đạo thân ảnh, sau đó ha ha cười:
- Tạo ra thêm ba cái ảo ảnh không thực thể mà muốn giết ta sao? Ngây thơ quá. Trưởng bối của ngươi không dạy ngươi thứ đồ chơi này chỉ có thể hù trẻ con thôi sao?
Minh Duệ nghe vậy nhếch miệng cười, hành vi xem nhẹ của tên này là bằng chứng chứng minh hắn sắp thành xác chết.
Cũng như lần Minh Duệ độ kiếp, hắn đánh ra hai đạo vết chém, hình thành một đạo Thanh Sắc Thập tự. Sau đó, hắn đâm mũi kiếm về thanh sắc này, đạo thanh sắc này lao về phía Nhạc Không Đồ. Sau đó, thân hình Minh Duệ lại như thuấn di, chân thân hợp với ảo ảnh của tam phía khác như lần độ kiếp, đánh ra ba đạo thanh sắc thập tự kia về Nhạc Không Đồ.
Khi tứ đạo Thanh Sắc Thập Tự vừa ra, xung quanh như lâm vào tận thế, cả tòa tứ hợp viện lay động, sau đó, không báo trước mà tòa tứ hợp viện này bị dư ba của nó hóa thành bột mịn, hiện tại nơi họ giao thủ là một bãi đất hoang vu giữa một thị trấn chứ đâu phải Hoa Linh Bang xa hoa lộng lẫy.
Minh Duệ hét to:
- Tứ Thập Tự Trảm. Đi.
Vừa dứt lời, Chân Binh trong tay hắn rắc rắc vài tiếng, sau đó cũng vỡ thành từng mảnh rơi xuống đất. Hiển nhiên, dù cho là Chân Binh cũng không chịu được uy lực của Tứ Thập Tự Trảm.
Nhạc Không Đồ là kẻ đứng mũi chịu sào, hiển nhiên hắn cũng là kẻ cảm nhận được uy lực mạnh mẽ của Tứ Thập Tự Trảm rõ nhất. Hắn sợ hãi, hét to đánh ra Toái Phách Đao. Nhưng một điều kinh khủng đập vào mắt hắn, Toái Phách Đao chạm vào một trong tứ đạo thanh sắc kia, không chỉ không làm giảm uy lực của nó mà Toái Phách Đao cũng vô tung vô ảnh bị hòa tan, biến mất không thấy tăm tích.
Nhạc Không Đồ hoảng hốt, cố gắng chạy thoát khỏi bốn đạo thanh sắc khủng bố này. Nhưng đã muộn, tứ đạo thanh sắc càng tiến lại gần càng sát lại với nhau, xung quanh tạo ra kết giới há lại để cho một kẻ Chân Linh như hắn chạy thoát.
Chỉ nghe “Ầm, ầm” “Bùm, bùm” vài tiếng, thân thể Nhạc Không Đồ sau một khắc, hóa thành tro bụi, ngay cả tinh huyết cũng không để lại.
- Tê.
Toàn trường lâm vào trạng thái lặng ngắt như tờ, ngay cả một cây trâm rơi cũng có thể nghe thấy rõ ràng.
Bên kia, đám người còn lại của hai Bang Phái còn lại đang đứng chung lại một chỗ, lúc này hai vị bang chủ cũng đã đình chiến, cả đám người ánh mắt nhao nhao tập trung về Minh Duệ, kẻ đầu sỏ gây lên vụ này. Cho dù hai vị Chân Linh cường giả đang giao thủ cũng không thể phá hủy toàn bộ tứ hợp viện này thành tro bụi, không còn tăm tích. Ấy vậy mà tên thanh niên nam tử trẻ tuổi kia lại có thể gây ra vụ việc chấn động này, bọn hắn lúc này cũng đang âm thầm nuốt lấy nuốt để một ngụm khí lạnh.
Đâu chỉ có vậy, nhờ có Chân Kỹ vừa rồi mà bọn họ không còn ngăn cách thị giác, bọn họ thấy được cái gì? Chân Linh Cảnh hóa thành bột mịn không sót lại cái gì từ chiêu này, còn có cái hố sâu không biết mấy vạn trượng kia lại là sao?
Minh Duệ nhìn đến đây cũng trực tiếp ngẩn người. Tuy đây là lần đầu tiên hắn thi triển Tứ Thập Tự Trảm lên người khác, nhưng hắn cũng không lường trước được sẽ có lực hủy hoại mạnh đến vậy. Dù cho uy thế không có kinh thiên động địa gì, nhưng ngay cả tinh huyết Chân Linh Tu Sĩ cũng không để lại.
Lúc trước, hắn không có trực tiếp dùng chiêu này miêu sát Nhạc Không Đồ là có nguyên do của Minh Duệ hắn.
Thứ nhất, hắn muốn thử xem thực lực Thoát Phàm Kỳ Sơ Kỳ Đỉnh của mình cùng Chân Linh Sơ Kỳ có bao nhiêu cân lượng.
Thứ hai, cũng là lí do thực sự của hắn. Khi hắn bước vào Thoát Phàm Kỳ, Pháp Quyết mở ra Luyện Thể Công Pháp. Hiện tại, thân thể của hắn đã không còn là Phàm Thể, mà là Uẩn Thể tiểu thành. Một khi hắn bước vào Uẩn Thể đại thành, cho dù không có chút tu vi nào, chỉ cần dùng nhục thân cũng có thể ngạnh kháng trực tiếp với Chân Hoàng Cảnh. Điều đó đủ thấy luyện thể là như thế nào cần thiết với Tu Sĩ.
Hắn muốn xem nhục thân của mình ra sao, sức chống chịu của Uẩn Thể tiểu thành như thế nào.
Đang trong lúc hắn lâm vào suy tư, bỗng chợt cảm nhận được vô vàn ánh mắt đổ xô về mình, hắn quay ra nhìn lại. Chỉ thấy ở nơi cách đó không xa, gần trăm con mắt đang hăm hăm nhìn hắn, cứ như có thể xông lên nuốt lấy hắn lúc nào không hay.
Minh Duệ đầu đầy hắc tuyến, không hiểu chuyện gì xảy ra. Ánh mắt hắn đảo qua đảo lại xung quanh, chợt khóe miệng hắn co giật vài cái, tỏ vẻ áy náy:
- Thực xin lỗi Linh Bang Chủ, Linh Hà cô nương và các vị đạo hữu Hoa Linh Bang. Ta không cẩn thận phá hủy mất tổng đà của các ngươi rồi.
Nhưng không đợi đám người Linh Hà, Linh Bang chủ kia mở lời, một đoạn tiểu kiếm từ đằng sau lao nhanh đến Linh Bang chủ, không để toàn trường phản ứng, thanh tiểu kiếm này đã đâm xuyên qua ngực Linh Bang Chủ.
Hắn quay đầu lại, không dám tin vào mắt mình, ấp úng nói ra:
- Hoa Đại Trưởng Lão. Vì sao?
Nói xong, hắn ngã xuống đất, vẻ mặt không cam lòng nhìn một vị lão giả đứng gần hắn nhất.
Lão giả này đúng là vị đại trưởng lão, cũng là một vị Chân Linh Cảnh, là kẻ mà lần trước Minh Duệ gặp qua ở Nghị Sự Đường Hoa Linh Bang, người duy nhất đứng ra phản bác lời nói của hắn.
Đám người Linh Hà, Hoa Thương Tử kịp thời phản ứng, vội vã chạy đến bên cạnh Linh Bang Chủ.
- Đại ca, huynh không sao chứ!
- Bang chủ, bang chủ.
Lão giả này cười lạnh một tiếng, không thèm để ý đến bọn người Linh Hà. Hắn từ từ đi đến trận doanh Sơn Nhạc Bang, nói ra:
- Ta hiện giờ là trưởng lão của Sơn Nhạc Bang. Hai bang giao chiến, kẻ mù cũng thấy được phe nào thắng phe nào thua. Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, các ngươi còn không mau đầu hàng, ngoan ngoãn dâng lên Hoa Linh Bang cho Nhạc Bang Chủ.
Vị kia Nhạc Bang Chủ nghe xong, ha ha cười to không ngớt. Hắn vỗ vỗ vai lão giả hào sảng nói:
- Lần này công chiếm Hoa Linh Bang, công đầu thuộc về ngươi. Về sau phân bộ Hoa Linh Bang sẽ do ngươi toàn quyền quản lí.
Nghe được Nhạc Bang Chủ khẳng định, Hoa Trưởng Lão kinh hỉ vạn phần, hắn chắp tay nói ra:
- Đa tạ Nhạc Bang Chủ thành toàn.
Lúc này, Linh Hà, Hoa Thương Tử đám người đứng dậy, nhìn về phía Hoa Đại trưởng lão lăm lăm, hai mắt bọn họ tỏa ra sát khí mãnh liệt, bọn họ không ngờ, ngay lúc hậu kỳ cuộc chiến, Hoa Linh Bang bọn họ lại có kẻ phản bội.
Linh Hà nhìn Hoa Đại Trưởng Lão, nghiến răng nghiến lợi quát:
- Lão cẩu, đại ca ta đối với ngươi có chỗ nào không tốt, vì sao ngươi lại ám sát huynh ấy. Tại sao?
Thấy một tiểu oa nhi gọi mình là lão cẩu, Hoa Đại Trưởng lão sắc mặt trầm xuống, quát:
- Tiểu oa nhi, có trách thì trách bang chủ là hắn không phải ta.
- Cái gì? Ngươi vì không được làm bang chủ lại cam tâm tình nguyện bán Bang cho giặc? Thật xấu hổ khi ta và ngươi cùng chi nhánh Hoa gia của Hoa Linh Bang, đúng là một tên táng tận thiên lương, ngay cả cầm thú cũng không bằng.
Hoa Thương Tử cả giận quát lên. Hắn đúng là giận thật rồi, cùng là Hoa Gia nhất tộc, tuy hắn cùng Hoa Đại Trưởng Lão không có quan hệ gì thân thiết lắm. Nhưng đều là đồng tộc, hắn thật không ngờ lão già này lại vì lợi ích riêng mình mà bán cả cơ nghiệp cho người ta.
Minh Duệ vuốt vuốt mũi, sau đó hai tay ray ray huyệt thái dương, xem ra lại vì một câu nói của hắn làm xáo trộn đại cục hai bên rồi. Hắn có lên học cấm ngôn chi thuật, sau đó thi triển lên bản thân mỗi khi có những cuộc đại chiến xảy ra không nhỉ?
Hắn tiến lại trận doanh của Hoa Linh Bang, không thèm để ý đến ánh mắt của mọi người, trực tiếp lại gần Linh Bang Chủ.
- Vẫn còn hơi thở, xem ra vẫn còn cơ hội cứu chữa.
Nói xong, hắn đặt tay lên người Linh Bang Chủ, trong cơ thể Minh Duệ, Ngọc Thiên Vũ Thiên Quyết được vận chuyển đến cực điểm, từng đạo Chân Khí từ người Minh Duệ truyền vào trong người của Linh Bang Chủ. Đoạn tiểu kiếm cắm trên người Linh Bang Chủ từ từ được đẩy ra, không lâu sau đoạn tiểu kiếm này bị chân khí của Minh Duệ bức ra khỏi cơ thể của Linh Bang Chủ, rơi xuống đất.
Nhờ có đạo đạo Chân Khí từ người Minh Duệ do Ngọc Thiên Vũ Tiên Quyết sản sinh ra, truyền vào cơ thể Linh Bang Chủ khiến vết thương của hắn được ngưng lại, không còn chảy máu nữa. Sau đó, Minh Duệ nhét vào miệng của Bang Chủ vài viên chữa thương đan dược phẩm cấp cao, rồi đứng dậy nhìn Linh Hà:
- Nếu không có gì thay đổi, một tuần sau Bang Chủ sẽ có thể tỉnh lại.
Linh Hà đám người nghe vậy mừng rỡ không thôi, Linh Hà tiến lên, khom người nói ra:
- Đa tạ công tử, chỉ cần qua được kiếp nạn này, Linh Hà nguyện đi theo trở thành thị nữ của công tử quyết không nuốt lời. Cho dù là nước sôi lửa bỏng, Linh Hà cũng nguyện vì công tử mở đường.
Nàng đưa ra quyết định dứt khoát. Minh Duệ lúc mới đến đã giúp Hoa Linh Bang ở ngoài thị trấn, sau đó ngày hôm nay lại cứu nàng thoát khỏi bóng ma tử thần. Bây giờ lại cứu mạng đại ca của nàng, ân huệ này cho dù bảo nàng lấy thân báo đáp nàng cũng cam tâm tình nguyện chứ nói chi là làm thị nữ cho người ta.