Ngọc Tiên Duyên

Chương 100: Trừ ma vệ đạo



Bạch y nhân đứng cách đó không xa chính là người đã rời khỏi đội ngũ của Nhược Phong, cao thủ Không Tốc phái Lý Trần Ai.

Vậy tại vì sao mà ông cứ lần lữa không động thủ? Lý do hết sức chính trực. Ông muốn diệt trừ Huyết Ma, do đó phải âm thầm bám theo đám sát thủ này để đi tìm tung tích Huyết Ma. Thế nhưng ông cũng quá mềm lòng, khi thấy Diệp Thanh sắp táng mạng trong tay yêu ma, cuối cùng ông đã gạt phăng kế hoạch của mình, nổi giận mà xuất thủ…

Lúc này Hoa Lân nhiệt huyết sục sôi, ngọn lửa trong cơ thể sắp phun trào ra ngoài, nhưng Lý Trần Ai còn nhanh hơn hắn một bước…

Chỉ nghe “bịch bịch bịch bịch…” vài tiếng, bốn tên sát thủ bịt mặt căn bản không hiểu xảy ra chuyện gì, đôi mắt đã khép lại vĩnh viễn không bao giờ mở ra được nữa. Bọn chúng làm sao có thể chống đỡ được công lực của Lý Trần Ai? Dù cho chúng có tu thành ma thể, với thực lực của Lý Trần Ai vẫn có thể khiến chúng vạn kiếp bất phục.

Hoa Lân trong lòng kích động, vì lẽ từ thân pháp của Lý Trần Ai có thể ước đoán ông đã tiếp cận đến tu vi của Thần Hiệp kỳ. Chỉ có ‘thần thể hợp nhất’ mới có thể thân tùy ý hành, tốc độ mới đạt đến cảnh giới dịch chuyển trong nháy mắt. Đây là những điều đã được kí tải tường tận trên ‘tu chân bảo điển’.

Huyết Ma tuy lợi hại nhưng lúc y di động Hoa Lân vẫn có thể nhìn thấy được hư ảnh của y, điều này chứng tỏ Huyết Ma còn kém hơn Lý Trần Ai vài bậc. Liên tưởng tới chuyện sau này bản thân mình có khả năng phải đối mặt với hai tầng truy bắt của Nhược Phong và Phần Âm tông, thực lực của họ có thể xưng là cử thế vô song, trong lòng Hoa Lân không khỏi nảy sinh một nỗi bất an mãnh liệt.

Lý Trần Ai nào có biết Hoa Lan đang nghĩ gì trong bụng? Ông chỉ mỉm cười với hắn, hòa ái hỏi: “Cậu không sao chứ? Để ta xem nào!”

Hoa Lân lắc đầu: “Không chết được đâu, nghỉ ngơi hai ngày là khỏe thôi!”

Lý Trần Ai hết sức hữu hảo nói: “Hình như đây là lần thứ hai chúng ta gặp nhau?”

Lúc này Hoa Lân mới nhớ ra khi ở Nguyên Lý trấn, Lý Trần Ai đích xác có đi cùng Nhược Phong, Nhược Uyên, bèn cũng mỉm cười đáp lễ: “Tiền bối xưng hô ra sao?”

“Tại hạ Lý Trần Ai!”

Hoa Lân bất giác nhớ đến ân tình của Nhược Uyên đối với mình, liền quan tâm hỏi: “Nhược Uyên gần đây đi đâu hàng ma rồi, sao lâu lắm không thấy bóng dáng?”

Lý Trần Ai không trả lời, chỉ đánh giá hắn từ trên xuống dưới một lượt, nở nụ cười thần bí nói: “Vừa nãy ta thấy ngự kiếm thuật của cậu rất giống với môn hạ xuất thân từ Thánh Thanh viện, có phải Nhược Uyên dạy cậu không?”

Hoa Lân gật đầu nói: “Đúng, Nhược đại ca đích thực đã dạy tôi vài câu khẩu quyết!...Thánh Thanh viện là môn phái nào vậy?”

Lý Trần Ai bật cười nói: “Thánh Thanh viện mà cậu cũng không biết à? Ha ha ha…trong “Thánh Kiếm Trường Không Tinh Vô Trần” thất đại thánh môn, Thánh Thanh viện giữ vững vị trí số một, họ là đại biểu của tiên giới ở nhân gian, từ trước đến nay không thu nạp đệ tử ngoại tịch, không ngờ Nhược Uyên lại dám lén lút tự nhận cậu làm đồ đệ. Hà hà…Chẳng trách hắn không dám nói cho cậu biết về sư môn!”

Hoa Lân cảm thấy hơi thấp thỏm, cười gian manh nói: “Nhược đại ca chỉ chỉ điểm cho tôi một chút thôi, vậy mà cũng được gọi là lén thu đồ đệ sao?...Thế nếu có người hỏi tôi đường tới kinh thành, tôi bảo cho người đó, tức là người đó cũng trở thành đồ đệ của tôi à?”

Lý Trần Ai cả cười: “Ha ha ha…Cậu vừa gọi Nhược Uyên là gì cơ?...Đại ca?”

Hoa Lân nghiêm túc nói: “Có gì kỳ quái đâu? Cứ coi như Nhược đại ca đã sống được hai nghìn năm thì sao nào, chẳng phải là trông cũng không lớn hơn tôi bao nhiêu à? Tôi cũng đâu thấy các vị có thể mọc thêm một cánh tay.”

Lý Trần Ai ngẩn người, thầm nghĩ tiểu tử này thật nhiều lý lẽ bao biện!

Diệp Thanh nghe mà không hiểu họ đang nói gì, day day tay áo Hoa Lân hỏi: “Nhược Uyên rốt cuộc là ai thế?”

Hoa Lân giọng mềm mỏng: “Chính là cái gã lần trước tại Nguyên Lý trấn đã đòi ta viên đá ấy, hình như lúc ở trong rừng rậm Thụ Yêu muội đã hỏi rồi mà?”

Diệp Thanh lầu bầu: “Người ta chỉ thấy lạ là huynh lại bái sư lúc nào thôi.”

Lý Trần Ai nghe thấy Hoa Lân gọi Nhược Uyên là “cái gã”, lại cười rộ một trận, nhưng tiếng cười của ông đột nhiên im bặt, nghiêng đầu nhìn lên nóc nhà, thân ảnh loáng qua, đột ngột biến mất không tăm tích.

Hoa Lân sững ra đó, thầm nghĩ sao tên này đi là đi luôn, cũng chẳng đánh tiếng báo trước vậy? Đang thấy kỳ quái thì thanh âm phiêu lãng của Lý Trần Ai truyền đến bên tai: “Ta đi theo dõi hai tên hắc y nhân vừa chạy trốn…Sau này gặp lại!”

Trong mắt Hoa Lân lóe lên một tia sáng lạ thường, cuối cùng hắn đã biết mục tiêu của Lý Trân Ai nguyên là lũ hắc y nhân kia. Vừa rồi rõ ràng là ông đã cố ý cười đùa với mình, để cho hai tên hắc y nhân trên nóc nhà dễ dàng đào thoát, như vậy mới có thể âm thầm lần ra kẻ chỉ huy sau lưng chúng. Xem ra những tên hắc y sát thủ này rất có khả năng chính là thủ hạ của tên giáo chủ gì đó, chúng muốn hạ độc thủ với hắn để giết người diệt khẩu. Hơn nữa, giáo chủ của chúng có thể chính là bản thân Huyết Ma.

Diệp Thanh thấy khóe miệng Hoa Lân vẫn rướm máu tươi, nàng xót xa rút chiếc khăn tay, nhẹ nhàng chùi sạch giúp hắn, nói: “Lân ca ca…còn đau không?”

“Không sao, chúng ta đi thôi!”

Diệp Thanh dự định dìu Hoa Lân về Dật Tiên lâu, ai ngờ hắn vẫn đòi đi về hướng Bích Thanh viên, khiến nàng giậm chân liên hồi nói: “Công tử! Sao huynh có thể vẫn muốn đi được?”  Hoa Lân gượng cười: “Đã nói là ta chỉ đi vì sự an nguy của Trương Thiên Hoa mà, chút thương thế này có đáng là gì?”

Diệp Thanh chỉ đành im lặng…

Đêm khuya thanh tĩnh. Diệp Thanh vừa đi vừa đỡ Hoa Lân, cuối cùng đã tới ngoài tường vây của Bích Thanh viên. Trên đường sớm đã vắng bóng hành nhân, chỉ có hai chiếc đèn lồng treo cửa lẻ loi đung đưa theo gió.

Diệp Thanh đang định lớn tiếng gọi người ra mở cửa, Hoa Lân đã thấp giọng: “Xuỵt…Chuyện này phải bí mật báo cho Trương sư đệ mới được.” Nói xong, hai người leo tường mà vào, Hoa Lân chân vừa chạm đất đã ho khục khặc hai tiếng, bên mép lại ứa ra một dòng máu tươi.

Diệp Thanh đau lòng khôn xiết, vừa định trách hắn vài câu thì Hoa Lân đã vịn vai nàng nói: “Ta không sao!...Muội quên là thể chất của ta khác với người thường à? Yên tâm đi, mai là khỏi thôi!”

Diệp Thanh lo lắng vô cùng, nhưng hôm nay Hoa Lân đã hẹn phải “uống hai chén” với Trương Thiên Hoa, với tính cách của Hoa Lân, e là không ai ngăn được, do đó nàng chỉ còn cách lặng lẽ dìu hắn chầm chậm đi về phía đông.

Hoa Lân đã được Thượng Quan Linh chỉ cho phương hướng chỗ ở của Trương Thiên Hoa, dò dẫm một lúc lâu, rồi còn hao tâm tốn sức thi triển Sưu Thần thuật, mất rất nhiều thời gian mới tìm được nơi ở của Trương Thiên Hoa. Chỉ thấy Trương Thiên Hoa vẫn chưa đi ngủ, một mình ngồi ngẩn ngơ trong thư phòng.

Hoa Lân mừng rỡ cười, cảm thấy thật không uổng chuyến đi này. Ngón giữa bật ra, một luồng khí kình xuyên thấu hai lớp vách gỗ, “đinh” một tiếng đập vào hương đỉnh trong thư phòng của Trương Thiên Hoa. Trương Thiên Hoa sớm đã xách trường kiếm mở tung cửa sổ, nhìn thấy Diệp Thanh đỡ Hoa Lân đứng dưới lầu, gã kinh hô: “Đại ca! Huynh sao thế?” Nói rồi gã nhảy vèo xuống dưới.

Hoa Lân miễn cưỡng cười nói: “Để ta lên phòng rồi hãy nói…”

Vào đến thư phòng, Hoa Lân đem tin Hạng Tiêu Vân chuẩn bị ám toán nói với Trương Thiên Hoa, hắn lòng đầy căm phẫn thuật lại sự thực mình đã bị chúng ám hại, khiến Trương Thiên Hoa nghe mà chết lặng, lòng cảm thấy khó chịu phi thường, tại sao nội bộ Thiên Sơn kiếm phái lại có những tên sư huynh đê tiện như vậy được?

Diệp Thanh cũng là lần đầu tiên được biết về âm mưu của Hạng Tiêu Vân, liền đứng phắt dậy nói: “Thì ra là trò quỷ của chúng! Muội đi giết chết chúng, báo cừu thay công tử…”

Hoa Lân kéo nàng lại nói: “Ấy ấy…Muội làm gì thế? Nếu ta muốn giết chúng thì chúng đã đi gặp Diêm Vương từ lâu rồi.”

Diệp Thanh thấy Hoa Lân vẫn không ngừng ho húng hắng, vội nói: “Huynh…huynh mau vận công liệu thương đi! Thanh Thanh sẽ không làm bừa đâu…”

Trương Thiên Hoa cũng khuyên: “Đại ca vận công liệu thương trước đi, Thiên Hoa biết phải làm thế nào!” Nói vậy nhưng trong lòng hắn nhộn nhạo dâng lên đủ năm thứ tư vị… Trước Sau    


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.