Ngọc Tiên Duyên

Chương 133: Hưu thị nhát chiêu



Chiêu này do kiếm quang cấu thành nên Mạnh Lôi không phải dè chừng thiểm điện của Hoa Lân.

“Keng keng keng…”, Hoa Lân tiêu sái vẫy kiếm chém vào ngôi sao năm cánh, chỉ thấy hàn quang loang loáng, hai ngôi sao lập tức bị chẻ thành từng mảnh. Hoa Lân đang cảm thấy đắc ý, chợt phát hiện ra Mạnh Lôi đã mất dạng, ngẩng đầu nhìn lên mới thấy lão đã ngự kiếm bay trên bầu trời, còn nhắn lại một câu: “Tiểu tử ngươi cứ nhớ đấy, lần sau sẽ lại tìm ngươi đánh tiếp…”

Hoa Lân “à há!” một tiếng, Mạnh Lôi đã chuồn mất tăm. Diệp Thanh cười tán tụng: “Oa! Đại ca cũng bị huynh đánh cho bỏ chạy…”

Hoa Lân gãi gãi sau gáy, trầm lặng hồi tưởng. Nhớ lại toàn bộ quá trình phóng thích thiểm điện khi nãy, hắn rung bảo kiếm trong tay, chỉ vào một tảng đá lớn trên mặt đất. Không ngờ lần này hiệu quả của thiểm điện yếu ớt phi thường, chỉ thấy một dòng điện nhỏ xíu chạy qua bề mặt thanh kiếm, hiển nhiên là không còn đủ năng lượng. Hoa Lân tiếc nuối than: “Ài! Xem chừng thiểm điện cũng chỉ sử dụng được một lần thôi!”

Diệp Thanh thấy hắn có vẻ nản chí, bèn khích lệ: “Không sao đâu công tử, chẳng phải huynh nói một lần là đủ rồi sao?...Chờ đêm khuya vắng người, huynh lại dẫn lôi điện thêm lần nữa. Sau đó cất Hà Chiếu đi, ngày mai cho Hạ Toàn Phúc nếm thử mùi vị của thiểm điện. Hi hi hi…”

Hoa Lân mừng rơn, thầm nghĩ Diệp Thanh nói rất đúng, chỉ cần ít điện này là hắn khẳng định có thể nắm chắc thời cơ, một chiêu hạ gục đối phương. Ừm! Biện pháp này có thể thử xem, hê hê…

Đêm nay, đám đông dưới chân núi Thục Sơn miệt mài truy lùng những nhân vật khả nghi. Hoa Lân và Diệp Thanh do vẫn đang nghiên cứu thiểm điện nên rốt cuộc đã bị người ta tìm thấy mấy lần, bất tri bất giác bị liệt vào loại nhân vật hiềm nghi số một. May nhờ Mạnh Lôi đảm bảo nên Hoa Lân mới có thể “đủng đỉnh ngoài vòng pháp luật”. Mãi cho đến nửa đêm, mọi người mới lần lượt quay về Thục Sơn nghỉ ngơi.

Không ngờ, lúc rạng sáng, nơi chân trời lại vụt qua một đạo lôi điện, các cao thủ Thục Sơn vừa chợp mắt lại phải toàn thể xuất động. Song lần này, ba người Mạnh Lôi, Thượng Quan Truy Vân và Cốc Thanh Phong không ra mặt, ắt hẳn có người đã đoán ra nguyên nhân xuất hiện thiểm điện…

Sáng sớm hôm sau, Hoa Lân và Diệp Thanh dưỡng sức qua loa rồi tức tốc chạy lên Lăng Vân đỉnh, chuẩn bị tham gia vòng đảo thải thứ tư.

Cuộc chiến hôm nay có thể nói là đại sự hàng đầu võ lâm, bởi lẽ chỉ còn lại mười bảy ngươi tham chiến. Trừ tuyển thủ số chín được nghỉ một trận ra, những người khác chỉ cần thắng trận này sẽ có thể tiến vào hàng cửu cường. Không một trường hợp nào ngoại lệ, bọn họ đều là những nhân vật cấp chưởng môn danh chấn thiên hạ, hơn nữa tất cả đều biết thi triển “ngự kiếm thuật”. Đương nhiên, trong đó bao gồm cả Hoa Lân.

Có điều mọi người tuyệt nhiên không biết Hoa Lân có thể ngự phi kiếm, thấy hắn lọt vào vòng quyết chiến thứ tư, tất cả đều cảm thấy quá sức bất ngờ, không khéo đây là trường hợp đặc biệt nhất từ khi cử hành kiếm điển đến giờ. ----- Họ cho rằng, với thân phận không chút tiếng tăm của Hoa Lân, căn bản không có tư cách thượng đài tỷ võ cùng các cao thủ tuyệt đỉnh.

Nhưng nghĩ thì nghĩ vậy thôi, sau khi vài trận tỷ võ kết thúc, Mạnh Lôi lại gọi: “Hạ Toàn Phúc của Côn Luân phái và Hoa Lân của Tiên Kiếm phái!”

Bấy giờ, quan chúng dưới đài đột nhiên im ắng hẳn. Chỉ thấy Hoa Lân chậm rãi “chen ra” khỏi khán đài, tay cầm một thanh bảo kiếm quấn vải trắng, hóa ra bảo kiếm của hắn đến cả bao kiếm cũng không có, thực là quái dị.

Hoa Lân bước lên lôi đài từ bậc thang bên trái, đứng trầm ổn ở chính giữa, lẳng lặng chờ Côn Luân chưởng môn Hạ Toàn Phúc lên tỷ võ. Dưới trường lập tức truyền lại những tiếng huýt sáo, biểu lộ sự khinh thị đối với Hoa Lân.

Nhưng Hoa Lân không bận tâm đến đám quan chúng vô vị đó, vẫn tiêu sái đứng tại chỗ chờ đợi. Lát sau, một thân ảnh mau lẹ lao vào trường đấu, Hạ Toàn Phúc nhàn nhã thu hồi phi kiếm, làm tư thế “mời” hướng tới Hoa Lân, nói: “Để thiếu hiệp chờ lâu rồi. Xin mời…”

Hoa Lân nâng Hà Chiếu kiếm bọc vải trắng, chắp tay nói: “Hạ chưởng môn võ công uy chấn thiên hạ, tin rằng ngài nhất định có thể hạ thủ lưu tình với tại hạ! Tiểu tử cung kính không bằng tuân lệnh, mời…”

Quan chúng dưới đài lại dấy lên một tràng tiếng huýt gió, đặc biệt là khán đài mặt đông phát ra thanh âm to nhất. Nhưng đột nhiên một giọng nói sang sảng từ cánh phải vọng lại: “Hoa huynh đệ cố lên! Đinh mỗ ủng hộ đệ…”

Chúng nhân ngoái đầu nhìn, chỉ thấy một cao thủ ngự kiếm lững lờ đằng xa, chính là Đinh Tường người hôm qua đã kết giao với Hoa Lân. Mọi người nhận ra y đều sững sờ. Hoa Lân đáp lời Đinh Tường: “Đa tạ! Huynh đệ nhất định sẽ không phụ kỳ vọng của Đinh đại ca!” Nói rồi y xoay mình, một lần nữa chắp tay với Côn Luân chưởng môn: “Hạ chưởng môn xin hãy cẩn thận…Tiểu tử sắp xuất tuyệt chiêu!”

Hạ chưởng môn mỉm cười gật đầu, nhưng ông không lập tức thi triển “ngự kiếm thuật” bay lên thiên không, chỉ nắm chuôi kiếm, tĩnh lặng đứng tại chỗ chờ Hoa Lân xuất chiêu…Không phải ông chủ quan, mà là tuyệt đối tin tưởng mình có thể tiếp được chiêu thức của Hoa Lân. Ông thậm chí đã nghiên cứu “liên hoàn tuyệt chiêu” Hoa Lân hôm qua đã dùng để đánh bại Đinh Tường, phát hiện ra những chiêu này đích thực vô cùng lợi hại, xứng đáng là một bộ kiếm pháp kinh thế hãi tục. Nhưng ông không hề e sợ, ngược lại, Hạ Toàn Phúc còn tha thiết hy vọng Hoa Lân sẽ lại thi triển tuyệt chiêu giống vậy. Bởi lẽ, nếu có thể phá giải tuyệt chiêu cỡ đó, đúng là một chuyện vui lớn của đời người…

Rất nhiều cao thủ cũng có đồng cảm tưởng, do đó khi họ nhìn thấy Hạ Toàn Phúc lặng lẽ chờ Hoa Lân xuất chiêu, liền minh bạch suy nghĩ của ông…

Nhưng Hoa Lân lại đờ người.

Nguyên lai, hắn vốn dự tính hôm nay sẽ buộc phải thi triển “ngự kiếm thuật” mới có thể giành thắng lợi, hơn nữa hắn cũng không định tiếp tục ẩn tàng thực lực…Nhưng hắn ngàn vạn lần không ngờ rằng, Hạ Toàn Phúc lại đứng im chờ mình xuất thủ, điều này khiến Hoa Lân có phần do dự.

Chỉ vì, hôm nay Hoa Lân xuất thủ, chắc chắn phải thử uy lực của thiểm điện trước tiên, nếu vậy không chừng sẽ lại một chiêu thủ thắng. Như thế liệu hắn có khiến Hạ Toàn Phúc thua một cách khó chấp nhận chăng?

Vì lẽ đó mà Hoa Lân không tiện xuất thủ cho lắm. Nghĩ đi nghĩ lại, đột nhiên nghĩ thông, một chiêu thắng luôn cũng tốt, người ta sẽ tưởng rằng Hạ chưởng môn cố ý nhường hắn! Quyết rồi, Hoa Lân trầm giọng nói: “Hạ chưởng môn hãy chú ý, tại hạ sắp xuất thủ thật đây!”

Quan chúng dưới trường cười ầm: “Tiểu tử hôm nay sợ rồi, còn muốn kéo dài thời gian nữa chứ! Ha ha ha…”

Hạng chưởng môn tịnh không cười nhạo Hoa Lân, một cao thủ đức cao vọng trọng như ông, tuyệt đối không tùy tiện hạ thấp người khác. Nghe Hoa Lân cảnh cáo, ông chỉ nghiêm mặt nói: “Được! Mời thiếu hiệp…”

Hoa Lân không do dự thêm, cổ tay rung lên, trường kiếm vững chãi đâm tới Hạng chưởng môn, vải trắng quấn trên Hà Chiếu kiếm từng tấc, từng tấc rách toạc. Hữu thủ bỗng nhiên hất lên, đột ngột tăng tốc, vải trắng quanh kiếm rơi lả tả như hoa tuyết, Hà Chiếu kiếm lóe qua một tia lôi quang, chọc vào huyệt Thần Khuyết của Hạ chưởng môn như ánh chớp.

Hạ Toàn Phúc chẳng ngờ Hoa Lân không thi triển tuyệt chiêu hôm qua, mà lại là một chiêu “Phân Thủy Thích” tầm thường không lấy gì làm lạ kỳ. Chiêu thức đơn giản đến mức kinh ngạc, căn bản không giống chiêu thức mà một cao thủ nên sử dụng. Hạ chưởng môn không chút băn khoăn, không hề do dự, dùng kiếm gạt lưỡi kiếm của Hoa Lân, chuẩn bị một chiêu chế địch.

Chính trong sát na này, Hạ chưởng môn đột nhiên phát giác có gì đó không ổn, vì ông nhìn thấy trên kiếm của Hoa Lân lập lòe từng gợn sóng lôi điện, hiển nhiên thân kiếm có điểm cổ quái. Thế nhưng, Hoa Lân đã không cho ông cơ hội biến chiêu, kiếm pháp thình lình gia tốc, vẫn nhằm vào huyệt Thần Khuyết như một tia chớp, hoàn toàn hiển lộ công lực siêu cường.

Hạ chưởng môn không biết nên ứng phó kiểu gì, nếu ông không đỡ kiếm, thế công tiếp sau của Hoa Lân sẽ thao thao bất tuyệt ập đến, hơn nữa mũi kiếm quá gần người, với thân thủ bí ẩn của Hoa Lân, rất có khả năng sẽ khiến ông lạc bại trong nháy mắt. Cho nên ông không thể không nâng trường kiếm trong tay, ngăn cản Hà Chiếu kiếm.

Đúng lúc này, trong khoảnh khắc chặn bảo kiếm của Hoa Lân, Hạ chưởng môn đột nhiên chấn động toàn thân, cảm giác có một dòng điện điên cuồng tràn vào, nửa bên người lập tức tê dại…

Hạ chưởng môn thất kinh, muốn tránh mà không sao động đậy. Trong tích tắc, kiếm quang sáng loáng trong tay Hoa Lân, huyệt Thần Khuyết trên y phục của Hạ Toàn Phúc đã lưu lại một lỗ kiếm.

Động tác Hoa Lân nhanh như thiểm điện, chớp mắt đã thu hồi bảo kiếm, chắp tay nói: “Đa tạ Hạ chưởng môn thành toàn!”

“…”

Quan chúng dưới trường mồm miệng há hốc, nhìn lom lom hai người trên đài mà không hiểu ra sao. Họ chỉ thấy Hạ chưởng môn rùng mình, sau đó mặc cho Hoa Lân chọc một kiếm trên thân. “Nhường nhịn” lộ liễu thế này, quả là khó tránh khỏi hiềm nghi!

Kỳ thực đến cả Hạ chưởng môn cũng thẫn thờ, ông thậm chí còn cho rằng đây chỉ là một giấc mộng mà thôi.

Cúi đầu nhìn xuống, ông phát hiện thấy một lỗ kiếm hình tam giác trên y phục, chiêu kiếm pháp này của Hoa Lân chuẩn xác phi thường, tuyệt không làm ông bị thương. Nhưng ông cứ vậy mà nhận thua sao? Hạ chưởng môn bất giác sinh lòng hoài nghi…

Nhớ lại dòng điện mạnh hồi nãy, Hạ chưởng môn sực hiểu mình đã trúng kế Hoa Lân. Song đối phương đã thanh minh từ trước, năm lần bảy lượt tuyên bố sắp sử dụng “tuyệt chiêu”. Giờ đây, nếu ông vẫn không chịu thua thì cái chức chưởng môn này khỏi cần làm nữa cho rồi. Hạ chưởng môn đành cất tiếng: “Giỏi, giỏi lắm! Thiếu hiệp thắng rồi!...Bất quá, ta chỉ muốn hỏi thiếu hiệp một chuyện, chiêu vừa nãy rốt cuộc là thế nào?”

Hoa Lân không ngờ đối phương bất chấp thân phận, trực tiếp chất vấn mình. Hắn cũng ngẩn người, biết rằng không thể che giấu chân tướng sự thật được nữa.

Hoa Lân thuận tay quăng bảo kiếm, hữu thủ bắt quyết, lăng không chỉ vào Hà Chiếu, “keng” một tiếng cố định trên không. Lúc này, chỉ thấy trên bề mặt Hà Chiếu kiếm chập chờn một tia lôi quang rõ rệt. Mọi người đều không giấu nổi vẻ kinh hãi.  Hoa Lân ngạo nghễ đứng trên lôi đài, quát lớn: “Hà Chiếu nhất xuất, ai dám tranh phong?”

Dứt lời thu hồi Hà Chiếu, chắp tay thi lễ với Hạ Toàn Phúc: “Đã nhường rồi!”

Quan chúng dưới đài tức thì bùng nổ, có người nhao nhao kinh hô: “Đây là Lôi Quang kiếm?”

Người khác đính chính: “Ngươi không nghe hắn nói sao? Là Hà Chiếu kiếm!”

“Oa…Thần kiếm lợi hại quá ta!”

Còn có người cứ lẩm bẩm: “Hà Chiếu nhất xuất, ai dám tranh phong?”, trong mắt ánh lên những tia sáng hưng phấn.

Giờ phút này, Hà Chiếu kiếm đột nhiên thanh danh vang xa, cuối cùng được hậu nhân xếp đứng đầu trong “tứ đại thần kiếm”. Tạm thời khoan hẵng đề cập đến chuyện tương lai.

Lại nhắc đến Hạ chưởng môn đã làm rõ nguyên nhân thất bại, vòng tay nói: “Có thần kiếm này, Hạ mỗ bái phục! Cáo từ…”

Hoa Lân thấy trong lời nói cử chỉ của ông hiển nhiên vẫn tỏ ra thua không cam tâm, nhưng cũng chẳng có cách nào, bản thân hắn đâu thể nào mời ông quay lại tái đấu? Hoa Lân xoay người đi đến bên Mạnh Lôi, toan lấy lại kim bài thi đấu của mình.

Mạnh Lôi cười ha ha nói: “Không ngờ hôm qua đệ lấy ta ra thử chiêu là vì trận chiến này. Hảo tiểu tử, coi như đệ lợi hại!...Nếu hôm nay không được xem đệ thể hiện uy lực của Hà Chiếu, đổi lại là ta, chỉ sợ cũng phải ngã xuống dưới tay đệ. Ha ha ha…”

Hoa Lân giật lấy kim bài thi đấu của mình, cao giọng hỏi: “Vậy đêm nay chúng ta có thể thử lại?”

Mạnh Lôi cuống quýt xua tay: “Không không không…Ta không rảnh, ta không rảnh!” Ngừng giây lát, lão bỗng nghiêm nghị nói: “Theo quy tắc tỷ thí, ngày mai chỉ có bảy cao thủ tham gia vòng đào thải thứ năm. Do thừa một người, mà đệ vừa may rút được số hai mươi chín nên có thể nghỉ một trận, trực tiếp tiến vào vòng đào thải thứ sáu. Minh bạch chưa?”

Hoa Lân mừng rỡ: “Hay quá, vận khí của đệ thật quá tốt!”

Mạnh Lôi lắc đầu nói: “Xì, đệ cao hứng cái gì? Kỳ thực mỗi người đều sẽ đến lượt được nghỉ một trận! Ví dụ như trận này, số chín Trương Điền Bảo không phải thi đấu.”

Hoa Lân tươi cười: “Đệ không quan tâm đến họ! Đệ chỉ biết, hiện tại đệ thiếu nhất là một ngày nghỉ ngơi tử tế. Đệ rất lâu chưa được ngủ ngon giấc rồi.”

Mạnh Lôi hảo ý nhắc nhở: “Đệ đi ngủ đi!...Nhưng ta phải đề tỉnh đệ, đối thủ tiếp theo của đệ có khả năng sẽ là Kế Thiên Sầu. Theo quan sát của ta, thực lực của hắn đáng sợ phi thường, đệ phải hết sức chú ý mới được!”

Hoa Lân thót tim, cảm thấy hơi lo lắng. Kế Thiên Sầu cũng như hắn đều thích ẩn tàng thực lực. Hắn không khỏi nghĩ thầm: Khi hai cao thủ võ công siêu cường, thực lực lại tương đương, cùng giỏi tâm kế đụng độ nhau, sẽ phát sinh chuyện gì đây?

Đáp án duy nhất: một trận ác chiến!

Chú thích: *Lại là một chiêu Trước Sau    


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.