Ngọc Tiên Duyên

Chương 142: Chân thật giác lượng



Hoa Lân và Hách Văn Chân sau một hồi khách sáo mới lần lượt thi triển ngự kiếm thuật bay lên trời cao.

Hai người đứng song song trên không rất lâu, cân nhắc xem làm cách nào để đánh bại đối thủ.

Một làn gió thổi tới, kéo theo màn mây mù lãng đãng trôi nhẹ qua Lăng Vân đỉnh. Vạt áo hai người cũng phất phơ theo gió, nhìn từ dưới đất, bọn họ tựa như đang ở trên tiên cảnh, khiến người người mê hoặc, ngưỡng vọng…

Mạnh Lôi, Thượng Quan Truy Vân cùng Cốc Thanh Phong đều bay lên theo, vì họ hiểu rõ thực lực của Hoa Lân và Hách Văn Chân. Với võ công của hai người, trận đấu e rằng sẽ rất quyết liệt. Hơn nữa, kiếm pháp của Hoa Lân quá ư lăng lệ, một khi không cẩn thận có thể sẽ dẫn đến lưỡng bại câu thương, vì vậy mà ba người họ cũng phải lên trên để tăng cường phòng vệ.

Quan chúng dưới đài nín thở, im phăng phắc, chờ đợi hai người xuất thủ…

Hách Văn Chân lại hành lễ nói: “Xin mời…”

Hoa Lân gật đầu, hành động cũng ẩn ước tỏ ý đã nhường, một chiêu “Nghênh Phong Nhận” tầm thường chém tới đối phương. Chiêu này tuy chỉ là khởi thủ thức trong Tuyệt Trần kiếm pháp song thanh thế khá kinh người, lao vút về phía Hách Văn Chân trong tiếng gió rít.

Hách Văn Chân không vội xông lên, chỉ nghiêng người tránh, vận chỉ điểm vào Thiên Trung huyệt của Hoa Lân. Hai người đòn qua thế lại được mười hai chiêu, hạ thủ thập phần hòa nhã, không hề mạnh bạo, hiển nhiên đều tôn trọng thân phận của đối phương.

Hoa Lân cũng thay đổi tác phong thường ngày, kiếm pháp đại khai đại hạp, thấp thoáng hiển lộ phong phạm của một cao thủ tuyệt đỉnh.

Nhưng hai người càng khách khí như vậy, quan chúng dưới đài lại cảm thấy sức ép càng lớn, tâm trạng như cánh cung bị kéo căng trước biểu tình trầm trọng của hai đấu thủ, phảng phất những chiêu thức kinh thiên động địa có thể sẽ xuất hiện bất cứ lúc nào.

Quả nhiên, tiếng gió trên không mỗi lúc một mạnh hơn, kình khí trên tay Hoa Lân và Hách Văn Chân ngày càng ngưng trọng.

Mây mù dập dềnh từ xa bay đến, vừa tiếp cận phạm vi của họ đã hóa thành vô hình, quan chúng dần cảm nhận được áp lực nặng nề bao trùm trên đỉnh đầu, toàn trường im lặng như tờ…

Đột nhiên “rầm” một tiếng vang vọng, cuối cùng thì Hoa Lân đã đối chưởng với Hách Văn Chân, không khí chấn động. Quan chúng chỉ thấy mắt hoa lên, trên không, thân pháp hai người đồng thời có sự biến đổi lớn, một vùng tinh quang lấp lánh chợt bừng sáng, hai thân ảnh hoàn toàn chìm vào bên trong. Ngay sau đó, phía bên trái cũng lóe lên ba đường thẳng chói mắt bắn vào nơi tinh quang tụ tập dày đặc nhất.

Chúng nhân dưới đài thót tim, quả nhiên không trung bùng nổ “ầm ầm ầm…” liên hồi. Tinh quang còn chưa rơi rụng, hai người cùng lúc quát vang, trường kiếm trong tay đột ngột đâm ra như tia chớp. Hách Văn Chân dệt nên một ngôi sao khổng lồ, phủ xuống đầu Hoa Lân, phạm vi công kích rất rộng, làm sinh ra cảm giác muốn tránh cũng không kịp.

Không chậm trễ một giây, Hoa Lân cũng thần tốc chém ra mười ba kiếm, một màn kiếm quang lớn cắt qua ngôi sao khổng lồ. “Coong coong coong…” mười ba tiếng vang như liền thành một chuỗi, ngôi sao khổng lồ lập tức bị phân giải bởi kiếm khí. Song võ công của Hách Văn Chân đâu chỉ có vậy? Trường kiếm khẽ rung, những “đường nét” ngang dọc kết thành mảng lớn đột nhiên chói sáng đến lóa mắt, không thể nào nhìn rõ đường nào sẽ xạ tới Hoa Lân. Mảng đường nét rối loạn đó còn ẩn giấu một ngôi sao đang nhanh chóng phình to, phủ kín toàn thân Hoa Lân tựa thiểm điện. Tuyệt học liên hoàn này chính là “Liên Tinh Quyết” danh chấn thiên hạ.

May nhờ đã từng giao thủ với Mạnh Lôi nên Hoa Lân biết rằng những đường nét đan xen đó thường chỉ là một loại thủ thuật che mắt, dùng để phụ trợ cho tuyệt chiêu phía sau. Bởi vậy, Hoa Lân đã kịp thời phát hiện ra “Liên Tinh Quyết” ở mặt sau, ngôi sao được khuếch đại lên vô hạn đó bất chợt xuất hiện ngay trước mặt, phảng phất khiến người ta tuyệt đường lẩn trốn.

Đương nhiên Hoa Lân không chống nổi hai chiêu hợp kích này, đành lộn ngược về sau rồi cấp tốc phi vọt lên không. “Vù…”, tinh quang lướt sạt qua mũi chân hắn, làm ống quần hắn rung phần phật.

Hoa Lân nắm đúng thời cơ, chém liên tiếp mười sáu kiếm, màn kiếm khí kéo dài không dứt ập đến Hách Văn Chân. Chúng nhân dưới đài đều rộ lên kinh hô vì Hoa Lân phát động kiếm khí thực sự quá nhanh, rất giống “Tuyệt Trần kiếm pháp” của Thượng Quan Linh. Họ nào hay rằng, Hoa Lân vốn đang sử dụng Tuyệt Trần kiếm pháp, mặc dù tốc độ chậm hơn Thượng Quan Linh nửa nhịp, nhưng lực công kích cũng hết sức lợi hại.

Hách Văn Chân không hổ là cao thủ tuyệt đỉnh, trường kiếm rung động đã chặn đứng kiếm khí liên miên bất tuyệt. Nhưng đúng lúc này, Hoa Lân đã người kiếm hợp nhất, như một mũi tên bắn vào ngực y, mũi kiếm lóe lên một tia sáng chói mắt, cùng với một trận rung dữ dội, kiếm quang đáng sợ bao phủ toàn thân Hách Văn Chân. Đây chính là chiêu thức do Thượng Quan Linh sáng tạo, “Thiên Ảo Kiếm” không ai cản nổi!

Hách Văn Chân đã nghiên cứu qua kiếm pháp của Hoa Lân từ trước, nhưng lúc này vẫn bị kinh hãi tái mặt, không ngờ đối phương có thể thi triển tuyệt học liên hoàn giữa không trung, hơn nữa còn dùng được cả “Thiên Ảo Kiếm”. Y không còn để ý lo giữ thân phận gì nữa, giơ kiếm bay vút lên cao ẩn tránh. Đồng thời, nhờ nội công thâm hậu, y liền tiến hành phản kích, trường kiếm ngưng kết thành một đạo kiếm quang, nhanh như tia chớp nhắm vào Hoa Lân đang lao đến.

Đáng lý ra thì Hoa Lân không kịp biến chiêu, nhưng “Thiên Ảo Kiếm” có đến một ngàn cách biến hóa, nguyên vốn là tuyệt chiêu liều mạng, lọt vào tay Hoa Lân lại hoàn toàn khác. Chỉ thấy kiếm quang lấp loáng, trường kiếm đột nhiên hất lên, “keng!”, không những kích tán kiếm khí của Hách Văn Chân mà còn cuốn theo một màn kiếm quang bắn thẳng tới y, kiếm khí cường đại phảng phật như muốn xẻ không khí thành hai nửa.

Hách Văn Chân thấy uy lực dường đó nào dám ngạnh tiếp? Y hấp tấp nghiêng người sang bên, lập tức một trận cương phong sắc bén sượt qua chóp mũi khiến da thịt đau râm rỉ. Vừa tránh khỏi chiêu “Thiên Ảo Kiếm”, tay phải y tức khắc vung ra hai đường sáng lóa mắt để cầm chân không cho Hoa Lân cơ hội thừa thắng truy kích.  Hoa Lân một kích không trúng, thầm nhủ tuyệt không thể để đối phương chiếm tiên cơ, bằng không mình nhất định sẽ chỉ còn nước chịu đòn. Trường kiếm trong tay hắn phất ra mười bốn đóa kiếm hoa chói lọi, sau khi dập tan đòn tấn công của đối phương còn thừa lại mười hai đóa ép ngược lên, không chút khách khí phản công Hách Văn Chân.

Hách Văn Chân đương nhiên cũng hiểu rõ tầm quan trọng của việc chiếm tiên cơ, tuy xuất thủ chậm mất một bước, song y dĩ dật đãi lao*, nhanh chóng hình thành một ngôi sao nghênh đón kiếm hoa lấp lánh hàn quang của Hoa Lân.

“Lách cách lách cách…”, “Thất Tinh Quyết” của Hoa Lân một lần nữa lấy cứng chọi cứng với “Liên Tinh Quyết” của Hách Văn Chân. Trận chiến đến giai đoạn này, hai người không còn nhường nhịn đối phương được nữa, Hách Văn Chân cuối cùng ngắm chuẩn thời cơ xuất tuyệt học chủ bài trước Hoa Lân, hét lớn: “Tinh Mang Trích Nhật…”

Trường kiếm vung vẩy, liên tục vỗ ra chín mươi lăm kiếm trên không, tỏa ra một chùm sao, bầu trời cũng tối sầm lại, dường như thái dương đã thực sự bị chùm sao che lấp.

Do vị trí của Hoa Lân ở bên dưới nên đối thủ đã chiếm được “thiên thời” và “địa lợi”, tình thế này cực kỳ bất lợi với hắn. Chỉ thấy một vùng sao rợp trời kín đất cơ hồ đã bao trọn mọi đường lui của hắn. Bất kể Hoa Lân có lánh ra đâu chăng nữa, kiếm quang liên miên bất tuyệt của đối phương khẳng định sẽ theo sát không rời.

Nếu đổi lại là một chưởng môn nhân khác, chắc chắn sẽ không bỏ được thể diện mà hiên ngang hứng chịu đòn “Tinh Mang Trích Nhật” của Hách Văn Chân.

Song Hoa Lân đã thấm nhuần lời dạy của Mạnh Lôi: Đánh không lại thì phải chạy, chỉ cần cuối cùng giành thắng lợi, ai mà nhớ là ngươi đã từng chạy trốn?

Vì lẽ đó, thân phận với chả không thân phận, Hoa Lân chẳng thèm để tâm, lập tức chạy thục mạng khắp tứ phía, ánh sao đuổi rát sau lưng khiến hắn nhếch nhác thậm tệ, đúng là cảm giác cùng đường mạt lộ. Quá trình khổ luyện ngự kiếm thuật tới giờ đã hoàn toàn thể hiện giá trị của nó. Trong màn kiếm quang dày đặc của Hách Văn Chân, Hoa Lân ra ra vào vào như hồ điệp nhảy múa trong bụi hoa, thân pháp nhanh đến chóng mặt, hoàn toàn không theo một quỹ đạo cụ thể nào.

Chú thích:

*Chân thật giác lượng: nghiêm túc đọ sức

*Dĩ dật đãi lao: lấy khỏe đấu mệt, đợi địch yếu rồi tấn công

 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.